Lâu rồi không gặp cháu gái, cho dù có tức giận đến đâu đi chăng nữa thì cũng đã sớm tiêu tan rồi, chỉ hận không được ôm cháu gái vào trong ngực, cưng chiều cô giống như khi còn bé vậy.

Bất quá, có người so với lão gia tử tay chân nhanh nhẹn hơn, Thượng Tâm mơ mơ hồ hồ ngủ, đến nhà rồi còn không muốn xuống xe, Thiệu Phi Phàm cưng chiều cô, để cho cô ngủ tiếp, sau đó trực tiếp ôm cô vào trong tòa nhà lớn.

Mới đầu, lão gia tử nhìn thấy còn tưởng là cháu gái mình bị thương, nghe nói chỉ là buồn ngủ mới yên tâm. Nhìn cháu gái gối đầu lên chân của Thiệu Phi Phàm ngủ say, ngoài đau lòng ra còn mơ hồ cảm thấy có chút ghen tị, lại quay qua nhìn ánh mắt của con trai ngồi ở một bên, đều hiểu rõ lòng nhau. Con gái do mình nuôi lớn, cứ như vậy liền trở thành vợ của người khác, nếu như không đau lòng thì không phải là người làm cha.

Lắc đầu cười cười, nhớ năm đó ông đem Hạ Hạ gả cho chính đứa con trai của mình còn không bỏ được, huống chi Tâm Tâm là cháu gái ruột của ông. Lão gia tử nhấp một ngụm trà, “Tiểu Thiệu, cháu có nghĩ đến việc cùng Tâm Tâm dọn về đây ở không? Không phải là ông cưng chiều Tâm Tâm, mà là Tâm Tâm đã có thói quen sống ở đây, hiện nay hai đứa cũng đã kết hôn rồi, ở khu nhà trọ của cháu có chút chật hẹp. Cháu nghĩ xem có nên suy nghĩ một chút hay không…”

Thiệu Phi Phàm lau sạch mồ hôi trên trán của Thượng Tâm, vừa nghĩ tới lúc trước lão gia tử nhà anh cũng hỏi như vậy, câu trả lời của Thượng Tâm làm trái tim anh ấm áp. Anh cười một tiếng, “Về điều này ông có thể yên tâm, ba của cháu đã mua cho chúng cháu một căn phòng mới, chính là khu nhà cao cấp mà Nghiêm thị mới xây dựng, 200 mét vuông, cũng đủ cho chúng cháu ở. Cháu biết mọi người lo lắng Tâm Tâm sẽ phải chịu khổ cùng cháu, trước kia cháu cũng không để ý đến chuyện này, có điều đã được ba cháu dạy bảo cho thông suốt rồi.”

Lão gia tử gật đầu một cái, có chút ngoài ý muốn. Con trai út nhà Thiệu lão đệ vốn nổi danh hay đối nghịch với ba, đúng là sau khi nhiệm vụ nằm vùng kết thúc, Thiệu Phi Phàm cũng không chịu về nhà họ Thiệu ở qua một ngày, chỉ muốn ở lại chỗ phòng trọ mà mẹ của anh để lại. Lúc này, anh lại tiếp nhận nhà ở do ba anh tặng, không khỏi khiến cho người ta phải suy nghĩ, “Tiểu Thiệu, cháu tiếp nhận căn phòng đó là vì Tâm Tâm?”

Thiệu Phi Phàm lắc đầu một cái, “Không vì ai hết, là tự cháu muốn nhận.” Dứt lời liền cúi đầu nhìn Thượng Tâm, trong mắt tràn đầy dịu dàng.

Con người sắt đá cũng có thể nhu tình, anh hùng khó qua ải mĩ nhân. Thủ trưởng Thượng nhìn hai đứa, thở dãn ra một hơi, cười cười không nói gì. Nha đầu ngốc nhà bọn họ so với người khác thật có phúc.

Thượng Trạm Bắc ngồi ở một bên, càng thêm vừa lòng đối với Thiệu Phi Phàm.



Thượng Tâm ngủ thẳng tới chiều mới xoa xoa mắt tỉnh ngủ, cô vừa mới cử động, Thiệu Phi Phàm liền cúi đầu xuống, “Tỉnh?”

“Ừ, nhưng vẫn chưa ngủ đủ.” Thượng Tâm ưm một tiếng.

Thiệu Phi Phàm cười trầm thấp, lại phối hợp rên lên một tiếng thống khổ, anh dán vào lỗ tai của cô, cực kì mập mờ trêu đùa nói, “Vợ, em mà không đứng lên thì chân của chồng em chắc là tàn phế mất, hiện tại máu không lưu thông đây này.”

Thượng Tâm đỏ mặt, hoàn toàn yên tĩnh, cực kì có lỗi ngồi dậy, tay nhỏ bé dán lên đùi anh, “Bị em nằm đến tê rần, sao anh không lấy cho em cái gối đầu?” Những lời oán trách này cộng thêm cánh tay nhỏ bé mềm mại không xương của cô không ngừng cọ xát vào chỗ mẫn cảm của anh, Thiệu Phi Phàm có chút không chịu đựng được.

Anh bắt lấy cái tay của cô, “Đừng có ấn nữa, em còn ấn nữa thì sẽ xảy ra chuyện đó.”

“Ách?” Thượng Tâm sửng sốt, ngay sau đó lại cảm nhận được nơi bên dưới chiếc quần tây mà tay cô đặt gần đó đang tản ra nhiệt độ, xin lỗi ngượng ngùng lập tức biến thành quẫn bách, cô nhìn xung quanh một chút, không thấy người nhà đâu mới nhếch khóe miệng, men theo bắp đùi của anh bấm một cái, “Thiệu Phi Phàm, anh đừng có lúc nào cũng động dục có được không?”

A…Thiệu Phi Phàm thiếu chút nữa thì kêu lên thành tiếng, một tay che miệng, một tay che phía dưới, trong đôi mắt tràn đầy ủy khuất cùng oán niệm. Vợ à, đây chính là phúc tính nửa đời sau của em đó nha, em vậy mà cũng dám ra tay!

Thượng Tâm thấy vẻ mặt thống khổ của anh, nắm lấy tay mình, có chút lo lắng mới vừa rồi có phải là cô đã dùng sức quá không? Hình như mọi người đều nói chỗ đó của đàn ông rất yếu ớt. Cô đang do dự một chút không biết có nên nói lời xin lỗi hay không, thì Thượng Trạm Bắc và Hạ Hâm Hữu lại đi từ tầng trên xuống, thấy con gái đã tỉnh, liền đứng ở cầu thang kêu lên một tiếng “Tâm Tâm, con tỉnh rồi à?”

Thượng Tâm lập tức phản ứng lại, cúi đầu nói tiếng xin lỗi Thiệu Phi Phàm, rồi lập tức nhảy lên khỏi ghế sô pha, nhào thẳng vào trong lòng mẹ, có điều khuôn mặt nhỏ bé chôn đầu vào trong ngực mẹ lại tràn đầy sự quẫn bách và chột dạ.

Chồng à, em xin lỗi nha~



Ăn bữa tối ở nhà họ Thượng xong, Thiệu Phi Phàm bị lão gia tử lôi đi đánh cờ. Thiệu Phi Phàm vốn muốn nhường lão gia tử, dù sao anh cũng là cháu rể của ông. Ai biết được lão gia tử lại ngắm nhìn cháu gái mình một cái, hòa thuận vui vẻ nói, “Thắng thì tha cho hai đứa về nhà ngủ. Thua thì ở lại đây ngủ một tuần.”

Thiệu Phi Phàm lập tức kích động, ông nội, đây chính là người nói đấy nhé. Bày ra bàn cờ, đi mã đi pháo, điều khiển quân xe, không tới mười phút, đã cười cười nói với lão gia tử, “Hết cờ rồi, ông đừng cố gắng chống giữ nữa.”

Lão gia tử cũng không buồn bực, bất quá lại âm dương quái khí lầm bầm nói, “Tiểu tử, ta đồng ý cho cậu dẫn về, nhưng ta không quản được cha vợ của cậu đâu đấy nhé.”

Thiệu Phi Phàm sau khi nghe xong, thiếu chút nữa thì quay lưng đi, “Ông chơi xấu?”

Lão gia tử cực kì đắc ý, “Đây gọi là binh bất yếm trá (nhà quân sự luôn phải lừa địch)! Ha ha ha…” Dứt lời, ông liền tự mình cười ha ha.

Bàn ăn ở trong phòng khách bên kia nghe thấy, cũng nhìn qua đây, “Ba cười cái gì mà vui vẻ vậy?” Hạ Hâm Hữu hỏi.

“Không cười cái gì, đang nói trời tối rồi, ta phải đi ngủ thôi.”

Thượng Trạm Bắc nhìn nhìn thời gian, xác thực là không còn sớm nữa, “Tiểu Thiệu, hôm nay đừng về nữa, ở lại đây đi.”

Thiệu Phi Phàm vừa nghe thấy vậy, liền nhìn sang Thượng Tâm, vẻ mặt nghẹn khuất.

Thượng Tâm nhìn bộ dáng này của anh thì không đành lòng. Buông tay của mẹ ra, chạy đến bên người Thiệu Phi Phàm, “Ba, hôm nay chúng con không ở đây, cảnh phục của Phi Phàm còn để ở nhà trọ, sáng mai lại phải về sớm thay quần áo rất phiền toái. Bây giờ cũng đã muộn rồi, chúng con về trước đây.” Vừa nói vừa đi cầm lấy áo khoác.

Thiệu Phi Phàm vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cũng lập tức lôi kéo cô vợ nhỏ đi, giống như sợ cô sẽ hối hận vậy.

Lên xe, Thượng Tâm càng thêm ngượng ngùng quẫn bách, nắm tay nhỏ đánh lên đầu vai của Thiệu Phi Phàm, “Ngại chết đi được, ba mẹ em sẽ nghĩ thế nào về em đây? Đều tại anh, đều tại anh…”

“Tại anh, tại anh, đều tại anh.” Lần này Thiệu Phi Phàm mới cảm nhận được cái gọi là “đánh là yêu”, quả đấm nhỏ kia đánh ở trên người anh, cũng thấy thật thoải mái! Nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, kéo cô vào trong lòng, đỡ lấy đầu cô hôn một cái, “Vợ, trở về chồng em sẽ hảo hảo yêu em.” Nói xong, buông lỏng tay, lập tức khởi động xe, không đợi Thượng Tâm thắt xong dây an toàn, xe đã lao vù vù trên đường rồi.

“Thiệu Phi Phàm, anh làm như chiếc xe cảnh sát rách này của anh là xe thể thao nhập khẩu đấy à!”

“Xe thể thao nhập khẩu mà vượt quá tốc độ sẽ bị phạt, còn chiếc xe cảnh sát rách này thì không…” Vừa nói vừa vượt qua đèn đỏ.

Thượng Tâm mắt nhìn chân chân, đầu choáng váng, một tay nắm chặt dây an toàn, một tay nắm lấy cánh tay của Thiệu Phi Phàm, “Thiệu Phi Phàm, anh đừng có điên lên nữa, em cũng không chạy đi đâu được, anh lái xe chậm một chút, chậm một chút…”

Bất quá, hiển nhiên là người lái xe không thể chờ đợi được, không lái xe chậm lại được…

Cửa phòng bị Thiệu Phi Phàm đóng sập một cái, Thượng Tâm không kịp quay đầu lại đã bị đặt ở trên tường, mùi vị quen thuộc trực tiếp vọt vào trong khoang miệng, răng môi gắn bó với nhau mang theo chút vội vàng. Hôn đến nỗi làm cho cô cảm thấy có chút đau, nhưng cũng nhanh chóng làm cho cô ý loạn tình mê.

Không biết quần áo bị cởi ra lúc nào, càng không biết bị đưa lên giường từ lúc nào, cảm giác của Thượng Tâm rối loạn, trong lòng rối loạn, thân thể cũng rối loạn.

Cô tựa hồ cũng có chút vội vàng muốn dính sát vào Thiệu Phi Phàm, tay nhỏ bé leo lên bên hông của anh, cũng học theo anh vuốt ve làn da ở đó. Thiệu Phi Phàm ngẩng đầu lên, trên trán lấm tấm mồ hôi, “Vợ, em chuẩn bị xong chưa?” Anh cười cười, mang theo chút trêu chọc nói.

Thượng Tâm cũng cười, mặt đỏ lên chủ động hôn lên hầu kết đang chuyển động của anh, sau đó ôm lấy cổ của anh, “Em nói chưa chuẩn bị xong, anh liền đứng lên sao?”

“Dĩ nhiên không thể được.” Anh cười to, lần nữa hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô. Lần này, phạm vi thăm dò của anh càng ngày càng rộng, hôn triền miên ở trên ngực của cô, đầu tiên bàn tay quanh quẩn ở bên hông của cô, sau đó từng chút, từng chút dời xuống dưới.

Thượng Tâm vẫn có chút khẩn trương, thời điểm tay của anh đang dò ở giữa hai chân của cô, cô liền bất an giãy dụa một cái.

Thiệu Phi Phàm lập tức thấp xuống □ hôn cô, “Đừng sợ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play