Ren và tôi cùng ngắm cầu vồng cho đến khi nó biến mất khỏi tầm nhìn
mới mỉm cười. Bỗng nhiên chúng tôi đồng loạt quay sang nhìn nhau. Ánh
mắt của Ren trở nên sáng rực.
– Lát nữa đừng về nhà, qua kí túc xá đi.
– Tại sao?
Hắn chỉ cười.
…
Chúng tôi ngồi xe khoảng vài giờ đồng hồ đã trở về The East, tay xách tay mang, tôi và Ren còn phải khuân đồ về kí túc. Nhưng Ren đột nhiên
gửi hết chúng về trước rồi bảo tôi cứ từ từ đi bộ về, hắn có việc phải
đi một lát.
Tôi chưa kịp phản ứng gì, hắn đã chạy một mạch đi mất dạng. Tôi khó
hiểu nhìn theo, nhưng sau đó ngoan ngoãn theo lời hắn nói. Ren dạo này
thật sự khiến tôi không thể nào hiểu được, hành tung thì mờ ám, hành
động thì đột ngột, hành vi thì khó hiểu.
Tôi thở một hơi mạnh, làn khói trắng bay ra… thì ra mùa hè ở lục địa phía đông lại lạnh như vậy.
Đèn đường bắt đầu được thắp lên, một mình tôi bước đi trên đường đến kí túc xá…
Thật hoài niệm, nó đột nhiên khiến tôi nhớ đến lần đầu tiên đến đó… cũng chính là lần đầu tiên tôi gặp Ren.
Đứng trước cổng kí túc… tôi giật cả mình khi thấy mọi người xì xầm
bàn tán loạn cả lên. Người người bu lại một thành tụ xì xào, gần như
chắn hết cả lối ra vào. Tôi cũng chẳng quan tâm gì lắm, chỉ là… tại sao
ấy nhỉ, họ cũng xuống xe cùng lúc với tôi, vậy mà tôi lại về đến kí túc
sau họ… chẳng lẽ tốc độ của tôi tàn tạ đến vậy? Nhưng ban nãy trên đường từ trường đến đây, tôi cũng có thấy học sinh nào đâu…? Quái lạ thật. Họ về đây bằng đường cao tốc?
Tôi khó khăn lắm mới chen vào được, chui qua cổng kí túc, tôi cố gắng len lỏi vào hành lang dẫn vào căn nhà nhiều tầng nơi chúng tôi ở.
Cảnh tượng trước mắt khiến tôi sửng sốt.
Hai bên đường đi là những bông hoa hồng to bằng một bàn tay. Thực tế
mà nói, đó không phải là những bông hoa thật. Chúng nên hình dạng từ
những vệt sáng lung linh, hòa hợp với nhau tạo thành một bông hồng. Ánh
sáng ấy luôn chuyển động, khiến bông hoa trở nên thật sinh động, cả một
góc đường đột nhiên được thắp sáng. Những bông hoa cứ như thay nhau nhảy múa trên đường, nhiều đến nỗi hoàn toàn không thể đếm được.
Trên đầu là cũng là những vệt sáng, nhưng chúng cong cong trông như
cái cầu vồng mà tôi và Ren vừa thấy lúc trưa. Những vệt sáng khác màu
xoắn tít vào nhau tạo thành một cái máng cong, trông giống mái nhà vậy.
Giống với hoa hồng, những vệt sáng lấp lánh cứ vô tư chuyển động khiến
cái máng cong cũng vô cùng kì ảo.
Chậc… ngôi trường này cũng thật là đầu tư a… không ngờ còn có màn
chào hỏi khi học sinh ngoại khóa về như thế. Đã được chào đón như vậy,
thì tại sao đám lố nhố kia không vào nhỉ? Chơi đùa cả hai ngày rồi vẫn
còn chưa mệt hay sao… thì ra vẫn còn năng lượng ở đó già chuyện.
Tôi trưng ra vẻ mặt vô cảm bước vào trong. Những bông hoa hồng cứ như nhảy múa dưới chân tôi… nhưng mà… kì lạ là… chúng theo tôi lên lầu…
theo tôi đến phòng 13. Tôi bắt đầu cảm thấy không ổn. Cứ như ai đó đã
chuẩn bị thứ này, chính là để chào tôi vậy.
