“Ngại quá, Thượng Tâm đã kết hôn rồi, cho nên cậu không còn cơ hội.”
Giọng nói lạnh như băng nhưng hết sức quen thuộc làm cho Thượng Tâm thở dài
một cái, một chút cũng không dám quay đầu lại, đột nhiên sinh ra một cảm giác bị bắt gian tại trận, trong lòng chột dạ.
Sắc mặt của Kỷ
Thành trở nên rất dọa người, vẻ mặt kinh ngạc cùng khiếp sợ, nhưng một
giây sau, cậu ta lại liên tục lắc đầu, “Không thể nào, Thượng Tâm còn
nhỏ như vậy.”
Có một cánh tay mạnh mẽ nắm lấy bả vai của cô,
Thượng Tâm cảm thấy khóe miệng mình co quắp, nhưng Thiệu Phi Phàm lại
vui vẻ nói, “Vợ à, chẳng lẽ em không nói với bạn học là chúng ta đã kết
hôn vào ngày hôm qua sao?”
Cô ngượng ngùng nào dám nói.
Kỷ Thành nhìn Thượng Tâm, ánh mắt rối loạn, trong lòng cũng rối loạn, “Thượng Tâm, hai người thực sự đã … kết hôn rồi sao?”
Thượng Tâm có cảm giác như bị đẩy lên đoạn đầu đài, cô nhắm mắt đành phải gật
đầu một cái. Mở mắt ra lần nữa, cô thấy vẻ mặt của Kỷ Thành có chút thất vọng, cậu ta cố gắng trấn định, nhưng lại không nói ra được lời nào đã
quay người rời đi.
Người đã đi rồi, trong lòng Thượng Tâm có chút không thoải mái, cảm giác giống như mình đã mất đi một người bạn tốt vậy.
Thiệu Phi Phàm lại cười một cách khinh miệt, “Vẫn chỉ là một đứa trẻ”. Dù sao thì cậu ta cũng không thể trấn định được, anh quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt không được vui của Thượng Tâm, nên cũng thu lại khuôn mặt vui vẻ,
“Vợ à, không phải là em không muốn nói chuyện chúng ta đã kết hôn cho
người khác biết đấy chứ?”
Đầu óc Thượng Tâm ông ông một tiếng, vẻ mặt chột dạ, “Đâu có, chỉ là em chưa có cơ hội để nói ra.”
Thiết, rõ ràng là cô không muốn nói ra. Trong lòng Thiệu Phi Phàm nghĩ như vậy nhưng bên ngoài lại tỏ vẻ không sao, nghe nói cuối tuần này anh ba sẽ
tới trường của Thượng Tâm thực hành một khóa huấn luyện đặc biệt, chỉ
cần để cho anh ba gọi một tiếng “em dâu”, bảo đảm là toàn trường sẽ
biết.
“Vợ à, vậy chúng ta trở về nhà thôi.” Thiệu Phi Phàm tựa tiếu phi tiếu nói.
Về nhà? Thượng Tâm lập tức lắc đầu.
Có người cau mày không vui, “Không phải là em định vừa kết hôn đã ra ở
riêng đấy chứ? Đồng chí Thượng Tâm, vợ chồng có nhu cầu liền thỏa mãn
lẫn nhau là hợp pháp, hợp lí đấy. Em sẽ không nghĩ rằng, kết hôn rồi vẫn đắp chăn bông đơn thuần ngủ chứ.”
“Lưu manh” Thượng Tâm đỏ mặt kêu to, người này sao có thể đem chuyện kia nói ra một cách đứng đắn như thế này chứ.
Thiệu Phi Phàm hừ một tiếng, không nói hai lời liền dắt cô đi về phía xe cảnh sát của anh, “Anh mà không lưu manh thì em mới thật sự nên khóc đó”.
Nói xong liền mở cửa xe, lấy cái loa trong xe cảnh sát ra, nói, “Vợ à,
em là muốn anh ở chỗ này kêu khản cổ ‘Thượng Tâm, chúng ta về nhà đi ngủ thôi’ hay là ngoan ngoãn lên xe yên lặng về nhà đi ngủ đây?”
“Sao anh có thể như vậy được cơ chứ?” Cô dậm chân tức giận.
Thiệu Phi Phàm cười cười đếm ngược thời gian, “Cho em ba giây suy nghĩ, ba, hai…”
“Em không tin anh dám nói vào loa!” Cô giận dỗi, cũng không tin da mặt anh có thể dày như vậy.
Có điều, hiển nhiên là cô đã đánh giá sai trình độ dày về da mặt của Thiệu Phi Phàm, chỉ nghe thấy trong bãi tập vắng lặng đột nhiên vang lên
giọng nói “Thượng Tâm…” còn vang vọng mãi “Thượng Tâm Thượng Tâm Thượng
Tâm…”
“Em trở về với anh!” Thượng Tâm quẫn đến mức phát khóc, bụm mặt không dám nhìn những ánh mắt xung quanh phóng tới, cúi đầu chui vào trong xe.
Thiệu Phi Phàm đắc ý cười -- Còn non lắm, dám đấu với anh à?
Có điều người tính không bằng trời tính, xe mới quẹo vào khu nhà ở, Thượng Tâm còn đang đau khổ đấm đấm vào cổ, Thiệu Phi Phàm còn chưa dừng xe
hẳn, thì vang lên tiếng chuông điện thoại. Anh dừng xe hẳn, không dám
trì hoãn bèn nhận điện thoại, người gọi điện thoại là Hạ Bình hôm nay
trực ban, “Đội phó Thiệu, khu nhà mới bên kia có một quán bar đang xảy
ra ẩu đả, phải đến đó ngay.”
“Địa chỉ, tên quán bar, tôi sẽ trực tiếp đến đó ngay.” Vẻ mặt Thiệu Phi Phàm nghiêm túc trong nháy mắt, không dài dòng lôi thôi.
Khu nhà mới ở giữa đường Nghê Hồng và chợ Trung Tâm, quán bar Kim Sắc, đã
có người bị thương, 120 cũng đang đến đó, đội trưởng Cốc cũng vậy.”
Quán bar Kim Sắc không phải là quán bar của Thần Tri Thư sao, bởi vì trong
xe rất yên tĩnh, giọng nói ở bên kia điện thoại lại rất lớn, nên Thượng
Tâm nghe được rất rõ ràng, cô nắm lấy tay của Thiệu Phi Phàm, dùng ánh
mắt nói cô cũng muốn đi theo.
Thiệu Phi Phàm phân phó lại mấy câu liền cúp điện thoại, “Xuống xe, lên phòng, nghỉ ngơi đàng hoàng.”
“Không được, em muốn đi cùng với anh.” Thượng Tâm kiên quyết không xuống xe, khuôn mặt nóng nảy cùng lo lắng nói với anh.
Lúc này, anh thật không có thời gian dài dòng với cô, “Đi theo cũng được,
nhưng em chỉ có thể ngồi yên trên xe, không cho xuống xe.”
“Được, em bảo đảm sẽ không xuống xe, tuyệt đối không làm ảnh hưởng tới công việc của anh.”
Nhận được sự bảo đảm,Thiệu Phi Phàm lập tức quay xe ra khỏi khu nhà. Lúc anh tới nơi thì đội trưởng Cốc cũng vừa tới, anh xuống xe, nhưng lại nhìn
thấy ánh mắt Thượng Tâm vụt sáng lên, không yên lòng nên anh trực tiếp
đem cô khóa ở trong xe. Phá án không phải là đùa giỡn, anh cũng không
thể để cho nha đầu không hiểu chuyện này gặp phải nguy hiểm.
Thiệu Phi Phàm vừa mới bước đi, trong lòng Thượng Tâm đã rục rịch, thủ sẵn ở
cửa xe muốn xuống xe, nhưng là đẩy thế nào cũng không mở ra được, cô tức giận đánh vào cửa kính xe, Thiệu Phi Phàm anh thật giỏi, dám nhốt cô ở
trong xe.
Ngồi ở trong xe nhìn thấy cảnh tượng nhốn nháo ở bên
ngoài cô càng thêm lo lắng, Thượng Tâm lấy ra điện thoại, bắt đầu gọi
cho Thần Tri Thư. Điện thoại vang lên thật lâu mới có người nhận.
“Tâm Tâm?” Giọng nói của Thần Tri Thư rõ ràng rất kinh ngạc.
“Anh Thần, không có chuyện gì chứ?”
Một câu nói làm cho người suốt ngày mê man như Thần Tri Thư không hiểu ra làm sao, “Anh không sao, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Trái tim của Thượng Tâm rốt cục cũng có thể buông lỏng, “Quán bar Kim Sắc phát sinh ẩu đả, em sợ anh…”
“Em đang ở đâu vậy?”
“Ngoài cửa quán bar Kim Sắc.”
“Đứng ở đó không được phép vào trong, thành thực đứng chờ, anh đến đó ngay
bây giờ.” Trong khi nói chuyện, bên kia điện thoại liền truyền tới âm
thanh “bịch” một tiếng, thật giống như đụng ngã thứ gì đó, tiếp theo
liền truyền tới tiếng mắng của Thần Tri Thư, “Mẹ kiếp, sao Thiệu Phi
Phàm lại để cho em đi đến nơi nguy hiểm như vậy, con mẹ nó hắn chính là
chăm sóc cho em như vậy sao? Năm phút nữa anh tới, không cho phép em vào quầy bar.”
Thượng Tâm không kịp nói rằng mình có muốn đi vào
cũng không vào được thì điện thoại liền bị cúp rồi. Nhưng biết được Thần Tri Thư không tham gia vào vụ ẩu đả cô cũng yên tâm, thả lỏng người dựa lưng vào ghế, nhàm chán nhìn ra bên ngoài.
Chỉ trong chốc lát, Thiệu Phi Phàm liền đi ra, mở cửa ra ngồi vào trong xe, sắc mặt cũng âm trầm.
“Tình hình bên trong thế nào rồi?”
“Người nhà họ Thần thật đúng là không có một ai ra hồn.” Anh giận giữ mắng một câu, trong lòng nghẹn khuất tới cực điểm. Tình hình bên trong đã được
khống chế, Kim Sắc là quán bar của nhà họ Thần kinh doanh, gây chuyện
cũng không dám thẳng tay giải quyết, chỉ là một vụ bắt bớ đánh nhau, tra hỏi một chút liền có kết quả, là vì tranh giành phụ nữ mà đánh nhau.
“Anh Thần không ở bên trong.” Thượng Tâm lập tức nói.
Thượng Tâm cười khan, có điều không cần cô phải trả lời, Thần Tri Thư đã đến,
dừng xe ở vị trí đối diện chiếc xe cảnh sát của Thiệu phi Phàm, hai
người mở cửa kính xe ra nhìn nhau.
Luồng khí âm lãnh trên người
Thiệu Phi Phàm làm cho Thượng Tâm có chút lo sợ, tay nhỏ bé trấn an kéo
kéo ống tay áo anh, “Chồng à, mới vừa rồi là do em quá lo lắng nên mới
gọi điện thoại cho anh Thần.”
Phạm sai lầm mới biết gọi anh là
chồng, bình thường cứng cổ cứng họng chỉ gọi anh là Thiệu Phi Phàm, gọi
ra cả tên cả họ. Thiệu Phi Phàm hận không thể bóp chết nha đầu này,
nhưng anh không thể xuống tay được, “Thượng Tâm, anh không muốn nhắc lại quá khứ, cũng không muốn em luôn suy nghĩ về quá khứ, nhưng em đừng để
anh cảm thấy mình là một người hẹp hòi. Em không phải là thánh mẫu, có
một số việc không phải nói tha thứ là có thể tha thứ được, tóm lại, anh
không có cách nào để tha thứ cho hắn ta.” Nói xong, hung ác trợn mắt
nhìn người ở phía đối diện, quay đầu xe, lái xe rời đi khỏi quán bar.
Thượng Tâm hé miệng, trong lòng không biết là mùi vị gì. Có chút khổ sở, cũng có chút không biết phải làm sao.
Xe lái đến nhà, Thiệu Phi Phàm kéo theo Thượng Tâm xuống xe, Thượng Tâm
ngoan ngoãn cùng anh lên tầng, vào phòng, sắc mặt của Thiệu Phi Phàm mới có chút hòa hoãn. Lôi kéo ôm lấy cô, “Không phải anh cố ý giận em.”
Thượng Tâm dựa sát vào anh gật đầu một cái.
Thiệu Phi Phàm cười, hôn cô bẹp một cái, “Trở về phòng đi ngủ đi, anh còn quay lại cục cảnh sát lấy khẩu cung của các tổ tông.”
“Các tổ tông?” Thiệu Phi Phàm trước giờ chưa từng xưng hô như vậy với các phạm nhân ở trong ngục.
“Còn không phải là tổ tông, có ba luật sư, bốn kiểm soát viên, hơn nữa còn
có bảy tám tiểu tử ở trong đại viện (khu nhà ở của các cán bộ cấp cao)
nhà em. Cuộc ẩu đả này cũng thật vang dội, đoán chừng lúc này, cả ba
ruột và ba nuôi của em cũng phải đến đó một chuyến.”
“Có liên quan gì đến ba ruột và ba nuôi của em chứ?”
Thiệu Phi Phàm nhếch miệng cười châm trọc, “Đám người này đánh nhau vì tranh
giành phụ nữ, mà người phụ nữ đó vừa khéo lại là Thần đại tiểu thư –
Thần Tri Mặc.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT