Thật ra tôi cũng không biết nên khuyên cô ta như thế nào, ngoài việc
bảo cô ta tìm đến người nào đó yêu mình sâu đậm để giải tỏa bớt nỗi đau.
Tôi từ trước đến nay chưa hề nếm trải cảm giác đơn phương. (phải rồi, quanh chị ý toàn dzai đẹp) Tuy vậy, lần trước lúc Ren đến lục địa trung tâm, tôi đã nhớ nhung da diết, trong lòng luôn cảm thấy vừa nặng nề vừa trống rỗng, ngày đêm nhớ đến hình bóng của ai đó, nhớ đến nỗi làm
chuyện gì cũng không thể tập trung được. Cảm giác ‘nhớ’ đã đáng sợ như
thế.
Trong khi Izumo cô ta, đã phải nhớ trong vô vọng, nhớ mà không thể
làm gì, nhớ mà không thể đi tìm, nhớ mà không thể ôm người ta vào lòng,
lại bị người mình yêu thương lạnh nhạt ghét bỏ như vậy, thật là khiến
người khác thấy cô ta vô cùng đáng thương.
Tôi lại là dạng người hay thương xót cho người khác, không thể làm lơ được.
– Cô nói xem, ngoài… khụ… ba cô ra, thì còn ai đối tốt với cô nữa?
– Có.
– Vậy thì cô nên chuyển tình…
– Đó là mẹ tôi.
– … – tôi im bặt một lúc, mới điên máu hét lên – Cô có hiểu ý tôi
không vậy, tìm người nào khác giới mà tuổi ngang ngang mình ấy! Vậy mà
cô dám nói tôi ngốc!
– Có Ren. Anh ấy đối với tôi rất tốt.
– … – con mắt nào của cô thấy hắn đối tốt với cô vậy?? Tôi móc ra xào lăng chắc cũng không ảnh hưởng gì đến thị giác của cô đâu.
– Haha… tôi chỉ đùa thôi mà…
– … – ồ, cô ta đùa, cô ta còn cười nữa.
Phản ứng như vậy là cái phản ứng như thế nào vậy??? Đừng trong phút chốc khiến người khác rợn người như vậy Izumo à… Tôi sợ a.
– Thật ra tôi rất hoang mang, tôi có cảm giác nếu thiếu anh ấy tôi có thể chết. – Izumo cười đã mới tiếp tục tâm sự.
Theo tôi nhớ không lầm, một đứa từ trên đầu xuống gót chân đều hiện
rõ hai chữ ‘Kiêu ngạo’ như cô ta rất cô đơn, không có bạn… chắc những
nỗi niềm nay đã chôn sâu rất lâu mà không có ai cùng giãi bày, chắc là
nặng nề và đau khổ lắm.
Hôm nay, tôi tình nguyện đóng vai người bạn thân của Izumo cho cô ta lời khuyên chân thành nhất! Tôi liền xoáy vào tâm lý cô ta:
– Vậy nhìn anh ấy chết dần chết m òn cô cũng can tâm?
– Tôi nói thật,… tôi vốn rất ích kỉ, tình yêu của tôi cũng không thể cao thượng được. Thà rằng nhìn anh ấy đau khổ
bên tôi, tôi cũng không thể nhìn anh ấy vui vẻ bên con nhỏ khác, nhất là những con nhỏ xấu đau xấu đớn như cô.
– …
– Tôi không biết nên làm gì. Cả năm nay tôi luôn phấn đấu vì anh ấy,
bây giờ… buông tay, tôi không còn tha thiết làm gì nữa. – Izumo xoa xoa
mi tâm.
– Tôi nghĩ, cô buông tay là lựa chọn sáng suốt nhất. Đừng nên ôm một
con nhím vào lòng nữa, nó càng giãy cô sẽ càng đau mà thôi. Buông ta rồi mới có thể nắm lấy bàn tay khác. Trên đời này đâu có thiếu đàn ông. Hơn nữa, tính tình của cô… hèm… thẳng thắn như vậy, cô lại… khụ… xinh như
vậy, người người mê!
– Cô thôi khen tôi ngay. Nổi hết cả da gà.
– Tóc gáy tôi cũng dựng đứng hết rồi. – tôi cũng thở dài. Ai nhìn vào hai chúng tôi bây giờ lại nghĩ là tình địch đang ngồi nói chuyện với
nhau.
– Yuki à, thật ra từ lâu tôi cũng đã có ý định muốn từ bỏ Ren, nhưng
không ngờ tình cảm này không dứt được. Tôi cũng rất phiền lòng a.
– Chuyện này tôi không thể khuyên cô được. Tình cảm là do tự bản thân quyết định, tôi không thể nói gì hơn.
– Cô có phải đang muốn xúi tôi từ bỏ Ren nên mới giả vờ hiền lành như vậy? – Izumo nhất thời nhíu mày nhìn tôi, vẻ mặt lại càng hoang mang
hơn trước, trở nên sợ sệt yếu đuối.
Một người đang mất phương hướng, tất nhiên rất yếu đuối, cũng rất đa
nghi. Càng lúc tôi càng thấy cô ta thật đáng thương, tôi lúc này nổi máu trượng nghĩa rất muốn bảo vệ cô ta! Nhưng tôi không thể không phủ nhận, tôi lúc đầu đúng là có ý định muốn khiến cô ta từ bỏ Ren.
– Tin hay không là chuyện của cô, tôi có biện hộ cho bản thân đi nữa cô cũng không có tin. – trả lời lấp lửng là tốt nhất đi!
Cô ta im lặng nhìn tôi, không gian nhất thời trở nên thật kì quái, tôi tằng hắng:
– Cô có giữ tôi lại đây cũng vô ích thôi, cho dù các người có làm gì chúng tôi đi nữa, tôi cũng quyết sẽ không chia tay đâu.
– Được rồi, được rồi. Thả cô ra là được chứ gì? – cô ta hất tay một cái, dây trói trên người tôi biến mất.
– Tôi rất vui vì cô đã thông suốt mọi việc.
– Đừng có ảo tưởng, tôi làm vậy không phải vì cô.
– …
– À… nhắn cho Ren giúp tôi. Thật ra thì ba của anh ấy không có xấu xa như anh ấy nghĩ đâu. Lúc trước để mẹ anh ấy mất, ông ấy vô cùng hối
hận, vô cùng xót xa, nên mới không dám quan tâm đến Ren. Anh ấy đã hiểu
lầm rồi. Cô bảo với anh ấy như thế nhé.
– Chuyện này, tôi không thể hứa với cô được. Tôi nghĩ cô nên tự mình
nói với Ren. Dù gì hai người cũng cần nói chuyện với nhau thật rõ ràng… – giọng tôi bắt đầu nhỏ lại – … lần nữa.
Lần trước ở lễ bế giảng, tôi đã bảo hắn đi nói chuyện đàng hoàng với
Izumo, xem như đó là lần cuối, vậy mà hôm nay cô ta lại bắt tôi đi như
thế này, không rõ hắn có biết chưa…
Dù gì thì gì, hai người này vẫn phải nói chuyện với nhau một lần nữa, xóa mọi ân oán, hoàn toàn chấm dứt cho tôi!!!
– Tôi sẽ nói chuyện với Ren sau, bây giờ tôi đưa cô về, đi thôi.
…
Mọi chuyện hôm nay xảy ra cứ như chong chóng vậy, tôi hoàn toàn bị
xoay vòng vòng. Đến khi mình đang yên ổn trước cổng biệt thự nhìn vào
trông thấy tiền gia thấp thoáng mới hoàn toàn bừng tỉnh. Izumo cũng đã
đi xa, chỉ còn lại là một chấm đen nhỏ nơi cuối đường.
Nhìn lên bầu trời mới thấy trời đang dần sáng, mặt trời từ từ đi lên, ánh sáng rực rỡ che lấp những ngôi sao li ti.
Tôi đực mặt ra… đã sáng rồi. Vậy là tôi đã biến mất một ngày một đêm, Ren chắc chắn đã phát hiện ra việc tôi và Chito biến mất…
– Ơ quên hỏi rồi, còn Chito thì sao…?! A! Mình đúng là con ngốc!!!
“Yuki?!”
– Ai vậy??
“Yuki, đồ ngốc! Em đang ở đâu! Anh đến ngay!” – hình như là giọng của Ren, hơn nữa còn đang rất gấp rút, rất mất kiên nhẫn.
– Anh học được cái này từ hồi nào vậy? – tôi cười toe toét mở cửa vào trong nhà, rồi nghe thấy hắn đang phát tiết bên tai mình, tôi mới chậm
rãi nói – Anh bình tĩnh đi có được không? Em đang ở tiền gia. Anh mau về đây đi.
“Được.”
Tôi đưa tay khóa cửa, vừa quay lưng lại đã thấy Ren một đống trước
mặt, giật cả mình ngã người ra phía sau, tựa lưng vào cái cổng to tướng, may là có nó, nếu không chắc tôi cũng ngã oạch ra đường mất rồi! Trừng
mắt hận cái người khiến mình thót tim, tôi lại lần nữa giật mình.
Ren mồ hôi nhễ nhại, đôi môi tím tái, ánh mắt trở nên mơ hồ, hàng
chân mày nhíu lại đầy khó chịu, quầng thâm dưới mắt rõ rệt thể hiện chủ
nhân của nó đã có một đêm đầy vất vả. Trên gương mặt vốn rất sáng kia
xuất hiện một vài vệt dơ đen xì, mái tóc đẫm mồ hôi rũ xuống ôm sát thái dương, bết dính lên vành tai hắn. Môi hắn chỉ khép hờ cho tiện thở,
hình như đã phải chạy đi rất lâu. Trên người hắn chỉ có chiếc áo sơ mi
trắng xộc xệch, nút thắt cà vạt lúc nãy đã xệ đến ngang eo, trông chẳng
giống cà vạt nữa, nút áo cũng mở tung hết hai nút. Mồ hôi chảy từ gò má
xuống cằm, tiếp tục xuống yết hầu, trượt trên xương quai xanh xuống vòm
ngực săn chắc thoắt ẩn thoắt hiện kia.
Hắn thở hổn hển, gần như không thể đứng vững, dồn hết trọng tâm về
một bên, cả người hắn đổ nghiêng về phía tôi. Tay hắn theo phản xạ lập
tức đưa lên chống vào cánh cửa phía sau lưng tôi.
Người tôi bị áp sát hơi giật mình nên vô thức càng tựa người vào cánh cổng. Ren áp sát tôi, giữ nguyên tư thế một hồi mới ôm chầm lấy tôi,
hắn thở mạnh, những hơi thở đứt khoảng, Ren thều thào như người chết:
– Em… đồ ngốc em làm cái trò gì…
– Em xin lỗi. – vì đã trêu anh. Thật không ngờ hắn lại lo lắng cho
tôi đến như vậy – Đừng nói với em cả đêm hôm qua anh đã chạy đi tìm em.
– Em nghĩ anh có thể ngồi yên ở nhà chờ em lết xác về sao? – hắn muốn gào lên, nhưng sức lực của bản thân không cho phép, kết quả là lí nhí – Em đang hỏi cái thứ ngốc nghếch gì…
– Em xin lỗi. – tôi vô thức luồn tay qua ôm siết hắn. Hắn hơi ngẩn
người một vài giây rồi cũng vòng tay ôm lấy tôi, dụi đầu vào cổ tôi,
siết chặt tay, cố gắng cảm nhận hết cả người tôi như sợ tôi sẽ biến mất, như thể muốn tôi hòa quyện vào hắn.
Hơi thở ấm áp phả vào cổ, mái tóc đẫm nước chạm nhẹ vào má tôi khiến
tôi càng thấy bản thân mình thật có lỗi. Hắn lo lắng cho tôi như thế,
chạy nháo nhào đi tìm tôi cả đêm, vậy mà tôi lại thản nhiên ngồi hàn
thuyên tâm sự với Izumo, đã vậy lúc trở về còn bỡn cợt hắn, ậm à ậm ừ,
lấp la lấp lửng, xem lo lắng của hắn chỉ là thú vui trêu chọc. Lần này
tôi sai rồi… sai rất nhiều…
– Em xin lỗi mà.
Tôi nhíu mày nhắm chặt mắt lại, tôi sợ sẽ phải nhìn thấy nét mặt tiều tụy của Ren.
Ren là ai chứ, một DW dù có thức khuya dậy sớm, có bôn ba khắp bể, có đánh nhau với cả một băng nhóm vẫn có thể trưng ra khuôn mặt thản nhiên như đối với mình việc này chẳng có là cái gì, vậy mà hôm nay, biểu cảm
trên mặt hắn là hoàn toàn tiêu cực, nhìn thấy tôi, ánh mắt lóe sáng như
thấy một ốc đảo nhỏ nhoi khi đang ở hoang mạc.
Rốt cuộc thì hắn đã làm cái gì mà bây giờ lại trở thành thế này?! Đêm qua rốt cuộc hắn đã đi đến bao nhiêu chỗ, chạy đến bao nhiêu nơi, hỏi
thăm bao nhiêu người…? Hơn nữa, không chỉ là đêm qua, mà có khi là cả
ngày hôm qua hắn đã chạy khắp nơi tìm tôi.
Một Ren đầu đội trời chân đạp đất lại có một ngày như hôm nay…
Tất cả là lỗi tại tôi. Nghĩ tới đây, tay tôi càng siết hơn. Vừa cảm động vừa thấy mình thật đáng trách, tôi tự giận mình thay cho hắn. Tôi là ai mà hành hạ Ren ra đến thế này…
Dù cho một cảm giác ngọt ngào có lan đến tim thì tôi vẫn cảm thấy đắng ngắt. Nhìn Ren như vậy, tôi thật không đành lòng.
Hắn sau một hồi trầm mặc mới thở phào một tiếng rõ rệt… thể hiện sự yên tâm, hình như có tiếng cười nhẹ:
– Món quà sinh nhật này đặc biệt thật đấy! Tặng cho anh cả một ngày lo lắng đến chết đi sống lại.
– Quà gì chứ… – nhắc đến quà… hình như tôi chưa mua được – Em xin lỗi, hôm qua đang đi mua quà cho anh thì…
Ren đột nhiên ngẩng đầu lên, một khoảng trống xuất hiện giữa chúng
tôi (khoảng đầu của hắn ấy), Ren liền kéo tôi sát vào người hắn, đầu hắn di chuyển chếch sang bên thì thầm vào tai tôi:
– Không sao. Anh chẳng cần. Có em là đủ rồi. Em làm ơn đừng có chạy
lung tung mà đột nhiên biến mất nữa có được không? – hắn cọ cọ gò má vào thái dương của tôi.
Tôi yên tâm tựa vào vai Ren, mùi mồ hôi này sao mà quyến rũ…
– Ren, anh đi cả ngày đã mệt rồi, đi tắm rồi nghỉ ngơi một lát. – tôi vừa nói vừa mỉm cười. Câu nói này đã từ lâu tôi rất muốn một lần thử
nói với Ren, nhưng bình thường đi đâu chúng tôi cũng đi cùng nhau, về
nhà cũng về cùng nhau, cơ bản là không có cơ hội, hôm nay phải nắm bắt.
– Em cũng mệt. – hắn gật gù. Giọng nói vô cùng thoải mái, thong thả.
Hình như bao nhiêu mệt mỏi của hắn đã trôi đi đâu luôn rồi…!!
– Phải, em rất mệt. – tôi cũng gật gật trong lòng hắn.
– Vậy thì đi tắm cùng với anh. – giọng hắn hoàn toàn nghiêm túc. Cái quái…! Tôi bực bội đẩy hắn ra, há to miệng mắng nhiếc:
– Này… vừa gặp lại mà anh đã… ưm…
Kết quả bị hắn chặn lại bằng một nụ hôn… chắc là rất dài… rất dài…
Lưỡi hắn do thám miệng tôi, rà soát từng mm một trên môi tôi, ngấu
nghiến như thể nó là một món ngon, và nếu hắn không xử lí trước, món
ngon đó sẽ bị những con thú khác cấu xé không thương tiếc. Hắn cứ như
sau chuyến đi vừa rồi môi và miệng tôi đã khác đi, bây giờ đang dò xem
có gì mới lạ…?!
(Còn tiếp)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT