Tại một căn phòng tối đen như mực, không một chút ánh sáng lọt vào, ở chiếc bàn giữa phòng có một người con trai ngồi tựa vào ghế. Trên tay là một điếu thuốc vừa mới tàn còn bay lên một làn khói nhỏ. Trong cái không gian tối mịt thế này, khó ai có thể nhận ra vẻ bất lực trên gương mặt điển trai. Mọi manh mối điều không một chút liên quan, một tia hy vọng chỉ vừa kịp hé lên thì đã vụt tắt. Hắn trách mình thật là vô dụng.
Cạch...
Cửa phòng hé mở, một thứ ánh sáng nhỏ khẽ rọi vào gương mặt hắn khiến hàng lông mi thanh tú khẽ nhíu lại. Người bên ngoài bước vào và trên tay là một cốc trà nóng.
-Cậu sao cứ phải hành hạ bản thân như vậy?-Nghi buồn bã nói nhưng cô biết chắc hẳn sẽ không trả lời. Vừa nói vừa đặt chiếc cốc xuống bàn. Cô chỉ vừa mới chúc anh hạnh phúc nhưng nào ngờ lại hay tin cô gái tên Nguyên Vy gì đó đã chết dưới vực thác. Cô lập tức bay sang Việt Nam thì lại thấy hắn tàn tệ như vậy? Cô thật xót xa trong lòng.
Tại làng chài Ngư Hương, trong một căn nhà nhỏ lụp xụp sát bờ biển
-Má! Khi nào cô ấy mới tỉnh lại?-Một chàng thanh niên có làn da ngăm đen vì cái rám nắng của biển. Nhưng khuôn mặt không vì thế mà kém đi phần khôi ngô, tuấn tú. Chàng khẽ nhìn cô gái nằm bất động trên giường đã một tuần qua.
-Bác sĩ bảo rằng vùng đầu cô ấy bị chấn thương nghiêm trọng. Cô ấy có thể tỉnh lại nhưng có lẽ sẽ bị mất trí nhớ-Mẹ anh ôn tồn trả lời
-Mẹ nói sao cơ? Như thế chẳng phải cô ấy không biết mình là ai hay sao? Vậy thì làm sao cô ấy về với gia đình?-Chàng trai lo lắng hỏi
-Ta cũng không biết nhưng nếu con bé muốn thì có thể ở lại đây-mẹ anh mỉm cười hiền hậu
Anh không nói gì tiếp tục ngắm nhìn cô gái. Cô ấy có nét đẹp thật là tuyệt vời, không một chút sắc xảo chỉ là vô cùng dễ thương. Hình như đâu đó trong tim anh lóe lên một cảm giác gì đó chính anh cũng không rõ.