Tôi rụt rè mở cửa. Bên trong tối om, tôi đưa tay mò công tắc đèn thì
đầu ngón tay tôi chạm phải thứ gì đó ấm áp. Tôi giật mình rụt tay lại,
đồng thời co người lại theo phản xạ. Nhưng bàn tay tôi nhanh chóng bị
nắm lại.
Tôi nuốt nước bọt. Trộm à?
– Ai vậy? – tôi lắp bắp hỏi.
Bàn tay đang siết chặt tay tôi đột nhiên kéo mạnh tôi vào trong
phòng, theo đó là cánh cửa đóng lại nhanh chóng. Ngay lập tức tôi bị ép
vào cánh cửa. Một hơi ấm chầm chậm lan tỏa khắp người tôi… cảm giác thật quen thuộc.
– Ai vậy? – tôi run run hỏi lại… nhưng tôi đã chắc chắn khoảng 90% kết quả… – Ren?!
– Excellent. (tự nhiên thấy từ này hay hay nên Mi dùng luôn :)) cơ mà tự nhiên dùng tiếng Anh nên thấy cũng kì :)) cơ mà tự nhiên thôi mà) –
giọng nói quen thuộc của Ren đã một lần nữa khẳng định thay cho câu trả
lời.
– Anh tự nhiên làm gì…? – tôi nhíu mày hỏi, chưa hết câu thì hắn đã
nuốt trọn lời nói của tôi bằng một nụ hôn. Tôi thản nhiên nhắm mắt tận
hưởng, còn khó khăn đáp trả hắn.
Dù có nhắm mắt đi chăng nữa, thì khi ánh sáng trước mặt đột ngột thay đổi, mắt bạn sẽ cảm nhận được gì đó (điều này hình như khoa học chưa
chúng minh, kinh nghiệm của Mi thôi).
Tôi có cảm giác mọi thứ đang sáng lên. Tôi mơ hồ nhận ra, hắn đã mở đèn.
Sau một hồi, hắn mới buông tôi ra. Tôi từ từ mở mắt. Căn phòng lúc này làm tôi hoàn toàn hoảng hốt… đúng hơn là ngạc nhiên.
Tôi ngơ ngác, khuôn mặt tôi lúc này chắc đang… ngu ra…
Cả căn phòng tràn ngập gấu bông và hoa hồng, chính là những bông hoa
bằng ánh sáng ban nãy. Giữa phòng xuất hiện một bàn ăn… hình như do hắn
khiêng ra từ trong bếp. Trên bàn ăn có một bó hoa hồng lớn… là hoa thật… rất lớn… rất là lớn…
Nhớ lại lần trước sau chuyến đi ngoại khóa, hắn cũng dành tặng cho tôi một bất ngờ như vậy.
Tôi cười cười. Tuy nhiên, tôi có một phát hiện… hôm nay trên bàn còn có một chai rượu vang…??
Tôi ngay lập tức hỏi Ren:
– Cái này… là rượu phải không?
– Ừ. – hắn đáp gọn lỏn rồi tiếp lời – Đi tắm đi.
Tôi khẽ gật đầu rồi vơ lấy áo sơ mi cộc tay cổ rộng, quần sọt ngắn
với khăn tắm đi thẳng. Ren bên ngoài lục đục gì đó, hình như đang chuẩn
bị bữa tối.
Tôi tắm xong, hắn gật đầu vui vẻ, nói:
– Thức ăn anh đã chuẩn bị hết rồi, chỉ còn nồi canh thôi. Em thấy sôi thì tắt bếp đem xuống bỏ ra tô. Cẩn thận. – hắn xoa đầu tôi, tay còn
lại cũng vơ lấy cái áo pull đen với quần đùi mặc trong nhà.
– Ừm. Em làm được mà. Đừng có xem em như con nít như vậy.
– Haha… rồi rồi. – hắn cười… khuôn mặt đầy kiêu ngạo, nụ cười đầy chế giễu. Cái tên đáng ghét này… không thể nào làm tôi ngừng thích hắn
được.
Hắn tắm nhanh hơn tôi. Khi tôi vừa dọn tô canh ra bàn, hắn cũng đã
khóa nước. Khi tôi yên vị trên ghế, hắn đã bước ra ngoài. Mái tóc đen
tuyền vẫn còn ẩm ướt bám sát hai bên thái dương, phủ lên vành tai, tóc
mái thì bị hắn đánh cho rối bù lên. Cả người hắn đột nhiên trông thật
cao lớn trong chiếc áo đen. Khuôn mặt hắn hơi hồng, vẫn còn lấm tấm
nước.
Tôi ngơ ngác nhìn hắn chằm chằm.
– Đừng nhìn nữa. – Ren không thèm nhìn tôi mà phán.
– A… Ai nhìn anh! – tôi ngay lập tức lên tiếng phản bác.
– Em. – hắn cười khẩy – Đừng khiêu khích khả năng kiềm chế của anh nữa.
– Anh nói cái… gì… – tôi lại lắp bắp, nghe xong câu nói của hắn, cả
người tôi đột nhiên nóng bừng lên, hai tay vô thức nắm chặt nhau. Cơn
nóng lan tỏa khắp nơi, đến cả từng đầu ngón tay.
– Anh không chắc mình sẽ không điên lên. – hắn vẫn nói, trên môi xuất hiện điệu cười nhàn nhạt tôi đã quá quen thuộc.
Ch… Chẳng biết phải phản ứng lại thế nào với cái thái độ này a.
Tôi chỉ có thể thở dài đánh trống lãng:
– Được rồi, không nhìn nữa là được chứ gì. Ăn thôi.
Ren cười cười… ôi cái nụ cười đầy mê hoặc này… tôi phải làm sao đây?
Hắn đưa tay mở chai rượu vang rót một ít vào ly của tôi. Nhìn dòng nước
sóng sánh ánh đỏ, trái tim tôi cũng đột nhiên như đang trên một con
thuyền ra khơi, sóng biến dồn dập vào mạn thuyền tạo cảm giác lắc lư
không chân thực.
Ren nâng ly rượu mỉm cười ấm áp:
– Cạn ly.
Tôi không nói, chỉ cười cười đưa ly của mình lên chạm nhẹ ly hắn. Nhấp môi một cái, tôi hỏi Ren:
– Tửu lượng của anh thế nào?
– Em nghĩ thế nào?
– Không tồi.
– … – hắn không nói chỉ cười nhạt, không hiểu sao… tôi thấy nụ cười này khinh bỉ tôi quá… mặt tôi đen sì lại.
– Uống thi không? – tôi nghênh mặt nhếch mép.
– Được, trong tủ lạnh có vài chai ấy, lấy mấy chai đó đi. – hắn vừa nói vừa tách xương và thịt cho tôi.
Tôi gật đầu chạy vào bếp mở tủ lạnh… giờ tôi mới chú ý đến sự hiện diện của mấy chai rượu ở một góc. Tôi cầm lên ngắm nghía:
– Dalmore King Alexander 50% độ cồn? Anh lấy ở đâu ra mấy chai thế này? Bình thường chỉ có 40% thôi mà? Tuyệt thật.
Hắn không trả lời, tôi chỉ nghe tiếng hắn cười nhẹ.
Tôi đem chai rượu ra đặt lên bàn. Hắn liếc sơ qua rồi cười cười nói:
– Em cũng gan thật, dám lấy cả chai này.
Tôi im lặng… đúng là tôi gan thật… Tửu lượng của tôi không phải dạng
vừa, nhưng thật ra cũng không được xem là cao. Lần trước cùng Chito uống đến say khướt chẳng biết trời trăng gì, cuối cùng chút nữa đã đi lạc
như một đứa con nít, may là khi tôi vô vọng nhất lại gặp được Ren.
Lần này… tôi lại liều mạng uống để thi đua với hắn… có cần phải tự hành hạ mình như vậy không?
– Không sao, em sẽ tự mình dừng lại khi không thể uống nổi nữa, sẽ không ép buột bản thân đâu.
– Anh không nói em. Vấn đề ở đây là anh.
– … – tôi bất chợt hiểu ra một điều…
Trai đơn gái chiếc trong một căn phòng, đã vậy cả hai còn say khướt thì… không thể lường trước hậu quả.
– Vậy tại sao còn đồng ý uống thi với em. – tôi bĩu môi.
Ren chỉ nhún vai đưa dĩa đồ ăn sang cho tôi.
– Cảm ơn.
Chúng tôi nhanh chóng oanh tạc hết thức ăn trên bàn, rồi đem dọn dẹp. Sau đó, tôi và Ren ngồi đối diện nhau, trên bàn chỉ còn hai ly rượu và
chai Whishky ban nãy.
Đúng là rượu nặng. Từng ngụm từng ngụm như đốt cháy họng tôi… cả
người tôi cũng nóng hừng hực. Tôi đi lấy chun buộc tóc búi cao cho
thoáng.
Cả người tôi qua từng ngụm rượu càng nóng dần lên, mà nóng hơn hết là vì Ren hắn cứ nhìn tôi chằm chằm… nhìn như soi từng ngóc ngách trên
người tôi. Nhưng tôi chính là loại người không muốn nhường, cũng rất
ghét thua cuộc, vậy nên tiếp tục uống.
Tôi và hắn uống hết ly này đến ly khác, đến khi mặt hắn hơi ửng đỏ, và đầu óc tôi đã mơ mơ màng màng.
– Được rồi, em thắng… anh không uống nữa. – hắn day day trán thở dài não nề.
– Vậy… em… dọn dẹp. Anh ngồi đó đi, em rửa chén. – tôi nói đều đều rồi bắt đầu thu dọn.
Tôi đem mọi thứ sang bàn bếp, xắn tay áo, búi gọn lại tóc, đeo bao tay, tiến hành công việc.
Tôi bắt đầu rửa chén… nhưng cái cảm giác có người đang nhìn mình chằm chằm thật không dễ chịu tí nào.
Chốc chốc tôi lại khó chịu quay sang Ren lườm hắn một cái, chủ yếu để cảnh cáo, nhưng lần nào cũng như lần nào, cứ thấy hắn đang nhìn tôi
chăm chú với khuôn mặt vô cảm.
Hắn kê ghế ngồi đối diện bàn bếp, cả người lười nhác dựa ra sau thành ghế, giương mắt nhìn tôi. Dù cho tôi có nhìn lại Ren, hắn cũng không hề bối rối hay tránh ánh mắt của tôi.
Tôi cảm giác cả người nóng ran, cái nóng của rượu vẫn còn thiêu đốt tôi?
– Ren… bảo em đừng nhìn anh. Anh lại nhìn người ta chằm chằm như thế… – tôi lèm bèm.
Đột nhiên eo tôi bị siết chặt, cả người tôi bị kéo về phía sau. Gáy của tôi cảm nhận được hơi thở nóng hổi của Ren.
– Này… anh… anh đột nhiên làm gì vậy? – tôi lắp ba lắp bắp hỏi. Tôi
có thể cảm thấy cả người mình nóng ran. Không biết do thân nhiệt từ cơ
thể Ren truyền qua, hay do bản thân tôi tự nóng đến vậy.
Ren không trả lời, hắn cúi đầu hôn lên gáy tôi… làm tôi chết điếng. Cái chén trên tay tôi rơi xuống.
– Aa!! Ren!!
Eo tôi bị hắn siết lại, môi hắn từ gáy tôi di chuyển đến bên vành
tai. Hơi thở hắn phả ra nóng hổi. Tay còn lại ban nãy buông thõng giờ
cũng chuyển vị trí lên eo tôi. Giọng hắn thì thầm sát bên tai khiến tôi
khẽ rùng mình.
– Đừng gọi tên anh.
Tôi nuốt nước bọt…
Thôi rồi… thôi rồi… cái viễn cảnh tôi vẽ ra trước khi uống rượu bãn nãy đã xảy ra rồi!!!
Do tôi vẫn còn ngấm rượu nên động tác không được dứt khoát, đầu óc
không được minh mẫn, hơn nữa sức lực cũng bị rút cạn… mọi thứ trước mắt
bắt đầu nhòe đi.
Hơi thở của Ren từng chút từng chút khiến cả người tôi run lên. Hắn
có vẻ chẳng muốn buông ra, nhưng bên cạnh đó cũng không có hành động gì… đen tối hơn. Tôi đành đưa bàn tay vẫn còn run rẩy của mình lấy cái chén ban nãy đang rửa dở.
– Yuki. – chất giọng ấm áp quen thuộc của hắn lại cất lên ngay bên cạnh tai tôi… nhưng lần này sao cảm giác khác quá.
Tôi ngượng ngùng quay đầu nhìn sang Ren, bên trong đôi mắt đó… xuất hiện ngọn lửa phừng phừng sáng rực.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT