Lúc hắn đi ra ngoài đã thấy Bạch Phi Nguyệt đang cãi nhau với lão già kia, nhưng do khoảng cách quá xa, hắn chỉ loáng thoáng nghe được mấy câu:
- Lão già ngươi mau nói cho bổn tọa biết, tại sao Sất Vân Bắc Huyền Ấn lại có trên người hắn?
- Thứ lỗi cho lão phu không thể trả lời. Còn nữa, một cô nương như ngươi không nên suốt ngày xưng bổn tọa này bổn tọa nọ.
- Mẹ nó, ngươi không nói thì đừng hòng truyền được tu vi cho hắn.
Vân Lăng đi đến bên cạnh Bạch Phi Nguyệt, kéo kéo ống tay áo nàng, nói nhỏ:
- Đi được chưa?
Hắn liếc lão giả một cái, đột nhiên thấy mắt lão sáng lên, hai tay chập vào nhau tạo thủ ấn kỳ lạ nào đó, hét lên:
- Long Phục Trận, Thành!
Xung quanh hắn và Bạch Phi Nguyệt đột ngột xuất hiện 12 bộ xương khô, bộ nào bộ nấy cầm vũ khí, nào là kiếm, đao, thương, chủy thủ,…
Vân Lăng còn chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra, cổ áo đã bị ai tóm lấy, lôi ra sau.
Người lôi hắn, không ai khác chính là lão già kia.
Lão lôi hắn đến góc tối lúc ban đầu, rồi lại tạo thủ ấn kỳ quái lấy ra mấy bộ khô lâu chắn trước mặt.
Vân Lăng sợ hãi đứng áp chặt lưng vào tường, lùi sang một bên.
Lão già quay người, đột nhiên trở nên bình tĩnh, nhìn hắn nói:
- Chỉ cần ngươi bái ta làm sư phụ, ta lập tức đem tu vi của ta truyền cho ngươi, để ngươi kế thừa y bát của ta.
Vân Lăng đương nhiên nghe không hiểu gì, tiếp tục lùi về.
Lão già đang yên đang lành tự nhiên phun ra một ngụm máu, dính cả lên y phục hắn.
Vân Lăng thấy vậy lại càng hoảng sợ, quay đầu sang phải thì thấy được khe hở dưới chân khô lâu, vội ngồi thụp xuống, bò nhanh tới chỗ khe hở. Lối thoát chỉ còn cách gang tấc, cổ áo lần nữa bị lão túm lấy. Tiếp đến, đầu hắn bị đập vào tường đá không thương tiếc, mắt tối sầm lại không nhìn được gì nữa. Hắn chỉ cảm nhận được lão đánh một chưởng rất nặng vào ngực trái hắn, sau đó lại nhét vào tay hắn thứ gì đó, thều thào nói:
Lúc Vân Lăng mở mắt ra, Bạch Phi Nguyệt đã ở trước mặt hắn, chăm chú nhìn ngực trái của hắn.
Vân Lăng vội vàng cúi đầu.
Ngực trái bị lão già kia đánh 1 chưởng, áo thì rách nhưng lại không hề làm sao cả, đến cả đau cũng không thấy nữa.
Quay đầu nhìn lão già nằm co quắp bên chân, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, đưa tay bám lấy tay Bạch Phi Nguyệt, lấy đà đứng lên.
Bạch Phi Nguyệt chăm chú nhìn hắn, híp mắt nói:
- Vân công tử, bổn tọa vừa suy nghĩ lại về việc làm thê tử của ngươi.
Vân Lăng mãi mới hoàn hồn, nhìn đám xương khô lăn lóc dưới đất, rùng mình mấy cái.
- Ngươi nghe thấy bổn tọa nói gì không thế?
- Gì cơ?
- Bổn tọa nói muốn làm thê tử của ngươi.
Bao nhiêu hoảng sợ bỗng chốc tan biến, trong đầu hắn bây giờ chỉ còn hình ảnh mấy ngàn vạn ngân lượng sắp có được, vui vẻ nói:
- Không được rút lời đâu đấy.
………………….
Thư phòng.
Vân Lăng mệt mỏi nằm vật ra giường, úp mặt vào gối không nhúc nhích. Nằm được một lúc, hắn mới chán nản ngồi dậy, nhìn Bạch Phi Nguyệt vẫn đang tiếp tục đọc đống phong thư, than vãn:
- Tiểu nương tử, nàng định đọc đến bao giờ nữa?
Bạch Phi Nguyệt rốt cuộc đặt bức phong thư cuối cùng xuống, ngẩng đầu nói:
- Ngươi không định thắc mắc lúc nãy lão già kia làm gì ngươi à?
- Làm gì cơ?
Cúi đầu nhìn ngực trái không có chút vết xước nào, hắn có chút khó hiểu.
- Lão già lúc nãy là Diên Minh, 1 trong 3 vong linh ma pháp sư cường đại nhất đại lục, đồng thời là 1 hỏa hệ Pháp Thánh Sư. Ngươi cho rằng lão liều mạng tiếp cận ngươi chỉ để đánh ngươi 1 cái à?
Liều mạng? Vong linh ma pháp sư? Pháp Thánh Sư? Cái gì thế!???
Bạch Phi Nguyệt bất lực thở dài, tiện tay vứt cho hắn một quyển sách.
- Trong ngày hôm nay đọc hết đi.
“Thời không biên niên sử”.
Vân Lăng tay cầm quyển sách, tùy ý mở vài trang.
Mẹ ơi, toàn chữ!
Dựa theo tốc độ đọc sách thường ngày của hắn, 10 năm cũng chẳng xong được cuốn này.
- Không phải ta không cố nhưng thực sự là không xong được. Trong này dùng chủ yếu là ngôn ngữ thời xưa, ta không đọc được.
Bạch Phi Nguyệt hết nhìn hắn lại nhìn quyển sách trong tay hắn, ánh mắt rõ ràng hiện lên 3 chữ “đồ vô dụng”.
Bạch Phi Nguyệt bước khỏi chỗ ngồi, đi đến trước mặt hắn, cúi đầu để trán nàng chạm vào trán hắn.
Còn chưa kịp hỏi nữ nhân này định làm gì, một luồng khí ấm áp đã truyền đến trán hắn, kèm theo đó là cảm giác mềm mại bao trùm toàn bộ thân mình. Tiếp đó, trong đầu liền xuất hiện thêm 1 loạt thông tin kỳ lạ.
Thưở sơ khai, vũ trụ là một mảng hỗn độn, không hề có quy luật. Trải qua hàng triệu năm, âm dương hợp nhất, xuyên qua thời không vô tận, hình thành nên thiên địa vạn vật và pháp tắc.
Lại trải qua thêm mấy triệu năm nữa, những sinh vật đầu tiên mới xuất hiện. Sinh vật đầu tiên tồn tại, không phải là con người mà là ma thú. Mà trong đó, long tộc lại xuất hiện sớm nhất, làm chủ thế giới trong mấy ngàn năm, độc bá thiên hạ, không có đối thủ. Nhưng rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, loài người xuất hiện. Chỉ mấy năm sau, trong loài người xuất hiện 1 thiên tài tuyệt thế kinh diễm, mang trong mình khả năng hấp thu, chuyển hóa thiên địa linh khí. Mà nhân loại này, tốc độ tu luyện vượt xa cả long tộc, qua hơn ba chục năm đã vượt qua của Long Vương, trở thành thiên hạ đệ nhất. Chứng kiến cảnh nhân loại bị chà đạp bởi ma thú, y quyết định dùng sức mạnh của mình, thiết lập lại trật tự thế giới, đưa nhân loại lên vị trí chí tôn trong các loài. Người này thu tổng cộng chín người đệ tử. Mà chín đệ tử này, người nào người nấy thiên tư xuất chúng, là con cưng của trời (nguyên văn: thiên chi kiêu tử).
Thiên địa nguyên khí càng lúc càng đậm đặc, pháp tắc cũng càng lúc càng rõ ràng, hòa vào nhau, tạo nên chín luồng thần lực trên thế gian.
Chín đệ tử lúc trước không ngờ lại lĩnh ngộ được sự biến ảo của thiên địa vạn vật, được chín luồng thần lực kia nhận chủ, trở thành chín vị chủ thần:
Vị chủ thần thứ nhất sở hữu ma pháp thời không, thấy được tương lai, quá khứ, có quyền phán xét tính đúng sai của vạn vật trong thiên địa.
Vị chủ thần thứ hai là một chiến sĩ, tự xưng Chiến Thần, nắm giữ đại lục ở trung tâm.
Vị chủ thần thứ ba sở hữu ma pháp thổ hệ, nắm giữ đại lục phía Đông.
Vị chủ thần thứ tư sở hữu ma pháp thủy hệ, nắm giữ đại lục phía Tây.
Vị chủ thần thứ năm sở hữu ma pháp phong hệ, nắm giữ vùng đại lục phía Nam.
Vị chủ thần thứ sáu sở hữu ma pháp hỏa hệ, nắm giữ vùng đại lục phía Bắc.
Vị chủ thần thứ bảy sở hữu ma pháp hắc ám – quang minh, phán quyết sự sống – cái chết.
Vị chủ thần thứ tám vốn là ma thú tu luyện viên mãn thành người, tự xưng Thần Thú, cai quản các loại ma thú.
Vị chủ thần cuối cùng, cũng là chủ thần cuối cùng, là vong linh ma pháp sư.
Chín vị chủ thần cùng nhau cai quản, đưa thế giới vào trật tự nhất định, đồng thời truyền lại ma pháp cho nhân loại, nhờ vậy mà con người mới có thể trấn át được ma thú hoành hành.
Cứ mỗi ngàn năm, chín vị trí chủ thần lại thay đổi một lần, truyền cho thế hệ sau. Tính đến nay đã được 24 lần chuyển đổi.
Mà ma pháp, đến ngày nay cũng đã tồn tại được hơn 24000 năm.
Tu luyện chủ yếu chia thành hai con đường là ma pháp tu luyện và chiến sĩ tu luyện. Nhưng dù là con đường nào thì cũng chia thành 6 bậc, mỗi bậc 9 cấp.
Với ma pháp sư là Ma Pháp Sư, Đại Ma Pháp Sư, Ma Đạo Sĩ, Đại Ma Đạo Sĩ, Ma Thánh Sư và Ma Thần Sư.
Còn với chiến sĩ là Chiến Sĩ, Đại Chiến Sĩ, Kiếm Sư, Đại Kiếm Sư, Chiến Thánh và Chiến Thần.
Chiến sĩ chủ yếu hấp thu thiên địa linh khí để cải tổ cơ thể, nâng cao sức mạnh thể chất. Linh khí hấp thu là hỗn tạp, bao gồm tất cả các hệ.
Ma pháp sư cũng hấp thu thiên địa linh khí nhưng hấp thu một cách chọn lọc một hoặc hai hệ tùy thuộc vào thiên phú hệ của linh căn.
Linh căn đại diện cho khả năng tu luyện của một người, gồm phế linh căn, phàm linh căn và thượng linh căn. Các hệ có thể có bao gồm các hệ mà chủ thần sở hữu gồm thời gian, không gian, hỏa, thủy, phong, thổ, hắc ám, quang minh cộng với băng hệ, lôi hệ, tinh thần hệ là ba hệ mới được hình thành gần đây.
Nhưng còn có một dạng ma pháp sư nữa là vong linh ma pháp sư. Tư liệu về vong linh ma pháp sư thực sự rất ít, chỉ giới hạn trong khoảng hai, ba trang của biên niên sử, giới thiệu hết sức chung chung.
Hiện nay trên cả năm đại lục, số lượng vong linh ma pháp sư còn chưa đến hai mươi người! Mà ba người cường đại nhất trong số đó đều đã có sức mạnh tương đương với ba Pháp Thánh Sư cộng lại từ chục năm trước!
Lão già trong mật thất chính là một trong ba người đó.
………………
Đại não bỗng chốc xuất hiện thêm một đống thông tin khiến Vân Lăng có chút bối rối, không biết nên đọc từ đâu, đờ người mất một lúc. Mãi khoảng gần mười phút sau, hắn mới sực tỉnh, mơ mơ hồ hồ nhìn Bạch Phi Nguyệt:
- Đây là gì thế? Tóm tắt lịch sử đại lục hay truyện tưởng tượng?
Bạch Phi Nguyệt trợn mắt, ném cho hắn một cái nhẫn, làu bàu nói:
- Đến mức này mà còn không hiểu, ngươi đúng là thua cả mấy tên đầu đất trong bếp.
Vân Lăng không thèm đấu khẩu với nữ nhân trước mặt, cầm lấy chiếc nhẫn đưa lên mặt, săm soi từng chi tiết nhỏ một.
- Soi gì nữa, đấy là không gian giới chỉ, có tiền cũng không mau được đâu. Nhỏ máu nhận chủ đi.
Đang định ngẩng đầu lên hỏi nàng nhỏ máu vào đâu, một bàn tay đã tóm lấy cổ áo hắn, kèm theo đó là âm thanh cấp bách của Bạch Phi Nguyệt:
- Đi thôi, bị phát hiện rồi.
Vân Lăng ngơ ngác nhìn Bạch Phi Nguyệt, phát hiện gì cơ? Đây không phải là thư phòng của nữ nhân này à? Bị phát hiện trong thư phòng của mình sao lại phải trốn?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT