*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tám giờ rưỡi sáng, Lại Thuấn Niên tỉnh dậy, người bên cạnh đang ngồi ở góc giường cài cúc tay áo. Lại Thuấn Niên nhìn bóng lưng Ôn Bạch Dụ, nhất thời có chút mơ màng.
Ôn Bạch Dụ sửa soạn xong, quay đầu phát hiện anh đã tỉnh, đối với anh chào buổi sáng: “Sớm.”
Ngắn gọn, không nói nhiều, không nói nhảm, từ trước đến giờ đều là đặc điểm của hắn.
“Sớm. Mấy giờ rồi?”
“Hơn tám giờ.”
“A, vậy chúng ta phải nhanh lên.” Lại Thuấn Niên nhanh chóng rời giường, chạy vô phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, đổi quần áo, ra khỏi phòng tắm. Không nghĩ tới Ôn Bạch Dụ còn ngồi tại phòng ngủ, cùng anh nhìn nhau.
Không biết vì cái gì mà Ôn Bạch Dụ cau mày, nhìn chằm chằm y phục của anh.
“Xảy ra chuyện gì à? Có chỗ nào không đúng sao?” Lại Thuấn Niên cúi đầu xem xem y phục của anh, quần áo anh mặc rất là bình thường, áo T-shirt đen, quần bò màu xanh đậm, cho tới nay anh đều là mặc như vậy, nên không biết cái nào là không được bình thường.
Chẵng lẽ quần có chỗ rách?
Quần có chỗ rách cũng không liên quan a, cũng có loại quần jean rách lỗ chỗ mà.
“Xảy ra chuyện gì?” Lại Thuấn Niên kiểm tra quần áo của mình, không biết cái nào xảy ra vấn đề.
“Đó là đồ của ngày hôm qua.” Ôn Bạch Dụ mở miệng.
“Đúng a.” Lại Thuấn Niên trả lời hắn. Kỳ quái ngày hôm qua anh mặc vậy cũng đâu có sao, thế nào liền đột nhiên có vấn đề.
Ôn Bạch Dụ không nói, đứng lên, trực tiếp ra khỏi phòng ngủ.
Lại Thuấn Niên đi theo, không biết nam nhân lại giở chứng gì. Ôn Bạch Dụ trầm mặc không nói, mở cửa rời đi. Lại Thuấn Niên yên lặng đuổi theo, người kia lại bấm thang máy cũng không thèm chờ anh, hại anh suýt chút nữa bị cửa thang máy kẹp.
Thẳng xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm, áp suất trong thang máy thật thấp. Lại Thuấn Niên không biết mình chọc gì đến hắn, anh không chịu được bầu không khí như vậy, nếu bọn họ tách ra nhưng sau đó Ôn Bạch Dụ vẫn là như thế không vui, vậy anh tuần này có thể không làm việc được, sẽ bận tâm về chuyện này, vậy cũng không tốt.
Thang máy đến, Ôn Bạch Dụ đi ra ngoài trước. Tại trước cửa thang máy, Lại Thuấn Niên kéo tay áo của hắn.
Ôn Bạch Dụ dừng bước, nghiêng đầu, giương khóe mắt nhìn anh.
“Đừng giận, đều là em sai.” Lại Thuấn Niên đối hắn nói lời xin lỗi, tuy rằng anh không biết do sai chỗ nào.
Ôn Bạch Dụ quay lại, mắt nhìn anh, mặt không cảm xúc, Lại Thuấn Niên không hiểu được tâm tình của hắn.
Thực sự là sinh khí.
Để làm hắn vui lòng, anh nghĩ một chút biện pháp, Lại Thuấn Niên tự hỏi liền nói: “Buổi tối tuần sau em sẽ lại đây? Anh muốn ăn cái gì? Em mang đến cho anh ăn.”
Sắc mặt Ôn Bạch Dụ vẫn như vậy, Lại Thuấn Niên có thể cảm giác được bầu không khí căng thẳng.
“Mì.” Ôn Bạch Dụ nói xong, xoay người bước đi.
“Được, em sẽ làm mì cho anh. Bây giờ chúng ta cùng nhau ăn sáng sao?” Lại Thuấn Niên đáp ứng rõ ràng, lại hỏi tiếp dự định của hắn.
“Em muốn đi đâu ăn?” Ôn Bạch Dụ hỏi ngược lại.
“Về nhà em đi, em làm bữa sáng cho anh mang đi công ty ăn, có được hay không?” Lại Thuấn Niên đề nghị, anh cũng thấy như vậy rất thuận tiện, tiện thể anh cũng chuẩn bị nhào bột mì luôn.
Ôn Bạch Dụ không phản đối, hai người lên xe, hướng đến quán mì của Lại Thuấn Niên.
Lại Thuấn Niên để Ôn Bạch Dụ đem xe đậu ở gần đây, đi đến Lão Lại Đao Tước Diện, cách giờ mở cửa tiệm còn một tiếng. Anh nghĩ Ôn Bạch Dụ thân làm ông chủ thì thời gian làm việc khá tự do, anh trước sau cũng không rõ ràng giờ làm việc của Ôn Bạch Dụ là từ mấy giờ đến mấy giờ. Nhưng đối phương cũng không vội, vậy anh cũng không cần gấp.
Lại Thuấn Niên dẫn người vào từ cửa sau, nhà bếp đằng sau chính là nơi anh trữ đồ, tủ lạnh chứa thịt, đồ ăn, bột mì đều được chế biến hoàn thành ở chỗ này, rồi chia một phần đem lên cửa hàng phía trước.
“Anh trước vào trong ngồi đi, em lập tức làm cho anh.” Lại Thuấn Niên nói, thay tạp dề, lấy ra bột nở anh đã chuẩn bị trước đó.
Ôn Bạch Dụ lại không nhúc nhích, đứng ở bên cạnh anh, hai tay khoanh trước ngực, nhìn động tác của anh. Lại Thuấn Niên sợ hắn bị nóng, di quạt thổi hướng về hắn.
Lại Thuấn Niên làm bánh rán rau cho hắn, đều làm từ vật liệu có sẵn.
* Bánh rán rau“Ông chủ, đi thong thả không tiễn.” Lại Thuấn Niên đưa hắn đến cửa, ngại cái là anh sau đó muốn mở cửa tiệm, nên không thể tiễn hắn một đoạn.
Ôn Bạch Dụ gật đầu, rời khỏi. Phía sau hắn, Lại Thuấn Niên dùng sức vẫy tay, chào tạm biệt, mãi đến khi đối phương đi ra khỏi tầm mắt của anh mới thôi, anh xoay người lại, tiếp tục công việc.
Mở cửa tiệm không bao lâu, điện thoại đặt hàng đã gọi tới, một ngày mới lại bắt đầu.