“Nơi đó không có cậu cũng không sao, cậu liền ở lại đi.” Ôn Bạch Dụ nói.

Sắc mặt Lại Thuấn Niên có chút suy sụp, nhưng anh nhanh chóng nở nụ cười để che giấu. Tiểu Mễ cười trên sự đau khổ của người khác, cùng anh tráo đổi vị trí, nhường chỗ ngồi của mình cho Lại Thuấn Niên.

“Tôi xin phép đi trước. Hẹn gặp lại sếp và Lại tiên sinh.” Tiểu Mễ chào tạm biệt hai người, tuy rằng cô rất muốn ở lại xem kịch vui, nhưng mà chỗ này không có đất diễn của cô rồi, tốt nhất vẫn là nên nhanh chóng xuống sân khấu.

Lại Thuấn Niên sau khi ngồi vào chỗ liền nở một nụ cười với mọi người, một vị phu nhân đối với anh phi thường hiếu kỳ, liên tiếp hỏi thăm thân phận của anh. Lại Thuấn Niên trả lời qua loa, cũng không biết trả lời tốt hay không, nhưng ngược lại anh uống rất nhiều nước.

Uống nhiều nước dẫn đến đi vệ sinh nhiều. Lại Thuấn Niên cuối cùng rời khỏi bàn tiệc oanh oanh yến yến kia, lần thứ hai đi toalet, trốn trong không gian an toàn của nhà vệ sinh. Lại Thuấn Niên lưu lại bên trong phòng vệ sinh, không tính đi ra. Anh rõ ràng muốn ngồi trong nhà vệ sinh đến khi tiệc rượu kết thúc mới thôi.

Nhà vệ sinh mở cửa, có người tiến vào.

Nơi này có nhiều phòng riêng lại rộng lớn, anh chiếm dụng một gian cũng không có vấn đề gì.

Trong lúc anh đang suy nghĩ, người kia mở miệng: “Tiểu Niên, em có ở bên trong không?”

Là Ôn Bạch Dụ.

Lại Thuấn Niên muốn giả bộ mất tích, đem chân nhấc lên.

“Đừng giả vờ, tôi nhìn thấy chân em rồi.” Chân của Ôn Bạch Dụ đứng trước gian phòng vệ sinh của anh, cho thấy hắn biết rõ anh đang ở đâu.

“Ai, ông chủ, em đi trước được không? Anh cũng biết em không thích mấy thể loại xã giao như vầy.” Lại Thuấn Niên oán giận, cách một cánh cửa, anh cảm thấy mình hiện tại rất an toàn.

Đột nhiên không còn tiếng vang, Lại Thuấn Niên cảm thấy có chút quái lạ. Anh cúi người về phía trước, kề sát ván cửa, lắng nghe một chút âm thanh bên ngoài. Anh nghe thấy một tiếng ‘cạch’, là tiếng khoá cửa. Giày da của Ôn Bạch Dụ bước trên sàn nhà, đi tới gian phòng vệ sinh của anh.

“Tiểu Niên, mở cửa.” Ôn Bạch Dụ đứng bên ngoài, nói chuyện với người bên trong.

“Anh vừa mới làm cái gì?”

“Khoá cửa.”

“Anh, anh khoá cửa làm gì?” Lại Thuấn Niên có dự cảm không tốt.

“Em nói xem?” Ôn Bạch Dụ hỏi ngược lại, cười khẽ, trong giọng nói hiếm thấy mà nghe ra được tâm trạng vui vẻ, gõ gõ cửa, một lần nữa lặp lại: “Mở cửa.”

Lại Thuấn Niên chợt nhớ tới một bài đồng dao mà người ta hay hát như sau.

Dê con vâng lời, mau mau mở cửa.

Không mở không mở ta không mở đâu, ngươi là sói bự, không cho ngươi vào.

Giống y như tâm trạng và tình huống của anh lúc này.

“Tiểu Niên, nhanh mở cửa.” Ôn Bạch Dụ lần thứ hai gõ cửa, âm thanh trầm xuống.

Lại Thuấn Niên cảm giác nếu không mở, người đằng sau cửa sẽ phát hoả.

Không đùa được đâu.

Lại Thuấn Niên đứng lên, nhìn chằm chằm cái cửa, thở ra một hơi, lúc này mới đưa tay mở then cửa.

“Anh đừng làm loạn a…” Lại Thuấn Niên vừa nói vừa chầm chậm mở cửa, ‘cách’ một tiếng, cửa vừa mới mở, liền bị người đẩy ra. Lại Thuấn Niên lùi về sau, Ôn Bạch Dụ bước vào gian phòng, tay để sau lưng đóng cửa, tiện thể khoá nó lại.

Chỉ còn hai người họ trong không gian, gian phòng vệ sinh trở nên nhỏ hẹp hẳn.

“Anh đừng như vậy, bên ngoài còn có người.” Lại Thuấn Niên mơ hồ rõ ràng ý đồ của hắn, không còn đường thối lui, chỉ có thể dùng lời để khuyên bảo.

“Ừm.”

Mỗi khi Ôn Bạch Dụ chỉ đơn thanh trả lời, chính là lúc hắn đã quyết định muốn làm chuyện nào đó.

Lại Thuấn Niên trơ mắt nhìn hắn tiến tới, để tay lên vai anh.

“Ông chủ?” Lại Thuấn Niên nghi hoặc.

Hai tay Ôn Bạch Dụ đè Lại Thuấn Niên xuống. Anh chậm rãi bị ép quỳ trước mặt hắn, trước mắt anh là đũng quần của Ôn Bạch Dụ, một cái lều thật cao nhô ra.

Lại Thuấn Niên minh bạch, nuốt xuống một ngụm nước miếng, ngẩng đầu nhìn Ôn Bạch Dụ.

Ôn Bạch Dụ cúi đầu, đồng thời nhìn anh. Một tay sờ đầu Lại Thuấn Niên, rồi trượt xuống hai má, hắn dùng ngón cái vuốt ve khuôn mặt của anh, nói chuyện với anh bằng một giọng nói cổ vũ.

“Ngoan.”

Lại Thuấn Niên nhắm mắt lại, thuận theo hắn, hưởng thụ xúc cảm được nam nhân vuốt ve, anh mở mắt ra, trong mắt mang theo không rõ ý loạn mê tình. Lại Thuấn Niên chủ động cởi thắt lưng của Ôn Bạch Dụ, kéo dây khoá xuống, đem đại gia hoả không kịp đợi chờ từ trong vải vóc giải phóng ra ngoài.

Lại Thuấn Niên hơi hơi nắm chặt thứ đó của Ôn Bạch Dụ, dục vọng của hắn rõ nét ở trong tay anh, phía trước rỉ ra chất lỏng trong suốt, nói rõ nam nhân có bao nhiêu không thể chờ đợi được nữa. Đem mũi dựa vào dục vọng kia, trượt tới gốc rễ, đem mặt vùi vào trong mao lông thô ráp của nam nhân, tràn ngập hơi thở dục vọng.

“Ôn ca……, anh, có phải nếu em giúp anh bắn ra, anh có thể mang em về nhà đúng không?” Lại Thuấn Niên hỏi hắn, dùng lưỡi lướt qua gốc rễ của nam nhân, từ gốc rễ đến đỉnh đầu, trêu trọc dục vọng của hắn.

“Ừm.”

“Anh cũng sẽ theo em về?” Đầu lưỡi Lại Thuấn Niên nhẹ nhàng đảo quanh đỉnh đầu, đùa giỡn lỗ nhỏ. Đối với nam nhân mà nói, động tác này tựa như gãi ngứa, đã mắt mười phần, nhưng vẫn chưa đủ.

“Ừm.” Tiếng đáp của Ôn Bạch Dụ trở nên khàn khàn, ánh mắt hắn trở nên thâm trầm.

Lại Thuấn Niên hiểu rõ, nếu chơi tiếp, Ôn Bạch Dụ có thể sẽ không nhẫn nại đợi anh thích ứng với vật kia, hắn sẽ trực tiếp tiến vào trong miệng anh, không quan tâm đến cảm thụ của anh. Với lại, anh đã chiếm được đáp án mình mong muốn.

Lại Thuấn Niên không tiếp tục khiêu khích nam nhân, từng chút từng chút đem dục vọng của nam nhân nuốt vào. Anh đối với vật này hết sức quen thuộc, nhỏ to lớn bé, khu vực mẫn cảm, phương thức yêu thích ra sao.

Anh hiểu rõ thân thể của Ôn Bạch Dụ, tựa như Ôn Bạch Dụ cũng rõ ràng thân thể của anh. Dù sao hai người bọn họ đã cùng chung một chỗ hơn mười mấy năm, mười mấy năm là khái niệm thời gian như thế nào, với anh đều không có cái gì là thực cảm.

“Tiểu Niên.”

“…Hả?” Lại Thuấn Niên giương mắt, thắc mắc nhìn Ôn Bạch Dụ đột nhiên gọi mình, trong miệng vẫn còn dục vọng của nam nhân.

Ôn Bạch Dụ chỉ cười, không nhiều lời, vuốt ve gò má của anh, như đang khen ngợi anh làm rất tốt.

Lại Thuấn Niên cảm thấy ngại ngùng, nhắm mắt lại, càng thêm ra sức lấy lòng nam nhân.

Hẳn là cũng không sai biệt lắm.

Tay của Ôn Bạch Dụ cũng bắt đầu hỗ trợ cọ xát, hắn biết mình là người không dễ dàng đạt cao trào, nhưng để cho Tiểu Niên ngậm lấy đồ vật của mình lâu như vậy, trong miệng Tiểu Niên sẽ no đến chua, hắn không nỡ để Tiểu Niên khó chịu.

Nếu như đang ở nhà, có lẽ hắn sẽ xấu xa hơn nắm lấy miệng của Tiểu Niên, nhưng bây giờ đang ở bên ngoài, làm chuyện gì cũng không thuận tiện. Hắn càng không muốn Tiểu Niên mang theo vẻ mặt rõ ràng muốn tìm bất mãn cùng dáng dấp *** đãng đi ra ngoài gặp người khác.

Tiểu Niên có lẽ không biết bản thân kỳ thực không thể nào che dấu được bí mật, che đậy biểu tình rõ ràng, ẩn dấu tâm tư, thế nhưng điều đó lại khiến hắn yêu thích đến mức không thể nào buông tay được thân thể *** đãng này.

Nếu chỉ giúp một mình hắn thoả mãn, thân thể của Tiểu Niên chắc chắn sẽ không thoả mãn. Nhưng Tiểu Niên sẽ không nói rõ ra, bởi vì chính em ấy cũng không biết, nhưng mà hắn lại có thể nhìn thấy được.

Đây là kinh nghiệm của Ôn Bạch Dụ.

Cho nên sau đó hắn cũng dùng tay giúp Tiểu Niên bắn ra một lần, ngưng lại dục vọng của nhau, sau đó về nhà lại tiếp tục.

“Ô!” Lại Thuấn Niên phát ra một tiếng ô, toàn bộ của Ôn Bạch Dụ đỉnh vào trong miệng anh, đụng tới cổ họng, làm anh cảm thấy thật khó chịu. Chất lỏng ấm áp liên tiếp phun trào ra, ánh mắt của Lại Thuấn Niên nhìn Ôn Bạch Dụ cầu xin, hi vọng hắn đừng độc ác như thế, ít nhất cũng nên lui ra một chút, cho anh có chỗ thở.

Nhưng anh không biết, dáng vẻ đáng thương của anh, chỉ khiến hắn càng muốn làm hỏng anh.

Chết tiệt!

Ôn Bạch Dụ thở ra, chịu đựng, lui ra một chút.

Sắc mặt Lại Thuấn Niên lúc này mới giãn ra, đem chất lỏng tanh nồng trong miệng nuốt xuống.

Anh cũng không ngờ, cư nhiên cứ thế mà nuốt xuống.

A….thôi, ngược lại cũng không phải lần đầu tiên.

Lại Thuấn Niên chỉ xoắn xuýt một hồi, rất nhanh lại thoải mái.

“Đến.” Ôn Bạch Dụ khom lưng, đỡ eo anh.

“Hả?” Lại Thuấn Niên nghi hoặc.

Ôn Bạch Dụ cúi người hôn anh, Lại Thuấn Niên thuận theo đáp lại. Ôn Bạch Dụ cởi quần kéo dây kéo của anh xuống. Lại Thuấn Niên rõ ràng ý đồ của hắn, anh dựa nửa người vào đối phương, đầu tựa trên vai hắn, đây là tư thế anh thích nhất.

“Bị anh phát hiện rồi.” Lại Thuấn Niên không cảm thấy xấu hổ khi bị hắn phát hiện ra, cho dù có, thì cũng chỉ có một chút. Anh quả thực chỉ giúp Ôn Bạch Dụ khẩu giao, liền hưng phấn đến cương cứng.

“Tôi còn không rõ em sao?” Hiếm thấy Ôn Bạch Dụ lên tiếng, trong âm thanh chất chứa vui vẻ.

Lại Thuấn Niên dựa trên người hắn, cũng cười rộ lên, thân thể khe khẽ run lên.

Nhìn nhau cười, bọn họ hôn nhau, trao nhau cho ‘sợi chỉ bạc’, đó đều là thói quen của nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play