Thiệu Phi Phàm đem điện thoại ra xa lỗ tai, cho đến khi bên kia đổi giọng nói anh mới để điện thoại gần sát lại, âm thanh Hạ Hâm Hữu rất mềm mại nhưng không mất đi uy nghiêm "Tiểu Thiệu, cậu hãy khuyên Tâm Tâm, đứa nhỏ này bị chúng ta làm hư rồi, ông nội nó vừa nói như vậy chắc sẽ khóc một ngày."

"Tôi biết rõ." Thiệu Phi Phàm dừng một chút mới nói: "Người yên tâm." Anh thật không biết gọi như thế nào"Bá mẫu" anh không kêu ra miệng được, bây giờ gọi"chị" lại không hợp.

Hạ Hâm Hữu cũng không so đo anh gọi như thế nào"Trời tối rồi, để nó ở lại chỗ cậu đi, chỉ là sẽ quấy rầy cậu nghỉ ngơi."

"Không quấy rầy, cần phải vậy. Ngày mai tôi sẽ đưa cô ấy đến trường học, trường học sẽ không để tâm, mọi người yên tâm. Chỉ là. . . . . ."

"Ông cụ chúng ta sẽ khuyên."

Thiệu Phi Phàm thở nhẹ một hơi, chỉ sợ thủ trưởng nghiêm túc, để nhà trường cho Thượng Tâm chịu huấn luyện, không khai trừ cô thì cũng sẽ phạt nặng cô.

Sau khi Hạ Hâm Hữu nghe được Thiệu Phi Phàm nói không cần lo lắng "Yên tâm" tâm bà mới buông xuống, nói đơn giản mấy câu lại nói cảm ơn rồi mới cúp điện thoại. Sau khi xong bà liền trừng chồng mình bên cạnh một cái, bà thật cảm thấy nhức đầu. Từng người một đều không cho bà yên tâm, ban ngày mới vừa nhận được điện thoại của mẹ chồng nói Tâm Tâm về nhà, còn chưa chạy về tới nhà, lại nhận được tin tức Tâm Tâm bị ông cụ đuổi ra ngoài, bà bảo tài xế vượt mấy cái đèn đỏ để về nhà, quả thật nhìn thấy chồng mình cùng với ông cụ.

Một quân lệnh như núi.

Một người sốt ruột vì con gái.

Bà cũng không phản ứng gì đối với hai cha con, mắt lớn trừng mắt nhỏ. Ông cụ trái tim không được khỏe, Hạ Hâm Hữu chỉ đành phải lôi kéo Thượng Trạm Bắc, trước hết để cho ông câm miệng.

Nghe rõ chuyện đã xảy ra, trước hết Hạ Hâm Hữu cho người đi tìm Tâm Tâm, biết được cô đến nhà Thiệu Phi Phàm, mới bắt đầu phê bình lão công mình không hiểu chuyện. Bên này còn chưa có phê bình xong, điện thoại Thiệu Phi Phàm liền gọi tới, ai biết Thượng Trạm Bắc nhận điện thoại liền rống lớn, đem phát tiết chỗ bị tức ở ông cụ lên Thiệu Phi Phàm.

Thật là xấu hổ. Thiệu Phi Phàm có một người cha vợ như vậy, thật đúng là xui xẻo.

Không chỉ có Hạ Hâm Hữu nghĩ như vậy, Thiệu Phi Phàm cũng nghĩ như vậy. Cúp điện thoại, anh liền suy nghĩ, một cực phẩm tiểu tức phụ(chính là cô vợ nhỏ đó), lại thêm một cực phẩm cha vợ, làm sao anh lại xui xẻo như vậy!

Vẫn là câu nói kia—— đây là anh trêu ai ghẹo ai?

Bất đắc dĩ, khi Thượng Tâm từ phòng tắm thò cái đầu đầu làm bộ đáng thương hỏi "Thiệu Phi Phàm, anh có áo ngủ hay không?" Thời điểm này, anh còn phải bận rộn lo lắng, từ trong tủ quần áo lấy ra một cái áo T-Shirt cho đại tiểu thư làm áo ngủ.

Thượng Tâm tắm xong, ăn uống no đủ, lại bị Thiệu Phi Phàm khuyên giải giáo dục một phen, cũng hiểu ra sai lầm của mình, không hề tức giận với ông nội nữa. Gác chân ngồi ở trên ghế sa lon, mắt to chăm chú không biết lại đang nghĩ cái gì.

Thiệu Phi Phàm cũng lười để ý đến cô, một ngày nay anh làm vụ án lại uống một chút rượu, tắm rửa, đổi áo ngủ liền trực tiếp lên giường.

Thượng Tâm thấy anh nằm trên giường, một bước cũng thoáng qua, vô cùng tốc độ chui vào chăn của anh .

"Cô làm gì đấy?" Thiệu Phi Phàm sợ hết hồn, nhìn Thượng Tâm vẻ mặt khó hiểu.

Thượng Tâm nói, "Ngủ nha, anh nghĩ làm sao?"

Thiệu Phi Phàm chỉ chỉ ghế sa lon "Tiểu thư, gối đầu cho cô ở đó, chăn cũng đặt ở trên mặt thảm rồi."

"Tôi không ngủ ghế sa lon." Cô nói kiên quyết.

Thiệu Phi Phàm bật cười "Vậy cô cho là tôi có thể nằm vừa cái sofa nhỏ đó?" Không phải anh không để giường cho cô, mà là cái ghế sa lon đó thật quá nhỏ.

Thượng Tâm kéo kéo chăn, bản thân đứng lên, âm thanh có chút thấp "Đây là giường hai người, tại sao không thể cùng nhau ngủ."

Cùng nhau ngủ? Khụ khụ, anh trừng mắt nhìn cô, nhất thời im bặt. Nửa ngày mới níu lấy cô giáo dục nói"Thượng Tâm, cô sẽ không cho rằng tôi thật là Liễu Hạ Huệ chứ?"

Thượng Tâm bị anh vừa hô, vừa làm bộ dáng vẻ đáng thương, cô ủy khuất thì thầm "Nhưng. . . . . . Nhưng tôi không muốn ngủ một mình. . . . . . Nếu không phải bởi vì mọi người đều đi về nhà, tôi cũng không biết nhảy tường ra ngoài."

"Vậy ở nhà cô ngủ thế nào?"

"Mỗi ngày đều là bà nội dỗ tôi ngủ thiếp đi mới trở về phòng . Nếu không, anh đi phòng khách dỗ tôi ngủ thiếp đi, anh liền trở lại."

"Tôi có bệnh!" Thiệu Phi Phàm quát lớn, không chống cự nổi ở đáy lòng mắng.Anh tắt đèn bàn, ôm chăn ngã đầu nằm xuống.

Thượng Tâm biết anh đã thỏa hiệp, cô liền cũng nằm xuống.

Chỉ là qua nửa giờ, Thiệu Phi Phàm rất giận liền mở đèn bàn lên, hướng về phía Thượng Tâm gào thét "Thượng Tâm, cô rốt cuộc muốn làm gì?"

Nếu không phải anh biết lai lịch cô, anh sẽ cho rằng nha đầu này cố ý quyến rũ anh. Mới vừa mơ mơ màng màng ngủ, tay nhỏ bé của cô liền trượt vào trong áo ngủ của anh, trượt vào coi như xong, còn sờ loạn ở bên trong, sờ loạn anh cũng chịu đựng, nhưng cô cư nhiên tiến thêm một bước nhéo anh . . . . . .. Thật là ai có thể nhịn nổi!.

Thượng Tâm xoa xoa mắt mờ mịt, một cái tay nhỏ vẫn còn ở trên người anh, nửa ngủ nửa tỉnh trách cứ "Anh kêu cái gì à?"

"Tôi kêu cái gì?" Thiệu Phi Phàm kéo tay nhỏ bé của cô nói "Cô nói tôi kêu cái gì?"

Thượng Tâm Thanh tỉnh lại, khuôn mặt nhỏ đỏ lên "Tôi có thói quen, không sửa đổi được."

"Cô đây là thói quen gì?" Anh vô cùng không hiểu.

"Sờ ngực chứ sao. Khi còn bé tôi hay sờ của mẹ, mẹ không ở nhà liền sờ ba, sau tôi trưởng thành, ba mẹ đều không cho tôi sờ soạng, tôi liền sờ bà nội." Thượng Tâm nói thản nhiên, thật giống như cử động này vô cùng bình thường. Thiệu Phi Phàm có chút không biết làm sao. Thời điểm bọn họ ở LOVE, không thể không phát hiện thói quen cổ quái này của cô, chỉ là không ngờ thói quen cổ quái này, còn là người nhà nuông chiều nên. Cô gái hai mươi tuổi, buổi tối ngủ còn phải sờ ngực? người nhà họ Thượng còn thật nuông chiều nàng.

"Thượng Tâm, vậy ở ký túc xá cô sờ của người nào?" Cũng không thể sờ đồng học phòng ngủ?

Lúc này Thượng Tâm thật ngại quá nên cúi đầu xuống, ngón tay níu lấy góc chăn, rất nhỏ giọng mà nói: "Sờ của chính tôi."

Bùm! Thiệu Phi Phàm ngã xuống đất không dậy nổi! Anh thật là phục cô, đúng là vô địch.

. . . . . .

Ngày thứ hai, mắt Thiệu Phi Phàm quầng thâm, đi vào trong cục lấy xe trước, xin Cốc đội trưởng nghỉ rồi trở về nhà đón Thượng Tâm, lại đưa cô đi đến trường học.

Đến cửa trường học, Thượng Tâm chỉ vào bên kia nói "Hướng cửa sau mở, tôi phải chèo qua từ bên kia."

Thiệu Phi Phàm liếc mắt xem thường, trực tiếp lái xe đến cửa trường học. Bảo vệ trường ngăn xe lại, Thiệu Phi Phàm trực tiếp lấy ra thẻ quân hàm làm chứng. Thượng Tâm thấp thỏm, cực kỳ oán giận nói, "Thiệu Phi Phàm, làm sao anh lại rêu rao như vậy, không biết là tôi trốn đi hay sao, nếu như bị phát hiện liền nguy rồi."

"Đoán chừng Thượng thủ trưởng nhà cô đã gọi điện thoại cho hiệu trưởng, coi như cô leo tường đi vào, thì cũng giống nhau sẽ bị phát hiện, còn không bằng quang minh chính đại đi vào sân trường." Thiệu Phi Phàm nói qua loa, rồi lái xe đi vòng qua phía sau, đến nhà tù không xa thì ngừng lại, quay cửa kính xe xuống, chỉ chỉ chỗ cô trèo tường, cho Thượng Tâm nhìn.

Chỉ thấy một dãy học sinh đang đứng ở chân tường, giơ tay, mấy huấn luyện viên đứng ở chân tường, nhảy vào tới một bắt một.

Thiệu Phi Phàm lại khởi động xe, đi vòng qua lầu phòng ngủ của cô, dừng ở cửa, để cho cô xuống xe."Mấy giờ tới cuộc thi?"

"Sắp tới rồi."

"Trở về đọc sách đi, chứ đừng có vào trường thi, cái gì cũng không biết. Còn nữa, mặc kệ người khác nói cái gì, cô liền nói hôm qua ở túc xá, bọn họ không có bắt được cô trèo tường, cũng không có chứng cớ."

"Nhưng không phải anh nói ông nội tôi gọi điện thoại cho hiệu trưởng sao?" Thượng Tâm lo lắng nói.

Thiệu Phi Phàm xoa xoa đầu của cô"Ngốc, bắt trộm cần bắt tại trận. Bọn họ lại không bắt được cô, cô không phải thừa nhận, hắn còn có thể đôi co với thủ trưởng Thượng sao? Cho hắn mấy mạng, hắn cũng không dám."

"Có thật không?"

"Đương nhiên là thật, tôi còn có thể lừa cô sao? Mau vào đi thôi, chớ vào lúc này bị người khác nhìn thấy." Thiệu Phi Phàm đẩy cô đi vào trong, đến cửa, nhìn cô đi vào mới xoay người rời khỏi. Nhưng anh còn không có đi trở về đến xe, chỉ nghe thấy Thượng Tâm gọi anh.

Chẳng biết tại sao cô lại chạy ra, khuôn mặt nhỏ nanh còn hồng hồng.

"Thế nào?"

Thượng Tâm nhăn nhó cắn cắn miệng, chần chờ một cái mới ngẩng đầu lên "Thiệu Phi Phàm, anh thật tốt!" Nói xong, xoay người liền chạy ngược về, thoáng một cái đã không có bóng người.

Thiệu Phi Phàm bị đơ đứng nguyên tại chỗ, chờ anh phản ứng lại, đã bật cười "haha". Lại nói lại câu của Thượng Tâm "Thiệu Phi Phàm, anh thật tốt!" Nói xong anh càng thêm vui vẻ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play