Vân Lăng ngồi trong xe ngựa cùng Bạch Phi Nguyệt, trợn mắt hết nhìn nàng ta lại nhìn đám dây rợ đang trói trên người mình, cổ họng không ngừng phát ra những âm thanh ú ớ không rõ tiếng.
Rõ ràng nói là tặng quà, tại sao lại phải trói hắn lại? Hơn nữa, chẳng phải hắn đã bảo phải hồi phủ gặp phụ thân hay sao? Phụ thân hắn là Vân đại tướng quân đại danh lừng lẫy, khắp kinh thành ai ai cũng biết. Vậy mà nữ tử trước mặt này, khi nghe hắn nhắc đến hai từ “phụ thân” lại chỉ cười khẩy, nói cái gì mà một tên đại kiếm sĩ nhỏ nhoi không đáng để bổn tọa để tâm?
Bạch Phi Nguyệt rốt cuộc để ý đến hắn, tiện tay rút chiếc giẻ đang nhét trong miệng hắn ra, nhướng mày:
- Cho ngươi nói 3 câu.
- Mẹ kiếp! Đợi bổn thiếu gia hồi phủ nhất định sai người đánh chết ngươi!
Hắn còn chưa bắt đầu nói câu thứ 3, chiếc giẻ đã lại bị nhét vào.
Bạch Phi Nguyệt khoanh tay, ánh mắt quét mấy vòng trên người hắn, lộ rõ vẻ khinh bỉ. Nàng ta không biết lấy từ đâu ra một mảnh giấy nhỏ, đọc lên:
- Đại thiếu gia Vân phủ Vân Lăng, 20 tuổi, phế thể chất, phế linh căn, văn không thông võ không thạo. Hàng ngày không phải ở kỹ viện thì là ở sòng bạc, mười ngày nửa tháng lại ra ngoài trêu chọc con gái nhà lành một lần. Tháng vừa rồi đánh bị thương 3 bổ đầu, 6 lính canh, 12 dân thường,…
Bạch Phi Nguyệt nhếch môi, đem tờ giấy ném ra phía ngoài cửa sổ, rồi đột nhiên đưa tay giật lấy miếng ngọc bội bên hông hắn, đưa cho ai đó phía ngoài:
- Chuyển đến Vân phủ, bảo Vân đại tướng quân Hợp Hoan phái có việc mượn quý công tử dùng tạm 1 tháng. Sau 1 tháng sẽ hoàn trả hắn, đảm bảo không có chút tổn thất nào.
Vân Lăng nghe đến cái tên Hợp Hoan phái, mắt cắt không còn một giọt máu. Phụ thân từng nói, trên đời này, phàm là trong tên có 1 trong 5 chữ “phái”, “học viện”, “môn”, “cung”, “công hội” thì gần như chắc chắn có liên quan đến ma pháp sư và chiến sĩ, hắn nhất định phải tránh xa.
Tình hình hiện tại là rốt cuộc là thế nào? Tại sao hắn lại liên quan đến Hợp Hoan phái!?
Nhưng mà nói đi nói lại, cái tên Hợp Hoan phái…có vẻ không trong sáng lắm!?
Bạch Phi Nguyệt vừa quay đầu liền thấy được vẻ mặt hoảng sợ của hắn, cười cười:
- Đúng như ngươi nghĩ đấy. Hợp Hoan phái chủ yếu dùng nam nhân để tu luyện. Ta là 1 môn đồ của Hợp Hoan phái, tất nhiên cũng sẽ cần 1 người để tu luyện. Mà ngươi, lại vừa hay phù hợp với những tiêu chí của ta.
Bạch Phi Nguyệt hơi dừng lại một chút rồi bỗng nhiên ngồi xích lại, bàn tay không an phận trực tiếp đặt lên hạ bộ của hắn, tà mị nói:
- Cao ráo, trắng trẻo, mặt mũi ưa nhìn, hơn nữa thứ này còn đặc biệt to. Nếu không phải vì thứ này, bổn tọa đã sớm tiễn ngươi xuống hoàng tuyền rồi.
Bàn tay thon dài qua lớp vải nhẹ nhàng nắn bóp lấy tiểu huynh đệ của hắn, chẳng mấy chốc đã khiến đũng quần hắn u lên một cục.
Vân Lăng hô hấp dồn dập, trong lòng đang thầm kinh hãi không thôi. Nữ tử trước mặt tự xưng là môn hạ Hợp Hoan phái, cũng tức là nàng ta là một ma pháp sư. Nếu hắn chẳng may đắc tội, vậy chẳng phải cái mạng nhỏ này của hắn không giữ được sao?
Bạch Phi Nguyệt dường như đọc được tâm tư của hắn, ghé sát tai hắn thì thầm:
- Bổn tọa đã nói rồi, bổn tọa đặc biệt thích thứ trong quần ngươi. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, bổn tọa đảm bảo ngươi sẽ không mất một cọng tóc nào cả. Nhưng nếu như để ta biết được ngươi ở sau lưng ta tìm cách trốn đi hoặc là giở trò, đừng trách bổn tọa biến ngươi thành thái giám, treo lên giữa cổng thành!
Vân Lăng nghe xong, lông tóc không nhịn được dựng hết lên, nhanh chóng gật đầu.
Bạch Phi Nguyệt dường như rất hài lòng với hành động của hắn, vòng tay ra sau cởi nút thắt của dây thừng, sau đó lại rút chiếc giẻ ở trong miệng hắn ra, vứt sang một bên.
Vân Lăng vội tháo hết đám dây thừng trên người, vứt xuống sàn. Hắn nhìn sang Bạch Phi Nguyệt, thấy nàng ta đang giang tay, đầu hơi ngửa lên, nói:
- Biết phải làm gì rồi chứ?
Vân Lăng cắn cắn môi, cuối cùng nhoài người về phía nàng ta, đặt môi hắn áp lên môi nàng, cật lực mút lấy. Hai tay hắn hướng về cái đai trên eo nàng, thuần thục tháo ra. Tiếp đó, vén vạt áo nàng sang một bên, cởi tiếp lớp y phục thứ hai màu trắng.
Văn Lăng luồn tay qua 2 lớp y phục, hướng về phía sau lưng nàng cởi nốt chiếc áo lót bên trong. Theo thói quen, hắn lấy ra chiếc áo lót, vứt sang một bên. Hai tay hắn cũng ngay tức khắc đổi vị trí, một cởi bỏ y phục bản thân, một đặt lên nhũ phong nàng nắn bóp. Nhưng hắn sau khi biết được thân phận của nàng, trong lòng vẫn còn sợ sệt nên không dám nắn bóp mạnh mà chỉ dám nhẹ nhàng như đang xoa mà thôi.
Trong đầu Vân Lăng không ngừng suy nghĩ, cuối cùng cắn răng hạ quyết tâm, chết thì chết, dù sao trước khi chết hắn cũng được cùng 1 mỹ nhân tuyệt sắc như vậy mây mưa, có chết cũng là 1 con quỷ phong lưu.
Tâm vừa quyết, lực ở bàn tay liền mạnh lên.
Nhưng ngay lúc này, từ phía ngoài cửa sổ bỗng dưng truyền đến một giọng nói nữ nhân:
- Chủ nhân…
Sắc mặt Bạch Phi Nguyệt lập tức trầm xuống, hạ giọng:
- Chuyện gì?
- Vân tướng quân nhờ thuộc hạ chuyển lời rằng nếu trong 2 tiếng nữa chủ nhân không thả người, Vân tướng quân sẽ trình báo lên Thuần Pháp Công Hội…
Vân Lăng nghe thấy từ “Vân tướng quân”, lập tức dỏng tai lên nghe ngóng.
- Nói tiếp đi.
- Thuần Pháp Công Hội đang ở thời kỳ đỉnh phong, thế lực bành trướng khắp nơi, chỉ riêng ở kinh thành đã có đến gần 30 đại ma đạo sĩ cung 4 ma thánh sư. Nếu bọn họ thực sự nhúng tay vào, e rằng….
- Ý ngươi là bổn tọa phải thả người?
- Thuộc hạ không có ý đó. Thuộc hạ chỉ cho rằng vấn đề này nên giải quyết cẩn thận, nếu không sẽ gây ra rắc rối lớn cho chúng ta.
Bạch Phi Nguyệt dựa lưng về phía sau, một mặt dùng tay cởi y phục của hắn, một mặt lại ra lệnh cho nữ tử đứng phía ngoài:
- Truyền tin vào kinh thành, nói rằng Vân công tử được một cao nhân quy ẩn lâu năm thu làm đồ đệ, đang đi tu luyện ma pháp. Tiện thể chuyển lời cho Vân đại tướng quân, nói rắng nếu muốn nhi tử tu luyện được ma pháp thì để hắn theo bổn tọa 1 tháng.
- Thuộc hạ tuân lệnh.
Đám quần áo trên người Vân Lăng nhanh chóng bị lột ra, vứt vung vãi trong xe.
Hắn cao đến hơn 1m9, da dẻ trắng trẻo, mặt mũi sáng sủa, là điển hình của một công tử bột trong kinh thành. Thân hình tuy cao nhưng lại hơi gầy, thành ra không cần tập cũng có chút cơ bụng nổi lên.
Vân Lăng lần nữa dính lấy môi Bạch Phi Nguyệt, mạnh mẽ tách môi nàng ra, đầu lưỡi tiến sâu vào trong cùng lưỡi nàng quấn quit không rời.
Không thể phủ nhận, nữ nhân trước mặt hắn thực sự rất quyến rũ.
Vân Lăng cầm tay nàng đặt lên tiểu huynh đệ đang ngẩng đầu phía dưới, nàng liền lập tức nắm lấy, vuốt ve lên xuống. Hắn thu tay lại, chuyển hướng luồn vào trong quần nàng, khẽ vuốt ve địa phương tối mật kia.
Bụng dưới càng lúc càng căng lên khiến hắn có chút khó chịu.
Bạch Phi Nguyệt tách môi hắn ra, thấy được vẻ mặt đỏ ửng của hắn thì hơi cười, dùng ngón tay xoa xoa trên đỉnh đầu tiểu huynh đệ, hỏi:
- Muốn không?
Vân Lăng không nói gì, thô bạo lột quần nữ tử trước mặt.
Nhưng hắn đang định đè Bạch Phi Nguyệt xuống, một vấn đề khác lại nảy sinh: không gian trong xe ngựa vốn không đủ để hắn nằm ra!
Vân Lăng suy nghĩ một lúc, cuối cùng ngồi xuống chỗ mép ghế ngồi, ngả người ra sau tựa đầu vào thành xe. Hắn lấy tay kéo Bạch Phi Nguyệt, chỉ chỉ vào tiểu huynh đệ đang ngóc đầu, ý bảo nàng ngồi lên.
Bạch Phi Nguyệt hiểu ý, lập tức khom người đứng lên, bước đến trước mặt hắn xoay người lại, để lưng nàng hướng về phía hắn, từ từ ngồi xuống.
Tay trái hắn vòng qua eo nàng luồn xuống dưới, dùng ngón tay xác định vị trí lối vào, tay phải lại cầm lấy tiểu huynh đệ, điều chỉnh để nó nằm đúng hướng.
Nhưng hắn lại cố tình dùng đầu tiểu huynh đệ quẹt qua quẹt lại địa phương kia của Bạch Phi Nguyệt, khiến nàng ta vặn vẹo mãi không thôi, cũng chẳng thèm quan tâm xem nàng ta có vì thế mà tức giận hay không.
Mới quẹt được mấy lần, Bạch Phi Nguyệt đã cầm lấy tiểu huynh đệ của hắn, tự tay điều chỉnh
Vân Lăng lập tức rút tay lại, hai tay vòng qua eo nàng chờ thời cơ.
Nữ nhân trước mặt coi khinh hắn như vậy, đương nhiên hắn phải nhân lúc nàng ta không để ý để trả thù!
Hắn nhớ rõ ràng hôm qua lúc hắn đút vào, nàng ta có kêu đau, bảo hắn không được vào sâu hết cỡ. Hôm qua hắn nghe lời, không có nghĩa bây giờ cũng thế!
Vân Lăng đợi lúc tiểu huynh đệ vào được 1 ít, đột ngột dùng lực mạnh kéo nàng ta ngồi xuống.
- Aaa..aaaa.aaa!
Nơi ấm áp mềm mại kia hoàn toàn bao phủ lấy tiểu huynh đệ, nhẹ nhàng co bóp.
Vân Lăng nhíu mày. Dựa vào kinh nghiệm đi kỹ viện gần 5 năm của hắn, địa phương tư mật kia của Bạch Phi Nguyệt rõ ràng giống với một nữ tử vừa bị thất thân, vừa khít lại vừa đàn hồi, không có chút nào giống với cái bị sử dụng nhiều lần của kỹ nữ.
Hai tay hắn chuyển hướng lên trên, cầm lấy đôi bạch thỏ cao vút, nắn nắn bóp bóp.
Vân Lăng lại lần nữa nhíu mày.
Nữ nhân trước mặt, chắc chắn mới chỉ thất thân mấy ngày trước thôi!
Câu nói mơ hồ lúc trước của Bạch Phi Nguyệt đột nhiên hiện lên trong đầu hắn:
- Tiểu tử, ngươi là người đầu tiên sau khi làm chuyện này với ta mà chưa chết đấy.
Nếu những điều nữ nhân này nói là thật, dựa theo tư duy của hắn, có lẽ có ai đó đã phá thân nàng ta, bị nàng ta giết ngay trước hôm hắn gặp nàng. Mà hắn, là người thứ 2 cùng nàng làm việc kia.
Nếu thực sự là vậy, liệu có thể coi Vân Lăng hắn là nam nhân của nàng!?
Hắn còn chưa kịp suy nghĩ tiếp, giọng nói trong trẻo của Bạch Phi Nguyệt đã lại vang lên:
- Suy luận tốt đấy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT