Tôi mặc kệ Ren để hắn nắm tay mình kéo đi. Nhưng đi chưa được bao lâu thì Ren đột ngột dừng lại, hắn nhìn chằm chằm vào bàn tay tôi đang trong tay hắn.
Phải rồi,… tôi quên mất trời hôm nay khá lạnh… ban nãy còn thở ra khói.
Tôi chỉ cười cười nhìn người trước mặt mình đang loay hoay khoác áo cho tôi.
Hắn mặc xong thì tiếp tục nắm tay đưa tôi đi… hơi thở của hắn nhàn nhạt mùi khói vì lạnh.
Mưa lất phất, không lớn, hệt như sương vì lạnh mà ngưng tụ thành nước khẽ khàng rơi xuống.
Tôi nghe tiếng Ren ngâm nga bài gì đó rất quen, hình như tôi đã từng nghe bài này trong mp3 của hắn một lần rồi.
Ren đưa tôi đến một bờ suối. Con suối nhỏ tí tách tiếng nước chảy trôi vào đêm trông thật mơ hồ. Hắn bảo tôi ngồi xuống một phiến đá có thể thò chân xuống dòng nước, nhưng lại nói:
– Anh định bảo em đến đây ngâm chân, nhưng không ngờ ở đây vào buổi tối lại lạnh đến vậy. – hắn đưa khuôn mặt buồn hiu nhìn tôi, ngồi xuống cạnh tôi – Gez… thật là… kế hoạch của anh…
– Anh không nhận ra nhiệt độ đã bắt đầu giảm nhanh từ chiều sao?
– Hồi chiều nhờ em mà nước bắn tung tóe ướt mèm thì thấy nóng nỗi gì. – hắn luồn tay sang tay tôi siết chặt.
– Ừ nhỉ… hehe… Anh có lạnh không? Chúng ta về.
– Câu đó phải là anh hỏi em chứ? – Ren phì cười siết mạnh hơn tay tôi.
– Vì em đang dùng áo khoác của anh mà. – tôi cười cười tránh ánh nhìn của Ren. Hắn cứ nhìn tôi với cái ánh mắt thiêu đốt đấy,… chắc chết tôi.
– Sau này nếu người khác chạm vào phải gạt ra ngay. Nghe không? – Ren đột nhiên chuyển chủ đề, hắn nhẹ nhàng cầm lấy một lọn tóc của tôi đưa lên.
Tôi chết trân khi hắn hôn nó… hơn nữa còn rất lâu, như thể trân quý nó lắm. Thú thực là… tôi có một chút GATO! Nhưng mà…
– Anh nói vậy… là sao?
– Chiều nay,… em không gạt hắn ta ra ngay lập tức. – Ren nói với vẻ mặt lạnh lùng đến vô vị, tuy trong đôi mắt là sự giận dữ nhưng cố kiềm nén. Ánh mắt đó của hắn khiến tôi mê mẩn.
Ờ, hắn thấy rồi, thấy tất cả mà cố kiềm nén giận dữ chỉ đứng đó nhìn chứ không làm gì, chờ một phản ứng của tôi. Vậy mà tôi cứ đứng đó để mặc Ryuu lau tóc, chỉ cần một chút nữa thôi hắn đã bùng nổ rồi! May mà lúc đó tôi kịp thời gạt tay ra.
– Anh… anh thấy rồi?
– Tay hắn đã chạm vào đâu? – Ren hỏi với chất giọng đều đều.
– Ở đâu chứ… cậu ta…
– E hèm.
– Ờ, hắn ta… được chưa? Hắn ta chỉ đặt tay lên chiếc khăn bông của anh thôi. – tôi bĩu môi.
– Hừm… thật không? – tôi ngơ ra trước vẻ mặt trẻ trâu… nhầm, trẻ con của hắn. Cái con người này rốt cuộc đang nghĩ cái gì thế này?!
– Ừ. Được chưa?! – tôi cười phì… cái tên này đáng yêu hết mức.
Ren có vẻ vẫn chưa tin tưởng tôi, hắn nghiêng nghiêng đầu ngẫm nghĩ, hàng chân mày nhíu lại, môi mím lại để bình tĩnh hơn.
Tôi vươn tay ra choàng lên cổ Ren, hắn cả người cứng lại, ánh mắt chuyển vào ánh mắt tôi. Tôi cười cười.
Ren hắn bình thường thích tấn công tôi bất ngờ như thế, vậy mà mỗi lần bị tôi xử lại thì lại cứng đơ, không biết phản ứng thế nào, chỉ biết đưa ra bộ mặt (có lẽ là) yếu đuối và bất lực.
Tôi nhếch mép tiến sát hắn. Ren theo quán tính hơi ngửa người ra sau nhưng bị tay tôi giữ lại, hơn nữa tôi còn kéo hắn lại gần mình. Tôi hôn phớt lên trán hắn rồi cười tươi rói.
– Vậy là đủ để anh hết tò mò chưa?
– … – ờ, hắn vẫn rất đơ.
– Này. – tôi quơ quơ tay trước mặt Ren.
Ren thở hắt một cái, hắn chộp lấy hai tay của tôi đang còn yên vị trên cổ hắn một cách bất thình lình làm tôi giật cả mình. Ren từ từ mở miệng, ánh mắt hắn xoáy sâu vào tôi:
– Đừng khiến anh làm em tối nay không thể về lều của mình.
– Hả? Chẳng phải em đang cố gắng làm cho anh hết giận sao? Sao lại biến thành tức giận hơn như vậy? – tôi nhíu mày tuôn một tràn.
– … – hắn im lặng một hồi – Đồ ngốc. – lại im lặng một hồi – Về thôi, lạnh rồi.
– Ừ. – tôi chớp chớp mắt khó hiểu, nhưng cũng tay trong tay với hắn về lại khu vực trại.
Hắn đứng săm soi cái lều của tôi một hồi rồi hỏi:
– Ở cùng ai?
– M… Một mình. – tôi gật gù nói bừa, dù tôi đã định sau khi Ren rời khỏi đây mình sẽ đi tìm Ryuu. Trời lạnh mà để cậu ta ngủ ở ngoài thật không có lương tâm a. Dù sao ngủ với con trai… tôi cũng đã quá quen với việc đó rồi.
– Ừ. – hắn mỉm cười rồi hôn lên trán tôi thật dịu dàng. Hành động, ánh mắt và nụ cười của hắn khiến tôi cảm thấy vô cùng tội lỗi a…
– Anh ngủ ngon. – tôi cười gượng gạo… dùng giọng nói ngọt ngào dịu dàng nhất.
– Ngủ ngon. – Ren phì cười, rồi khuôn mặt đột nhiên lạnh lại, tôi giật thót… chẳng lẽ khả năng đọc được suy nghĩ người ta của hắn lại phát huy a? Ai ngờ hắn lại làm một bộ mặt hết sức đáng thương hại mà nói – Nhưng anh thật sự… không muốn để em ngủ một mình. Cô đơn lắm.
– … – là tôi hay hắn cô đơn chứ??? Ren nhà tôi thật là nói chuyện như đúng rồi.
– Anh sang đây ngủ cùng em nhé… dù sao bên kia anh cũng chỉ ngủ có một mình. – Ren nói với vẻ mặt cún con cùng chất giọng năn nỉ đáng thương.
Ở bên kia, hắn chỉ ngủ có một mình…? Ơ sao trường này thiên vị cho DW thế. Khu vực DW thì thừa lều đến nỗi Ren một mình một cõi, trong khi khu vực WW chúng tôi phải ở hai người một cái, mà tôi còn là đứa bị đá ra một bên, chẳng phải nên đưa cho lớp tôi thêm một cái lều nữa???!
Thôi bỏ đi, bây giờ tôi không phải nên suy nghĩ về vấn đề khác sao.
– Em không muốn sáng mai mình lại trở thành tâm điểm của hội xỉa xói. – tôi nói, mà cảm thấy trái tim mình như bị cái gì đó chèn phải. Hình như tôi phũ quá…?
– … – hắn không nói gì, tiu nghỉu quay lưng bỏ đi.
Tôi bặm môi, suy nghĩ thật kĩ rồi quyết định sẽ không sang lều hắn… nhưng trái tim tôi đang chiếm quyền điều khiển, nó sợ nó sẽ nhớ hơi ấm của hắn, dù chỉ một đêm cũng không thể buông. Tay tôi tự nhiên đưa lên níu lấy vạt áo của Ren.
– R… Re…n. – tôi lắp bắp.
– Em… sẽ… qua lều của anh. – tôi cuối cùng cũng dứt câu… thôi rồi…
Yuki à… cái đồ mê trai!!! Sáng mai lo mà chuẩn bị bông gòn bịt vào tai để không phải nghe thấy mấy tiếng bàn ra bàn vô đi a.
– Vậy đi thôi. – khuôn mặt Ren như bừng sáng trong bóng tối, đôi mắt hắn lấp lánh ánh cười. Điều này không khỏi khiến trái tim tôi ấm áp lạ thường.
– Anh cứ sang đấy trước, em vào lấy ít quần áo sẽ sang liền.
Tôi nói rồi đi thẳng vào trong lều.
Thật ra tôi chỉ vào lấy cái áo khoác ngoài và chăn bông, bàn chải,… để sáng mai có mà vệ sinh, sau đó bước ra ngoài, khẽ run một cái vì lạnh, tôi chạy khắp nơi tìm Ryuu… cuối cùng, việc phát hiện ra cậu ta đang nằm tỉnh bơ trên cành cây ngủ thì đã là chuyện của nửa tiếng sau.
Tôi dùng mọi cách cũng không làm cậu ta tỉnh ngủ được, đành tự thân vận động, lúi húi nhìn ngó dưới chân tìm cục đá. Tôi… một, hai, ba,… chọi.
– A…
Một bóng người lồm cồm ngồi dậy, cậu ta theo phản xạ nhìn xuống, tôi liền mỉm cười:
– Xin lỗi vì đã phải dùng cách này, nhưng cậu ngủ say quá, tôi xin lỗi nhé.
– Em tìm tôi? – Ryuu nhảy xuống đứng trước mặt tôi, nhưng mà không biết là cố tình hay vô ý mà khoảng cách giữa hai chúng tôi gần như bằng không. Tôi theo phản xạ lùi về sau.
– Cậu về lều ngủ đi, tôi sang lều bạn. Dù sao cũng cảm ơn vì đã nhường lều cho tôi rồi… ra đây ngủ. – tôi cười cười nói cho hết một mạch rồi lượn…
Nhưng vai tôi bị túm lại… Ryuu nói với chất giọng nhẹ nhàng, có hơi khàn, hình như cậu ta đã ở ngoài trời lạnh quá lâu:
– Em cứ ngủ đi. Tại sao phải làm khổ mình? – tay Ryuu vẫn yên vị trên vai tôi.
– Cậu mới là người đang làm khổ mình. Tối nay lạnh lắm, cậu vào lều đi. Tôi đi đây. – tôi lạnh nhạt hất tay Ryuu ra, vờ giận dỗi rồi chạy thẳng về khu vực DW A1… không làm vậy thì cứ phải đứng giằn co với Ryuu ở đây mà bị Ren bắt gặp thì… ầy…
Tôi nghe tiếng Ryuu loáng thoáng phía sau nhưng cố gắng… phải cố gắng chạy…!!! Cho đến khi tôi thấy phía sau không còn ai đuổi theo nữa mới từ từ chạy chậm lại, vừa đi vừa thở dốc.
Cứ đà này chắc tuổi thọ của tôi bị giảm mất… Chết tiệt. Tôi nhìn quanh, chỉ còn một cái lều duy nhất còn đang mở khóa. Tôi liếc vào trong, quả thật là Ren đang ngồi co ro trong chăn… bên cạnh là ba lô,… đồ đạc,… vô cùng gọn gàng, chăn bông trải ra làm nệm cũng vô cùng ngay ngắn… có vẻ Ren đã chuẩn bị hết rồi, chỉ còn chờ tôi thôi.
Tôi cúi xuống bước vào lều, kéo khóa lên rồi ngồi xuống. Tôi cứ nghĩ hắn sẽ giận vì tôi để hắn đợi quá lâu, ai ngờ, cái tên này…
Ren không biết là thần thánh phương nào, chẳng thèm nhìn ra ngoài cũng có thể biết được tôi đã vào, hắn lên tiếng, với một vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, làm tôi giật thót:
– Tình hình ngày càng nghiêm trọng rồi đây, anh không thể ngừng suy nghĩ về em.
– Anh… – tôi chớp mắt đầy đề phòng.
– Làm sao đây? – hắn ngước lên nhìn tôi – Mới nửa tiếng mà anh cứ nhớ về em.
– …
– Không ổn. Anh hiện đang rất muốn hôn em. – Ren vừa nói vừa tiến lại gần tôi.
Ơ,… ơ… hắn bị trúng gió hay ma nhập vậy?!!!
Đôi mắt hắn khép hờ lại, còn cả người thì tiếp tục đổ về phía tôi.
Tôi nhắm mắt theo phản xạ, chờ đợi… một nụ hôn thì… ‘bốp’… ặc… một cảm giác đau nhức ùa đến.
Trán tôi… đau quá!
– Anh làm cái gì vậy?! – tôi xoa trán cau mày… – Muốn giết người chắc?
– Em…!!! Từ giờ không được nói chuyện với Ryuu nữa!! – Ren trừng mắt nhìn tôi. Tôi trừng mắt nhìn lại hắn, không biết hôm nay lấy ở đâu ra cái gan đó…?! Ren thấy tôi nhìn hắn với thái độ thù địch lập tức dịu lại, hắn nói với vẻ mặt vô cùng đáng thương – Có được không?
– Tất nhiên là không! Cậu ta là người bạn duy nhất của em ở WW A1. – tôi giãn cơ mặt ra, nói giọng đều đều. Trước vẻ mặt cún con đáng thương của Ren, tôi thật không thể kiềm lòng, tí nữa đã gật đầu.
– Hừ… chuyện em đi tìm hắn thì ok, bởi vì anh hiểu lý do, nhưng mà anh đã bảo em phải gạt hắn ra rồi, tại sao còn cho hắn đặt tay lên vai mình thế kia? – Ren bĩu môi nằm vật ra sau. Hai tay hai chân hắn quơ quào như con nít đòi kẹo.
– Haha… anh có thể bớt ghen vì những thứ nhảm nhí thế không?! – tôi cười sặc sụa trước biểu hiện đáng yêu kia. Tôi túm lấy cái chăn ban nãy hắn quấn kín người chèn lên mặt hắn, không cho Ren thở. Hắn phát ra mấy tiếng ú ớ, tay chân còn loạn xạ hơn ban nãy, đột nhiên hắn buông xuôi, không cử động nữa. Tôi giật mình, không phải đã chết rồi đó chứ?!
Tôi theo phản xạ đá tung cái chăn đi. Màu trắng thuần khiết của nó trước mắt tôi còn chưa biến mất hẳn thì tôi đột ngột ngã xuống vì ai đó đã túm lấy cả hai tay tôi… mà trong lều này ngoài tôi ra thì ai đó chỉ có thể là cái người còn lại.
Tôi nằm gọn trên người Ren, không sai lệch dù chỉ một ly. Khuôn mặt tôi cách mặt hắn chưa đến 10 cm. Tôi tròn mắt đơ ra vì vẫn chưa kịp tiêu hóa hết những gì đang xảy ra.
Ren nhếch mép, tay hắn đặt lên gáy tôi kéo tôi xuống. Lúc này tôi mới hoàn hồn, nhanh chóng chống tay xuống đẩy người mình lên. Hắn vẫn cười cười, mà tay không hề buông tha cho tôi. Bàn tay còn lại kia không biết tự lúc nào đã đặt lên eo tôi. Tôi hoàn toàn trong tình trạng bị động.
– Em thấy thế nào?! Cảm giác rất khó chịu đúng không? – Ren hỏi một câu chẳng liên quan, hắn nhếch môi, một nụ cười ma mị xuất hiện.
– Tất nhiên, thế này thì làm sao dễ chịu được! Mau buông em ra. – tôi vẫn chống cự không ngừng…
– Cảm giác này anh cũng có khi thấy em ở bên Ryuu mà không đề phòng gì.
Hắn nói xong kéo mạnh tôi một cái nằm luôn lên người hắn. Ren vòng tay ôm chặt tôi vào lòng.
– Vậy nên,… chí ít… em hãy nhận thức được một chút thôi… rằng em dễ thương đến thế nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT