Đêm cao nguyên, sự lạnh lẽo thấm vào tận xương tủy. Lạc Hiểu vòng tay ôm lấy đầu gối ngồi dưới gốc cây. Từ đây nhìn về phía đằng xa, thị trấn nhỏ trông như một ngôi sao phát sáng. Ở đó, có người mà cô yêu, cũng là nơi có một cuộc sống cô mong muốn.
Vậy mà bây giờ, nơi ấy lại khiến cô trốn chạy trối chết.
Lạc Hiểu cúi đầu, cảm giác được bản thân đang run lên, nước mắt chảy xuống, rồi lại nhanh chóng lau khô đi.
Cô không biết mình phải làm sao bây giờ. Đáng lẽ, cô phải luôn tỉnh táo đề phòng, để bất cứ lúc nào cũng có thể dứt khoát ra đi; thế nhưng, cô đã
quá buông lỏng bản thân, dừng chân ở khách sạn của anh, dung túng chính
mình rơi vào mộng đẹp.
Kết quả phải trả giá chính là không thể quay lai sao?
Cô kìm nén tiếng khóc của mình, không dám khóc lớn sợ có ai đó phát hiện
một người con gái một thân một mình đêm khuya thanh vắng khóc như đê vỡ. Trời một màu đen, cỏ cây cũng một màu đen, ngay cả tiếng dế kêu dưới
chân cũng chỉ một màu đen. Cô đưa tay chỉ thấy hình dáng năm ngón tay mờ ảo. Gió thôi cỏ lay, núi đá lởm chởm, cô ngồi yên tĩnh trong bóng tối.
Đột nhiên có người vỗ nhẹ lên vai Lạc Hiểu, cô giật mình sợ hãi thiếu chút
nữa đã hét lên. Nhưng không thể bởi một bàn tay quen thuộc đã bịt miệng
cô lại.
Cô kinh hãi quay người.
Trăng sáng chiếu rọi trên đỉnh đầu, anh đứng đằng sau nhìn cô. Xung quang là một mảnh tĩnh lặng, hình như không có cảnh sát.
Cô vô thức thở phào nhẹ nhõm. Nhưng lại chạm phải ánh mắt sắc như dao của anh, lồng ngực như bị siết chặt.
Cánh tay cô bị anh nắm chặt: “Tại sao thấy cảnh sát lại chạy trốn?”
Lạc Hiểu cắn môi không nói.
Hàn Thác lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, kéo cô lên: “Theo anh trở về.”
Trong lòng Lạc Hiểu như có một cơn gió lạnh thổi quá, hết lần này tới lần
khác cố chấp bất động. Cuối cùng, cô vẫn bị kéo lọt vào lòng anh. Hàn
Thác ôm chặt lấy cô, cúi đầu nhìn. Nước mắt cô dâng tràn khóe, tựa như
hồ nước vây khốn lấy anh những ngày qua, vô cùng trong suốt, trong đó
như có sóng ngầm bắt đầu dâng trào. Anh có thể thấy rõ ràng.
Trong lòng Hàn Thác vẫn là trĩu xuống, thấp giọng hỏi: “Sao lại khóc?”
Lòng Lạc Hiểu đau như dao cắt: “Hàn Thác… em xin lỗi, xin lỗi… em không thể trở về được.”
Dưới tán cây, gió đã ngừng thổi.
Cô dựa vào thân cây, ngây ngốc nhìn trời. Anh ngồi bên cạnh, hút thuốc để
đè nén tâm tình. Cô cúi đầu, nhìn vào chấm đỏ trên điếu thuốc của anh.
Kể cả giờ khắc này, anh vẫn trông vô cùng anh tuấn lạnh lùng.
“Tội gì?” Anh lẳng lặng hỏi.
Lạc Hiểu sững sờ, thấp giọng trả lời: “Giết người!”
Bàn tay đang cầm điếu thuốc lá đưa lên của anh sững lại, hít sâu một hơi, anh nói: “Vô tình hay cố tình?”
Lạc Hiểu: “Vô tình.”
“Sao lại giết?”
Lạc Hiểu khẽ hoảng hốt, đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, cô hé lộ sự
thật. Cô đáp: “Em không biết… lúc ấy trời rất tối, hắn lao vào phòng em, lúc ấy quả thật em không nhìn rõ gì cả, chỉ biết hắn lao đến đánh vào
bàn tay đang cầm dao của em … em…” Vành mắt cô bắt đầu ẩm ướt, nghẹn
ngào: “Có thể … đúng là em muốn giết hắn, nhưng em thật sự không biết
giết người là như thế nào, khi ấy em như trong mộng, hắn nằm trên mặt
đất, ngực chảy rất nhiều máu, không còn thở nữa…”
Hàn Thác trầm
ngâm một lúc lâu, im lặng đến mức ngay cả Lạc Hiểu cũng cảm giác sợ hãi, còn có chút hổ thẹn. Coi như cô xong rồi, Hàn Thác vốn coi cái ác như
kẻ thù bởi anh là một cảnh sát, còn kẻ xấu thì đương nhiên đều sợ cảnh
sát. Cô rốt cuộc vẫn không thoát nổi. Cô cảm thấy mình thật nhục nhã.
Nhưng không cam lòng, lại không thể giải thích. Không phải cô trốn tránh trách nhiệm, mà cô chỉ không muốn vì một kẻ cặn bã, phải ngồi trong tù
đến cuối đời. Trước khi chết, mẹ cô còn gọi điện: “Con gái, chạy, chạy
đi, không được để bị bắt. Mẹ và cha con không nỡ. Con không hề sai, tại
sao lại phải ngồi tù? Chạy đến nơi nào càng xa càng tốt, tốt nhất cả đời đừng quay trở về.”
Vì vậy, năm này qua năm khác, cô trở thành đào phạm, sống chui sống lủi trốn tránh cảnh sát.
Về sau, lẩn trốn đã thành thói quen. Ngày xưa, người mà cô ngưỡng mộ nhất
là cảnh sát, còn nghĩ rằng nhất định phải tìm được một người bạn trai là cảnh sát. Nhưng bây giờ, cứ nhìn thấy cảnh sát là cô lại theo phản xạ
mà sợ hãi.
Cô vốn không biết mình còn phải chạy trốn đến bao giờ nữa. Cho đến khi gặp anh. Bây giờ nghĩ lại, dường như đó là định mệnh.
Để yêu anh, để giành lấy anh.
Vốn cô định từng bước từng bước tiến tới để có thể cùng anh sống tới bạc
đầu giai lão. Rốt cuộc giấc mơ này đã tan thành mây khói. Nhưng cô lại
cảm thấy như được giải thoát, một sự giải thoát bi thương.
Vì vậy cô nở nụ cười, một nụ cười trong nước mắt, nói: “Hàn Thác, em xin lỗi. Em không phải cố ý lừa gạt anh, em chỉ là…”
Hàn Thác dập điếu thuốc, đưa mắt nhìn cô: “Chỉ là cái gì?”
“Em…” Cô còn chưa dứt lời, cả người lại bị anh vây lấy, động tác cực nhanh,
rất mạnh mẽ, không hổ là người ưu tú nhất đội cảnh sát hình sự. Cả người cô bị anh giam giữ nằm trên mặt cỏ, thân thể như rơi vào hầm băng, tâm
như tro tàn. Còn anh, cúi xuống nhìn cô: “Lạc Hiểu? À không, không phải
Lạc Hiểu. Nhiều ngày ở bên nhau như vậy, ngay cả tên thật của em, tôi
cũng không biết. Em nói em không cố tình. Mẹ kiếp, nếu em không cố tình
vậy sao còn đồng ý với tôi? Để bây giờ tôi yêu em rồi, cho rằng đã tìm
được nửa kia của mình rồi, thì em lại nói mình là đào phạm? Một đào phạm giết người?”
Lạc Hiểu không thốt nên lời, cánh tay bi anh túm lấy đau như bị rút hết gân cốt, nước mắt bỗng rơi lã chã xuống nền đất.
Tất cả sự tủi thân, oan ức đều mắc kẹt trong cổ họng, không thể mở miệng.
Tim Hàn Thác cũng như bị dao cắt, sự giận dữ cũng không áp chế được: “Em
cho rằng tôi không có biện pháp gì ư? Tôi cho em biết, chưa từng có tội
phạm nào thoát khỏi tay tôi. Dù có những lần suýt chút nữa đã mất mạng,
nhưng cho dù là những tội phạm hung ác nhất cũng chưa từng thoát khỏi.
Em cho rằng mình có thể trốn chạy mãi được ư? Em cho rằng em sẽ thoát
khỏi tay của tôi? Cho dù Lão Đinh không tìm thấy em, còn tôi chỉ cần một tiếng đồng hồ đã tìm thấy em ở đây rồi!”
Anh thật sự rất tức
giận, những câu nói dồn dập, đầy tàn nhẫn. Lạc Hiểu tan nát cõi lòng,
lắc đầu lên tiếng: “Không … không phải… em không hề có ý định lợi dụng
anh, lừa gạt anh… em làm làm sao biết được anh cũng sẽ yêu em, làm sao
biết được…” Cô bỗng khóc nấc lên thành tiếng.
Nước mắt cô lã chã
rơi vào xuống đám cỏ, trên mặt còn dính vài vết bùn đất. Bị anh áp chế, cô trông như một con cá thoi thóp. Hàn Thác nhìn bộ dạng thảm hại của
cô, trong lòng anh nhói đau.
Trong thâm tâm anh tự hỏi, tại sao
lại đi đến kết cục này, tại sao lại giằng co đến tình huống như bây giờ. Trên đường tới đây, trong lòng anh hỗn loạn suy đoán, nhưng đến cuối
lại gạt bỏ mọi ý nghĩ của mình. Cho đến khi chính cô thừa nhận mình đã
giết người, cảm xúc mà anh cố gắng kìm nén bỗng chốc ùa về như lũ tràn
đê.
Thế nhưng Hàn Thác, mày không nên đối xử với cô ấy như vậy. Một giọng nói bỗng vang lên trong lòng anh. Suy nghĩ kỹ lại, tình cảm
hai người phát triển đến mức này, chẳng phải kết quả mà anh mong muốn
sao? Là anh trêu chọc cô, thương xót cô. Là anh bị sự u sầu cô độc trong mắt cô khiến cho tâm rung động. Cuối cùng, một người cô độc đã nhiều
năm như anh, cuối cùng cũng đã đạt được hạnh phúc.
Cho đến bây giờ, sau khi đã biết được chân tướng sự việc, biết được cô mang tội trên người, anh có thể vứt bỏ cô sao?
Hàn Thác cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, trong nháy mắt sức lực ở tay đã giảm đi vài phần.
Dẫu vậy, cô vẫn nằm bất động trên mặt đất, tựa như đã không còn trên cõi đời này nữa.
Ngực Hàn Thác âm ỉ đau, đưa tay kéo cô lên ôm vào lòng. Nước mắt cô vẫn thi
nhau tuôn chảy, hai người đều im lặng không nói một câu.
“Quay về đi.” Anh khàn giọng nói.
Anh kéo cô đứng dậy, còn cô vẫn không nói một lời. Ánh trăng đêm nay rất
sáng, có vẻ như ngày mai sẽ là một ngày đẹp trời. Anh túm lấy tay cô,
kéo cô đi về phía thị trấn.
Bờ đê vắng lặng là như vậy, trong phạm vi một trăm mét, không có đến một bóng người. Bờ ruộng im lìm, trên
sườn núi cách đó không xa cũng không có lấy một bóng đèn. Tay Lạc Hiểu
lạnh như băng, còn tay anh lại nóng như lửa, nắm lấy cổ tay cô, băng qua con đường đất. Dưới con đê, nước chảy róc rách, xung quanh côn trùng
kêu lên thành tiếng. Màn đêm yên bình nhưng trong lòng hai con người chỉ còn bi thương.
Đi được một đoạn, hai người vẫn không nói lấy một
câu. Cũng chẳng biết tự lúc nào, tay Hàn Thác bất giác từ từ nới lỏng,
không còn kìm chặt cổ tay cô mà chậm rãi trượt xuống, nắm lấy bàn tay
cô.
Tựa như … dưới ánh trăng, anh nắm tay cô tản bộ nơi hoang vắng.
Lạc Hiểu cũng đã nín, toàn bộ thế giới cũng như yên tĩnh trở lại. Cô cũng
nhẹ nắm bàn tay anh, anh phát hiện, nhưng cũng không phản ứng.
“Theo tôi trở về.” Anh khàn giọng, “Bình tĩnh kể lại mọi chuyện rõ ràng. Có
tôi ở đây, tôi sẽ không để em ngồi tù quá một năm, cũng không để em phải chịu oan ức.”
“…Vâng.”
Tay của anh lại nắm chặt thêm một chút.
“Hàn Thác!” Cô nhẹ giọng gọi, “Sau khi trở về khách sạn, xem như hai người chúng ta chia tay sao?”
Anh yên tĩnh một lúc lâu mới đáp: “Ừ!”
“Vậy… anh đi chậm một chút được không?”
Anh đáp: “Ừ!”
Trời đã khuya, nhìn về phía xa xa, thị trấn nhỏ, đèn đóm đã tắt hơn một nửa. Bước đi của anh cực kỳ chậm, mỗi một bước chân cảm giác như nếu bước
thêm một bước nữa sẽ là vực sâu không đáy. Trong đáy lòng trống trải của Lạc Hiểu bỗng nhiên lại có một cảm giác yên bình kỳ lạ chen vào. Lúc
sắp đi xuống khỏi con đê, cô bỗng giữ chặt cánh tay của anh, mở miệng
nói: “Hàn Thác, ngày mai chúng ta trở về được không? Ở lại đây một đêm
hôm nay nữa thôi, sáng ngày mai em sẽ đi tự thú, sẽ chia tay.”
Hàn Thác đứng sững như một bức tượng, Lạc Hiểu chỉ nhìn thấy một nửa bên
mặt lãnh đạm của anh. Anh trầm mặc không nói, lòng Lạc Hiểu dần dần
nguội lạnh, cười khổ: “Là em không biết tốt xấu…”
Còn chưa dứt lời, anh bất ngờ nắm chặt lấy tay cô, quay người đi ngược lại theo bờ đê vào rừng cây.
Lạc Hiểu sững sờ, còn bước chân của anh vô cùng gấp gáp, hại cô suýt chút
nữa ngã sấp xuống mặt đất. Về sau, anh dần chuyển thành chạy, cô cũng
buộc phải chạy theo anh. Sau khi đã cách xa bờ đê, tiến sâu vào trong
rừng, anh thở hồng hộc đem cô kéo đến một gốc cây rậm rạp ngồi xuống rồi mới thả tay ra. Lạc Hiểu thở hổn hển. Anh nhìn cô, cô cũng nhìn anh.
Rồi bất chợt, cô khoác tay lên bờ vai của anh, ngẩng đầu áp môi mình vào đôi môi anh.
Một nụ hôn bi thương đến mức nào, cơ hồ muốn trút
hết tình yêu của mình vào trong đó. Dưới ánh trăng, Lạc Hiểu mơ hồ thấy
được lệ quang trong ánh mắt Hàn Thác. Cô thỏa mãn buông tay, biết rõ
mình đã nhận được tình yêu chân thành tha thiết lẫn thương yêu của anh.
Trong mắt người đó, không hề có xem thường khinh miệt, mà chỉ có yêu và
hận.
Tay của cô hỗn loạn đi xuống cởi cúc áo sơ mi rồi đến quần
jean của anh. Nhưng lập tức bị anh bắt được, áp cô xuống bãi cỏ. Anh
không hề mở lời, cô cũng vậy, hai người chỉ hôn nhau đến mức quần áo
nhàu nát. Phảng phất như tất cả sự đè nén bấy lâu nay được giải thoát,
cầu mà không được, buồn bã đau khổ.
Tuy nhiên, chỉ trong chớp mắt, anh giật mình tỉnh táo, suýt chút nữa bị dục vọng làm mất đi lý trí,
động tác dừng lại, muốn thoát khỏi sự cám dỗ này. Cô phát hiện ra động
tác của anh, bám chặt lấy cổ anh như cầu xin, nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai
anh thì thầm: “A Thác… A Thác… cuộc đời em bây giờ cũng đã như vậy rồi.
Đây là lần đầu của em, để em cho anh… em không muốn cho người nào khác…”
Vì vậy, anh lại một lần nữa trầm luân. Biết rõ rằng mình không nên, không
nên cùng cô làm chuyện này trước lúc chia ly. Nhưng lại càng như thế anh càng cảm giác đây chính là giấc mơ mê hoặc nhất, anh không muốn buông
tay. Anh đột nhiên phát hiện, trong lòng anh, cô đẹp đến rung động lòng
người. Thanh âm trầm thấp, cả người ướt sũng, ngẩng đầu nhìn anh, bóng
dáng cô độc thu dọn phòng ốc, khát khao tương lai của hai người … nghĩ
đến đây không biết hốc mắt của anh đã ướt đẫm từ bao giờ.
Là từ bao giờ, đã yêu em đến như vậy. Không khắc sâu đến tận xương tủy, nhưng từng hình ảnh của em vẫn đọng mãi trong tim tôi.
Lúc anh lần đầu tiến vào, cô đau đến mức tóm chặt lấy những cọng cỏ dưới
thân, cắn môi đến mức gần như bật máu. Còn Hàn Thác chìm trong khoái cảm tột cùng, như chú chim mỏi cánh được tìm về tổ ấm. Gương mặt cô tái
nhợt nhưng vẫn nở nụ cười dịu dàng, bàn tay nắm lấy cánh tay anh quá mức nhỏ bé và mềm mại.
Toàn bộ thế giới vứt lại phía sau lưng, chỉ
còn đêm đen và sự lạnh lẽo làm bạn. Trong khoảnh khắc này, Hàn Thác quên đi tất cả, vui sướng triền miên. Thân thể cô mềm mại trong vòng tay
anh, dường như đã đến lúc, nở bung như một đóa hoa. Khởi đầu sắc mặt cô
còn vương chút thống khổ, nhưng dần dần, vẻ mặt mông lung thay thế vào
đó. Anh rốt cuộc cũng biết mình phải làm sao, đưa cô đi đến điểm cuối
cuộc đời, đi đến nơi có thể tha thứ hết mọi tội lỗi của cô, và cô từ
thời khắc này, nguyện lòng cùng anh làm bạn tới cuối đời.
Đây dường như là hành động điên cuồng sai lầm nhất đời này của Hàn Thác.
Anh muốn tóm kẻ tình nghi, để rồi hoan lạc một buổi tối trên bãi đất hoang.
Trời sắp sáng, Hàn Thác ôm Lạc Hiểu ngồi dưới tán cây. Cô dựa đầu vào vai
anh, nhìn anh dương dần ló dạng, nội tâm vô cùng tĩnh lặng.
“Bây giờ quay về chứ?” Cô thấp giọng hỏi,
“Nếu không quay về, lão cảnh sát kia tới nhìn thấy cảnh này thì e rằng kích thích hơn nhiều đấy.” Cô vẫn còn tâm trạng nói đùa.
“Ừm.” Anh nắm lấy tay cô kéo lên, hai người cùng nhau quay về thị trấn nhỏ.
Lạc Hiểu có cảm giác, Hàn Thác có một chút thay đổi. So với sự phẫn nộ, đầy vô tình của buổi tối qua, ánh mắt đầy mê ly lúc làm tình thì sáng nay,
anh tựa như trầm tĩnh hơn rất nhiều. Lạc Hiểu không biết anh đang suy
nghĩ điều gì.
“Hàn Thác, cảm ơn anh!” Lạc Hiểu thấp giọng nói.
“Đến khi em bị bắt đi rồi, hãy quên em đi. Em cảm thấy được ở cùng anh
những ngày vừa qua thật sự rất tốt đẹp. Hai chúng ta đều không còn gì
tiếc nuối nữa, cũng không cần hoài niệm, đúng không?”
Hàn Thác
không quay đầu lại, trầm mặc một lúc rồi nhàn nhạt hỏi: “Không phải đêm
qua em gọi anh là A Thác à? Chưa gì đã đổi giọng rồi?”
Lạc Hiểu mờ mịt không rõ, nhưng cũng không muốn nói gì nhiều, khẽ lên tiếng: “A Thác.”
Hàn Thác cũng không nói gì thêm nữa.
Trời sáng rõ, hai người cùng nhau đi trên con đường lớn trong thị trấn, phát hiện chướng ngại vật trên đường đều đã được dọn đi. Không biết đã xảy
ra chuyện gì.
Trên đường, cũng có không ít người xì xào bàn tán, mơ hồ chỉ nghe được vài câu:
“Bắt được rồi hả?”
“Nghe nói bắt được rồi à? Là cô ta sao? Chậc chậc, thật đáng sợ!”
Trong lòng hai người đều khẽ rung mình, tiếp tục đi về phía khách sạn.
Ngay ngoài khách sạn cả hai bắt gặp Lão Đinh và vài cảnh sát khác, liền vội
vàng đi qua. Thấy bọn họ, Lão Đinh cười ha ha, vỗ vỗ Hàn Thác nói: “Cậu
thanh niên, cậu nói rất đúng, hóa ra chính là người quen trong thị trấn! Ngay trong đêm qua chúng tôi đã bắt được cô ta rồi. Đại khái là liều
chết đánh cược một phen, đoán cô ta liên quan đến ba vụ án, người của
tôi bắt tại chỗ. Ha ha ha! Còn nữa, hôm qua ở khách sạn cũng đã xin lỗi
rồi, nhưng cũng là do chức trách của tôi.” Sau đó hướng về phía Lạc Hiểu gật nhẹ đầu, liếc thấy hai người còn nắm tay, khẽ mỉm cười với Hàn
Thác: “Việc còn lại của phía cảnh sát, đưa vợ của cậu về nói chuyện yêu
đương đi. Đợi lão đây kết thúc vụ án, sẽ mời cậu uống rượu.”
Hàn Thác hỏi: “Hung thủ là ai?
Lão Đinh cười cười: “Cậu đoán xem? Chắc chắn là cậu đoán trúng, còn hỏi tôi nữa à. Cậu cũng biết còn gì. Về nghỉ ngơi trước đi, hôm nay khách sạn
cũng không có đồ ăn, đưa người của anh ra ngoài một bữa. Đừng có keo
kiệt thế chứ.”
Lão Đinh thừa nước đục thả câu, lệnh những người còn lại đi khỏi. Để lại Hàn Thác và Lạc Hiểu đứng đó.
Hai người nhìn nhau, Lạc Hiểu giật tay khỏi tay anh, nhìn theo bóng lưng
Lão Đinh nói: “Em đi tự thú…” Anh một câu cũng không nói, dùng hành động kéo cô lại. Đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn cô, nói: “Cùng anh quay lại khách sạn.”
Lạc Hiểu: “Vâng…”
Anh nắm tay cô tiếp tục đi về phía trước, vụ án dường như đã được giải quyết, trên đường đặc biệt
nhiều người, chen chúc nhốn nháo. Một lát sau, anh túm lấy vai cô, kéo
vào trong ngực. Lạc Hiểu nhẹ nhàng dựa sát vào anh. Giờ phút này, Hàn
Thác tựa như một hồ nước lạnh lẽo sâu thẳm, đến tột cùng anh đang suy
tính điều gì, cô hoàn toàn đoán không ra. Trong nội tâm mờ mịt bất động.
Còn Lão Đinh sau khi đi được một đoạn, bỗng nhiên nhớ tới gì đó, sửng sốt
một chút rồi quay đầu nhìn lại. Nhưng trong đám người thân ảnh Lạc Hiểu
đã mất hút từ lâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT