Khi Thiệu Phi Phàm dẫn Thượng Tâm đến, thì anh Cửu đang ôm một cô gái nói chuyện cùng một người đàn ông xa lạ, Lý Lan ngồi bên cạnh coi như không có chuyện gì tự rót rượu uống một mình.

"Anh Cửu." Thiệu Phi Phàm chào một tiếng, rồi dẫn Thượng Tâm đến bên người "Gọi anh Cửu."

Thượng Tâm giữ lấy ống tay áo của anh run rẩy gọi một tiếng, anh Cửu nghe xong liền vỗ tay cười “Phàm, lại đây ngồi. Mới một ngày mà cậu đã đem cô gái này thu phục, tôi đã đánh giá thấp cậu rồi, không nghĩ tới cậu còn giỏi hơn tiểu Lan."

Thiệu Phi Phàm cười nói "anh Cửu quá khen rồi."

Anh Cửu vẫy tay ý bảo anh ngồi xuống, rồi cho cô gái ở bên cạnh đi ra ngoài, sau đó ôm lấy Lý Lan nói "Phàm, đây là anh Sơn, chính là người mà cậu vẫn muốn gặp."

Thiệu Phi Phàm kiềm chế kích động ở trong lòng, khuôn mặt anh không chút cảm xúc bắt tay cùng anh ta, rồi mời rượu, sau đó bàn luận công việc cùng anh ta.

Anh ta liếc mắt nhìn Thượng Tâm ở bên cạnh, trong ánh mắt đều là tìm tòi nghiên cứu cùng hứng thú khiến cả người Thượng Tâm căng thẳng, cô phụ thuộc vào Thiệu Phi Phàm, tuy nói Thiệu Phi Phàm cũng là xa lạ đối với cô, thậm chí còn cưỡng ép cô, nhưng so với những người khác, thì Thiệu Phi Phàm lại tương đối an toàn hơn.

Thiệu Phi Phàm cảm giác được Thượng Tâm sợ hãi, đưa tay ra đem cô ôm vào trong ngực, uống một ngụm rượu rồi quay đầu lại đút cho cô uống, Thượng Tâm hoảng sợ không phản ứng kịp nên bị sặc, cô lấy tay ôm ngực mình rồi không ngừng ho khan, làm cho đàn ông trong phòng đều nở nụ cười.

"Tửu lượng yếu như vậy phải luyện, làm phụ nữ của Phàm thì không thể không biết uống rượu được." Anh Cửu nâng chén lên, Lý Lan ngửa đầu liền uống cạn. Cô gái ở bên người anh Sơn, cũng lập tức uống hết .

Thiệu Phi Phàm nâng ly rượu tới bên miệng Thượng Tâm, con mắt Thượng Tâm hơi chuyển động, như muốn né tránh, lại nhận được ánh mắt cảnh cáo của Thiệu Phi Phàm, liền cầm lấy cái ly, hai nhắm mắt lại rồi uống cạn. Cô cảm giác cổ họng cay nồng, cô không ngừng ho khan, làm cả khuôn mặt cũng ửng hồng.

Thiệu Phi Phàm vỗ lưng cho cô, "Để anh Sơn, anh Cửu chê cười rồi, cô ấy còn nhỏ tuổi, lần sau sẽ để cô ấy uống cùng hai anh."

Lúc này Anh Sơn cũng hiểu được, cô gái này không giống những cô gái ở đây mà là bạn gái của Phàm, anh ta thu hồi lại ánh mắt hứng thú ở trên người Thượng Tâm, quay lại cô gái bên người, nắm bả vai cô gái bàn tay theo áo đi xuống ngực cô ta, không kiêng dè gì mà làm càn trước mặt mọi người, cô gái kia nũng nịu kêu"Đau", nhưng bàn tay lại đang vẽ loạn ở trên ngực anh ta.

Thượng Tâm ho xong rồi, Thiệu Phi Phàm lấy cục đá lạnh cho vào miệng cô, sau đó anh ôm cô giống như ôm đứa trẻ đem cô vây ở trong lòng, đầu tựa vào gáy cô nhìn như vô cùng thân thiết, nhưng thật ra là đang nhỏ giọng cảnh cáo cô, để cô ngoan ngoãn tựa ở trong ngực của anh, không nên nhìn lung tung.

Nếu cô mà bị anh ta nhìn trúng, anh cũng không cứu được cô.

Nhưng may mắn, rất nhanh anh ta đã bị cô gái bên người lấy lòng, chỉ mười mấy phút đồng hồ, quần áo cô gái đã bị anh ta cởi gần hết. Khi Thiệu Phi Phàm tiến vào thì việc buôn bán đã đàm phán xong xuôi, lúc này chỉ cần làm anh ta vui vẻ là được.

Mắt thấy hai người này sắp làm chuyện gì, anh Cửu ra hiệu cho Thiệu Phi Phàm, vỗ vai Lý Lan ý bảo cô ta đem Thượng Tâm cùng ô gái kia ra ngoài trước. Lý Lan nghe lời, mang hai người ra ngoài, cô gái kia vừa cầm quần áo, vừa nháy mắt nói "anh Sơn, em sang phòng bên chờ anh nhé."

Anh Sơn nắm bộ ngực cô gái một cái rồi mới thả cô ta rời đi.

Thượng Tâm lo lắng nhìn Thiệu Phi Phàm rồi đi theo Lý Lan ra ngoài.

Phụ nữ đã ra ngoài hết, đàn ông liền nói chuyện chính sự. Anh Cửu chỉ Thiệu Phi Phàm "anh Sơn, mấy ngày nữa con tôi muốn đến ZNV', trong khoảng thời gian tôi không có ở đây nguồn cung cấp đều giao cho Phàm và tiểu Lan, giá vẫn do tiểu Lan phụ trách, nguồn cung cấp thì giao cho Phàm."

"Anh Cửu muốn mua bán lớn sao." Buôn bán ở ZNV' càng phát triển mạnh hơn ở trong nước.

Anh Cửu cười cười "ZNV' là một nhóm hàng quốc tế, nhóm hàng này sẽ kiếm được rất nhiều tiền, đến lúc đó không thể thiếu phần của anh được."

"Anh Cửu nói hay lắm, tiền thì cùng nhau kiếm. " anh Sơn rất sảng khoái nâng chén lên"Lần trước đi buôn bán ở Hongkong, nhóm người bên Hongkong rất hài lòng với lô hàng đó, tôi thấy nhóm hàng này cũng không tồi, ở đây ít người làm trong lĩnh vực này, sau này chúng ta sẽ gia tăng nguồn cung cấp."

Lòng người thật đáng sợ, hơn hai mươi cô gái còn chê ít, nên đánh chết đám người buôn lậu kia. Thiệu Phi Phàm nhẫn nhịn tay nắm chặt ly rượu, trên khuôn mặt vẫn mang theo chút ý cười xã giao. Anh liếc nhìn đồng hồ quả quýt trên ghế, mười giờ ba mươi phút, còn nửa giờ mới tới thời gian hành động.

Anh cố tìm đề tài nói chuyện để kéo dài thêm thời gian, bởi vì lúc anh vừa đến các cô gái đã được đưa đến, mà anh Sơn lại ở chỗ này qua đêm, ngày thứ hai mới rời đi, làm như khách tới chơi bình thường.

Nhìn anh ta như muốn lên lầu, anh lại nâng chén lên lần nữa, Thiệu Phi Phàm nhìn đồng hồ, còn 10 phút.

"Anh Sơn, về sau còn nhờ anh giúp đỡ nhiều hơn, tôi mời anh một ly nữa." Nói xong ngửa cổ lên uống cạn ly.

Anh Cửu cũng uống một ly, thấy anh còn muốn nâng chén, liền nói, "Sau này vẫn còn cơ hội gặp mặt, Phàm cậu đi đưa hàng, cũng để anh Sơn đi nghỉ ngơi."

Thiệu Phi Phàm không thể từ chối, vỗ vỗ ót, cười nói "Xem tôi đây thật vô ý, đã làm chậm trễ đêm xuân của anh Sơn rồi, nên phạt nên phạt. Để tôi đưa một cô gái lên cho anh, làm cho anh một đêm thật vui vẻ."

Anh Sơn rất vui mừng với đề nghị này, ánh mắt liền sáng lên. Thiệu Phi Phàm lập tức đứng dậy "anh Sơn lên lầu trước đi, tôi sẽ bảo Lý Lan chọn một người tốt nhất đưa lên cho anh."

Mười giờ năm mươi lăm phút, Thiệu Phi Phàm đẩy cửa phòng ra, nhưng còn chưa bước ra ngoài, a Đinh đã chạy vào báo"anh Cửu, cảnh sát sắp tới."

"Cái gì?" anh Cửu rất kinh ngạc, nhưng lập tức bình tĩnh lại"Phàm cậu đưa anh Sơn lên lầu trước."

"Vâng" Thiệu Phi Phàm hộ tống anh Sơn lên lầu, chân mày cũng nhíu chặt, phó cục không thể nào để lộ tin tức, nhưng bên này làm sao biết được tin tức? Chẳng lẽ trong cục có nội gián? Nếu như vậy thì khó có thể thành công rồi.

Bên này Thiệu Phi Phàm rối rắm, bên kia còi cảnh sát đã vang lên, nhưng chỉ chênh lệch gần 2 phút, đợt còi cảnh sát thứ hai lại vang lên, chỉ là lần này, hàng vận chuyển ở nhà xe đã nhanh chóng được di rời đi.

Thiệu Phi Phàm đứng ở lối đi nhỏ trên lầu 4 nhìn xuống, tâm tư rất phức tạp, hai bên cùng tới, rốt cuộc là trùng hợp sao?

Cảnh sát không tra ra vấn đề gì, làm xong thủ tục liền rời đi. Thiệu Phi Phàm lo liệu xong chuyện ở đây, liền đi lên lầu, nhưng vừa lên đến cửa phòng mình, đã thấy Lý Lan đang đứng ở đó cười xấu xa.

Thiệu Phi Phàm mắt lạnh nhìn cô ta "Cô muốn làm gì?” Lý Lan cười lạnh một tiếng "Vậy phải hỏi cậu rồi, cô gái của cậu phạm phải chuyện tốt gì. Anh Cửu đã đem lên sân thượng." Vừa nói xong, Lý Lan liền đi lên sân thượng.

Trong lòng Thiệu Phi Phàm liền lo lắng, rất nhanh đã đẩy cửa phòng ra, nhưng không tìm thấy Thượng Tâm ở trong phòng. Anh liền chạy lên sân thượng, nhưng mà một màn trước mắt làm cho trái tim của anh thiếu chút nữa nhảy ra.

"Cứu tôi, cứu tôi, cầu xin anh cứu tôi. . . . . ." cả người Thượng Tâm bị treo ngược trên dây anten, mũi chân sắp chạm đến rào chắn của sân thượng, nếu chặt đứt dây anten, hoặc hơi không cẩn thận một chút thì Thượng Tâm sẽ rơi từ lầu 5 xuống. Thượng Tâm nhìn thấy anh, trong mắt cô hiện lên chút ánh sáng hi vọng, cô không dám giãy dụa quá lớn, thật cẩn thận hô tên của anh ,khóc cầu xin "Tôi sẽ nghe lời, không bao giờ chạy nữa, Phàm cứu tôi, cầu xin anh, tôi không muốn chết. . . . . ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play