Doãn Đình cười hì hì, khách khí hỏi anh: "Gần đây vẫn còn bề bộn nhiều việc sao?"

"Cũng được." Anh đáp, hỏi ngược lại cô: "Cô đến là tìm Tần Vũ Phi?" Dĩ nhiên anh không dám hy vọng xa vời là cô tới tìm anh, nhưng đến gặp Tần Vũ Phi thuận đường cùng anh hàn huyên một chút cũng rất tốt. Hiện tại mấy giờ rồi? Có thể trò chuyện nhiều một chút sau đó làm bộ thời gian thật là trùng hợp không bằng ăn chung một bữa cơm?

Cừu Chính Khanh cố gắng trấn định không cần phải gấp gáp đi xem giờ.

"Đúng vậy. Tôi chuẩn bị quà tặng cho bọn anh. Chỉ là mới vừa rồi thấy anh không có ở đây, cho nên tôi gửi phần quà của anh ở chỗ Vũ Phi rồi."

Anh mừng thầm. Lại còn có quà tặng a.

"Hiện tại tôi có mặt rồi."Anh nhắc nhở cô.

"Đúng a. Vậy tôi đến phòng làm việc Vũ Phi lấy quà đưa cho anh." Doãn Đình quay người lại, chạy về phòng làm việc Tần Vũ Phi.

Cừu Chính Khanh cũng nhanh chóng trở lại phòng làm việc, dặn dò thư ký: "Cho Doãn tiểu thư một ly trà. À, không, pha một ly cà phê, nhớ thêm sữa vào. Nhanh một chút!" Thời điểm Doãn Đình quay trở lại, có cà phê giữ cô lại, có thể làm cho cô ngồi xuống nói chuyện phiếm vài câu. Chỉ cần ngồi xuống, trò chuyện nhiều mấy câu cũng được rồi. Nói chuyện càng nhiều, cơ hội càng lớn a.

Cừu Chính Khanh đặt Laptop xuống, nhìn đồng hồ trên tay một cái, 5giờ 27 phút, thời gian này thật không lý tưởng. Anh không chắc có thể cùng Doãn Đình nói chuyện nửa giờ, nửa giờ phải nói cái gì đây? Mà anh không thể về sớm, thân là cấp trên phải làm gương thật tốt. Cho nên nửa giờ này nên làm cái gì?

Cừu Chính Khanh còn chưa nghĩ ra đối sách, Doãn Đình đã trở lại. Trên tay cô cầm cái cái hộp được gói rất tinh tế, còn có khung hình lớn nhỏ. Cô đưa cho Cừu Chính Khanh: "Tôi đây làm quà mất hai ngày để tặng bạn bè đấy, phần này là của anh."

Mặc dù không phải là phần độc nhất, nhưng cô lại làm quà tặng cho anh, Cừu Chính Khanh tự nhiên mừng rỡ, thụ sủng nhược kinh a.

"Cám ơn." Cừu Chính Khanh nhận lấy. "Tôi mở nha." Anh nói. Muốn mở chậm một chút, thư ký sao còn chưa mang cà phê đến a.

"Hi vọng anh thích." Doãn Đình mím môi cười.

Anh đương nhiên sẽ thích, mặc kệ là cái gì. Cừu Chính Khanh cười với cô một tiếng.

Quà tặng mở ra, thật đúng là khung hình. Bên trong khung là một tấm hình, chính là tấm hình hôm ăn cơm chung chụp Cừu Chính Khanh ở trên đường xoay người lại mỉm cười. Hình đã xử lý qua, quang cảnh thành phố xung quanh cùng người đi đường đều mờ ảo, chỉ có Cừu Chính Khanhh cao lớn tràn đầy khí chất tinh anh xà hội đứng trên đường. Ánh nắng tươi sáng, anh mỉm cười tự tin thoải mái, như gió xuân mát mẻ, dịu dàng và ôn hòa, cả tấm hình mang lại cảm giác ấm áp.

"Hình là do tôi tự sửa. Tôi cảm thấy được tấm này đặc biệt, rất phù hợp với khí chất và phong độ của anh." Doãn Đình nói.

Cừu Chính Khanh xem khung hình một chút, lại nhìn Doãn Đình. Anh cười với cô, gật đầu nói "Cám ơn" , "Tôi rất thích." Anh nói: "Cám ơn cô, tôi thật sự vô cùng thích. Đây đại khái là tấm hình đẹp trai nhất của tôi từ khi sinh ra tới nay."

Doãn Đình vô cùng vui mừng: "Anh thích là tốt rồi."

"Vậy tôi đặt trên bàn ." Cừu Chính Khanh đặt khung hình ở bên cạnh máy tính, nhìn lại tấm hình bên trong, trong lòng có chút mùi vị ngọt ngào, đây là mình trong mắt cô a, vậy không coi là kém. Lòng tự tin với hạng mục này tăng thêm một chút rồi.

"Vậy. . . . . ." Doãn Đình mới vừa mở miệng, bị Cừu Chính Khanh ngắt lời cô: "Ngồi đi!"

Lúc này cuối cùng thư ký cũng mang cà phê đưa tới. Cừu Chính Khanh thở phào một hơi, "Ngồi đi" anh nói lần nữa, "Uống ly cà phê." Anh nhận lấy cà phê thư ký bưng tới, chuyển đến ghế sô pha tiếp khách, đặt cà phê trên khay trà, sau đó tự mình ngồi xuống.

Doãn Đình đi theo anh tới ghế sô pha, rất tự nhiên ngồi bên cạnh anh. "Cám ơn." Cô nói, rồi cầm ly cà phê nhấp lên một chút.

"Ba cô dạo này như thế nào?" Cừu Chính Khanh hỏi.

"Ông rất tốt. Chúng tôi cũng giúp đỡ bên kia xử lý chút hậu sự, sau đó trở về. Ông hai ngày nay cảm xúc tốt hơn nhiều, cũng đi làm lại rồi ."

"Vậy thì tốt." Cừu Chính Khanh nói qua. Tiếp theo nên nói cái gì đây, nói gì nhỉ?

"Tấm hình này chụp rất đẹp, cô học qua cách chụp sao?"

"Đúng vậy a." Doãn Đình được khen thưởng vui mừng ra mặt, "Tôi rất thích chụp hình, cho nên có bái sư học tập."

"Tôi cũng vậy rất thích chụp hình a." Cừu Chính Khanh quyết định dùng lý do này lấy cớ hẹn cô, nhờ cô chỉ anh cách chụp ảnh sao cho đẹp, sau đó nói cũng gần giờ tan việc rồi, không bằng đi ăn cơm chung đi, anh còn muốn nhờ cô chỉ bảo thêm. Lúc ăn cơm liền nói chủ nhật anh định đi mua máy chụp hình, hỏi cô có thời gian cùng anh đi chọn máy chụp hình hay không.

Nhưng câu tiếp theo còn chưa nói, Tần Vũ Phi liền hấp tấp xông vào, trong tay cầm điện thoại di động, cũng không nhìn Cừu Chính Khanh, trực tiếp hỏi Doãn Đình: "Thật tốt quá, cậu còn chưa đi. Tớ hỏi cậu, tối nay cậu thật không có thời gian sao? A Lâm muốn rủ chúng ta đi hát Karaoke."

Doãn Đình oa oa kêu to: "A a a, tớ muốn hát, có thể đổi ngày mai hay không. Hôm nay tớ thật có hẹn người khác rồi."

Cừu Chính Khanh không biến sắc, cũng có chút ảo não, hôm nay lại không có cơ hội rồi. Cô hôm nay hẹn người khác, mà coi như cô không hẹn ai cũng sẽ bị Tần Vũ Phi cướp đi.

Tần Vũ Phi cầm điện thoại di động lên nói với đầu bên kia: "Doãn Đình hỏi có thể đổi ngày mai hay không, không được sao? Không đợi cậu ấy à? Đúng, cậu ấy nói có hẹn rồi. Hẹn ai sao?"

Tần Vũ Phi lại chuyển hướng tới Doãn Đình: "A Lâm hỏi cậu hẹn người nào, muốn dùng côn đánh chết cho cậu khỏi hẹn nữa."

"Từ Ngôn Sướng a, tớ đồng ý vói anh ta tối nay ăn cơm chung rồi."

"Từ ngôn Sướng?" Tần Vũ Phi cau mày, cô lần nữa hướng về phía điện thoại nói: "Được rồi, mặc kệ cậu ấy, chúng ta cứ quyết định như vậy đi. Tớ cúp trước, đứa ngu ngốc này cần được giáo dục lại."

Tần Vũ Phi cúp điện thoại, rất có khí thế hai tay ôm ngực, từ trên cao nhìn xuống Doãn Đình: "Từ Ngôn Sướng?"

Doãn Đình gật đầu.

"Tên kia làm tớ rất ghét." Từ Ngôn Sướng cùng Cố Anh kiệt là bạn tốt, là người ngược lại không có việc gì làm, nói ghét anh ta cũng là do Tần Vũ Phi cảm nhận, vì ban đầu cô cùng Cố Anh Kiệt gây gỗ thì Từ Ngôn Sướng ở bên trong còn thêm dầu vào lửa, còn dám dạy dỗ cô. Tần Vũ Phi mày nhíu lại, Từ Ngôn Sướng này hoa hoa công tử, không phải là muốn theo đuổi Doãn Đình chứ?

Doãn Đình cười hì hì: "Đối với cậu mà nói đại đa số người nào cậu cũng ghét." Cho nên Tần Vũ Phi phê bình người nào, cô đều không quá để ý.

"Cậu không được phớt lờ ý tớ. Anh ta đã từng có rất nhiều bạn gái, loại trò chơi kiểu công tử này, cậu căn bản không phải là đối thủ. Anh ta đang đuổi theo cậu sao?"

"Không phải, chỉ là hẹn tớ cùng đi ăn một bữa cơm mà thôi."

"Đàn ông hẹn phụ nữ hai người đi ăn cơm không phải đuổi theo là cái gì?" Tần Vũ Phi nói lời này như đâm vào tâm can Cừu Chính Khanh. Chẳng những đâm đau mà còn nhắc nhở anh đã có đối thủ, hơn nữa đã nhanh hơn anh một bước hẹn với Doãn Đình rồi.

Doãn Đình nháy nháy mắt: "Tớ cảm thấy được anh ta không phải theo đuổi tớ."

"Cậu thần kinh thô như vậy có thể có cảm giác đúng sao?"

"Nếu là anh ta yêu thích tớ, tớ đương nhiên sẽ có cảm giác a."

"Cho nên chính là anh ta cũng không thích cậu, nhưng lại hẹn một mình cậu đi ra ngoài ăn cơm? Rắp tâm không tốt!" Tần Vũ Phi đưa ra kết luận.

"Nào có nghiêm trọng như thế, buổi tối tớ đi ăn một chuyến sẽ biết. Không quan trọng. Anh ta cũng tốt mà." Doãn Đình có chút bênh vực cho Từ Ngôn Sướng.

Cừu Chính Khanh trong lòng đổ cả một bình đấm chua a, kết quả lại nghe thấy Tần Vũ Phi nói: "Tên Từ Ngôn Sướng kia còn không bằng Cừu Chính Khanh đây."

Chờ một chút, giọng điệu ghét bỏ như vậy là có ý gì. Cừu Chính Khanh một chút cũng không có vì đối thủ bị hạ thấp mà vui sướng, giọng điệu Tần Vũ Phi nghiễm nhiên chê bai cả hai người. Cừu Chính Khanh thật sự không thể nhịn được nữa, anh ho nhẹ một tiếng, nói với Tần Vũ Phi: "Cảm ơn đã phê bình. Chỉ là cô không cảm thấy trước mặt tôi không nên thảo luận như vậy sao?"

"Đúng." Tần Vũ Phi quả quyết dứt khoát, "Tiểu Đình cậu đến phòng làm việc của tớ, chúng ta cùng xem xét lại vì sao anh ta muốn hẹn cậu ăn cơm tối. Tớ muốn gọi điện thoại cho Cố Anh Kiệt, Từ Ngôn Sướng mà dám đối với cậu có chút không đàng hoàng tớ sẽ đánh gãy chân anh ta."

Doãn Đình vừa đứng dậy vừa không để ý cười hì hì: "Là chân Cố Anh Kiệt hay chân Từ Ngôn Sướng?”

"Dĩ nhiên là chân từ Ngôn Sướng rồi." Tần Vũ Phi mang theo Doãn Đình đi. Cừu Chính Khanh buồn buồn nhìn ly cà phê trên khay trà kia.

Doãn Đình mới uống một hớp. Bọn họ lâu như vậy mới gặp mặt một lần.

Cừu Chính Khanh trở lại trước bàn làm việc, chuẩn bị tiếp tục công việc. Phải kiên nhẫn a, không được gấp gáp, không được loạn trận cước. Có đối thủ là bình thường, ký hợp đồng thì nhất định sẽ có người khác tranh giành, mà có người giành đơn đặt hàng best-seller (hàng bán chạy nhất) này chứng minh lợi nhuận sẽ hậu hĩnh a, tình hình như thế anh gặp phải quá nhiều, không có gì lớn cả .

Cừu Chính Khanh tự an ủi mình, mở máy vi tính ra, muốn vào hộp thư xử lý công việc, sau khi mở thư ra anh bỗng ngây người. Từ Ngôn Sướng a, anh biết, thái tử gia tập đoàn Thiên Kỳ. Cùng Cố Anh Kiệt là bạn tốt.

Tần Vũ Phi, Cố Anh Kiệt, Từ Ngôn Sướng, Thẩm Giai Kỳ, còn có Doãn Đình, bọn họ đều là người trong một hội. Mặc dù gia thế bối cảnh Doãn Đình anh nghe không có lợi hại như vậy, nhưng bọn họ chơi chung một chỗ, khẳng định cũng không kém bao nhiêu. Anh chưa bao giờ hỏi cô, tìm bạn trai có yêu cầu gì về gia thế hay không. Mặc dù cô với người khác không có giữ khỏang cách, hoàn toàn không tự cao tự đại, nhưng là cô còn cái vòng luẩn quẩn kia .

Lòng tự tin của Cừu Chính Khanh bị chút đả kích.

Lúc này cửa phòng làm việc đột nhiên có một cái đầu thò vào, là Doãn Đình. Cô cười hì hì nói: "Cừu tổng đại nhân, tôi phải đi, tới chào anh một tiếng, hẹn gặp lại."

"Đợi chút." Cừu Chính Khanh theo bản năng gọi cô lại.

Doãn Đình thu đầu lại rồi thò đầu vào, sau đó đi vào: "Có chuyện gì vậy?"

"Thật sự là không có vấn đề gì sao?" Cừu Chính Khanh dưới tình thế cấp bách tìm được đề tài, "Tần Vũ Phi không phải nói người kia không tốt sao?"

"Không sao, đừng lo lắng. Chỉ là cùng đi ăn một bữa cơm thôi mà. Anh ta không phải người xấu đâu. Vũ Phi nói chuyện rất khoa trương." Doãn Đình mỉm cười giải thích.

"Cho nên cô cùng anh ta nói chuyện yêu đương?" Anh dứt khoát hỏi. Vòng tới vòng lui thật sự quá khó chịu.

"Không có. Hiện tại chỉ là bạn bè hẹn ăn cơm mà thôi."

Hiện tại? Sau này còn chưa biết?

"Chúng ta là đồng minh không tình yêu mà, nếu như mà tôi tìm được đối tượng, nhất định sẽ báo tin mừng cho anh. Tơ hồng anh linh như vậy, tôi khẳng định cũng sẽ không kém."

Càng nói lòng anh càng chua xót, cô thật biết cách an ủi người khác. Cừu Chính Khanh im lặng.

"Tôi đi đây, thời gian này trên đường chắc kẹt xe rồi, bắt xe khó khăn lắm."

"Anh ta không đến đón cô sao?"

"Chỗ anh ta cách chỗ này khá xa, phải chạy một vòng tới đón tôi rồi lại đi một vòng nữa rất bất tiện. Tôi kêu taxi cũng tiện mà."

"Làm sao cô không tự lái xe mình đi?" Anh quả thật chưa thấy cô tự lái xe mình, xe đạp thì có a, nhưng khẳng định cô không phải mua không nổi một chiếc xe.

Doãn Đình đỏ mặt: "Ừ, chính là xe không quá nghe lời của tôi."

“À." Cừu Chính Khanh nghe hiểu được.

Doãn Đình chờ anh cười cô đần, bạn bè nghe cô nói cư nhiên học lái xe không được thì luôn cười nhạo cô. Nhưng Cừu Chính Khanh lại nói: "Vậy cô ăn cơm xong, nhớ bảo anh ta chở cô về. Con gái buổi tối một mình đi đường không an toàn, kêu xe cũng giống vậy."

Trong lòng Doãn Đình ấm áp: "Được."

"Đương nhiên nếu anh ta không lễ phép cũng không cần tặng quà cho hắn, đi sớm một chút." Hoặc là gọi điện thoại cho anh, anh nguyện ý đi đón cô. Xa cũng không sợ.

Doãn Đình cười ha ha: "Sẽ không."

Sẽ cũng lo lắng, sẽ không cũng lo lắng. Loại tâm tình này cô sẽ không hiểu. Cừu Chính Khanh ở trong lòng than thở.

"Anh đừng lo lắng. Tôi đi a. Có cơ hội hẹn gặp lại." Doãn Đình chào anh rồi liền rời đi.

Lại phải "Có cơ hội" để gặp lại.

Có cơ hội! Cơ hội này lại không biết phải đợi bao lâu.

Mấy cái thư điện tử Cừu Chính Khanh cũng không còn tâm tình để nhìn.

Tối hôm đó, Cừu Chính Khanh cô đơn ăn hết một cái hộp cơm, trong phòng khách đi tới đi lui, tinh thần có chút không tập trung. Không biết Doãn Đình hẹn hò thế nào, không biết có về đến nhà có an toàn không.

Anh vào Microblogging của cô, trạng thái mới nhất cô đăng lúc hơn sáu giờ tối. Nói trên đường siêu kẹt xe, thật may là cô đã đi từ sớm. Xe không nhúc nhích được cũng không còn biện pháp. Cô và bác tài xế cùng nhau hát "Đại Hà hướng đông chảy a, sao trên trời tố Bắc Đấu a", tâm tình cũng không tệ lắm. Đền bù đã bỏ lại đồng mình mình cô đi ca hát.

Sau đó phía dưới lại còn kèm video, video là ở trong xe còn có thể thấy con đường phía trước, quả thật là một đoàn xe không nhúc nhích a, sau đó là âm thanh một nam một nữ một hùng hậu một giòn tan cùng hợp ca "Đại Hà hướng đông chảy a. . . . . ." , mặc dù video vô cùng ngắn, nhưng anh đoán bọn họ hát chắc phải dồn hết sức lực .

Cừu Chính Khanh thật là phục cô, đời này để cho anh phục thật không có mấy cái. Kẹt xe còn có thể cùng tài xế xe taxi kết thành huynh đệ. Cái đầu hạt dưa của cô bên trong rốt cuộc đựng gì thế? Có một chút ý thức an toàn hay không?

Cừu Chính Khanh nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đã hơn chín giờ rồi. Cũng không phải là bạn bè trai gái gì, ăn một bữa cơm cũng sẽ không trễ như thế chứ?

Thật sự không yên lòng, anh gọi điện thoại cho cô.

Điện thoại vang lên thật lâu cô mới nhận.

"Xin, Anh, Đứng, Đắn, Một, Chút." Âm thanh của cô vang lên, hiển nhiên tâm tình thật tốt.

Anh mới là người muốn cầu xin cô nghiêm túc một chút. Cừu Chính Khanh nhíu đôi chân mày, nói: "Tôi thử nghĩ một chút, lần này cô có vứt di động xuống cái góc nào đó không."

Doãn Đình cười ha ha: "Tôi mới không làm mất đồ đâu, lần đó là ngoài ý muốn."

Khi cái ngoài ý muốn này xảy ra với anh làm anh thấy tốt vô cùng, nếu xảy ra trên người khác đương nhiên anh không muốn rồi.

"Cô ăn cơm xong chưa?" Anh giả bộ lơ đãng hỏi.

"Xong rồi. Báo cáo đại nhân, tôi đã về đến nhà an toàn rồi, xin đại nhân yên tâm."

Nghe giọng cô rất vui vẻ a, lần ăn cơm này rất tuyệt vời sao? Trong lòng Cừu Chính Khanh chua xót dữ dội. "An toàn là tốt rồi." Anh nặn ra một câu, sau đó không nhịn được lại hỏi: "Ăn cơm như thế nào?"

"Tốt vô cùng! Rất hứng thú nha !"

Đáp án này có thể khiến ai đó tan nát cõi lòng.

"Tôi nói với anh nha, thì ra là Từ Ngôn Sướng thích bà chủ quán cà phê, anh ta hẹn tôi là để yểm trợ cho anh ta ."

Cõi lòng không tan nát a.

"Thì ra là như vậy."

"Ừ." Doãn Đình có người cùng bát quái rất vui vẻ. "Hơn nữa bà chủ kia cũng rất xinh đẹp, làm thức ăn cũng rất ngon nha. Từ Ngôn Sướng tưởng tượng mang một nữ sinh như tôi đến sẽ tức trêu tức cô ấy, kết quả lại bị bà chủ quở trách làm anh ta tức đến điên lên."

"Cho nên hai người bọn họ liếc mắt đưa tình, đem cô kẹp ở giữa làm vật ngăn cản sao?"

"Không có đâu, không biết có phải là liếc mắt đưa tình hay không, hai người đó cứ thích đấu võ mồm, tôi không có ngăn cản, tôi vừa ăn cơm vừa xem cuộc vui nha."

"Ừ." Cừu Chính Khanh có chút đồng tình với Từ Ngôn Sướng tiên sinh. Tìm Doãn Đình đi diễn trò chẳng khác nào nói cho cô gái kia biết là tôi muốn tìm bạn gái giả đến để xò xét thái độ của cô đấy.

"Đúng rồi, tôi quên hỏi anh." Doãn Đình chợt nói: "Anh cùng Zoe tiểu thư như thế nào rồi?"

"Chúng tôi chỉ là bạn bè thôi."

"Không phải suy tính muốn kết giao sao?" Cô nhớ lúc trước anh nói "Bây giờ còn chưa có bạn gái", điều này chứng minh không phải đang suy nghĩ sao.

Cừu Chính Khanh bị hỏi đến có chút xấu hổ. "Chúng tôi, tôi cảm thấy không quá thích hợp với nhau."

"Không thích hợp sao? Tôi đã nói với anh rồi, quan trọng nhất là ưa thích, có thích hợp hay không cũng có thể điều chỉnh sau. Anh thích cô ấy, cùng ở bên nhau, mới biết có thích hợp hay không. Không có qua lại với nhau cũng không có vì đối phương mà sửa đổi, làm sao biết có thể lâu dài hay không. Anh nghĩ xem, nếu Đường Tăng bọn họ trước khi lên đường muốn nghiên cứu tất cả 81 kiếp nạn để đưa ra kế hoạch, bài binh bố trận nghĩ ra phương án đối phó hoàn hảo, Tây Du này cũng không cần đi rồi. Đổi người khác trực tiếp lên đường cũng lấy kinh về được vậy, đúng không?"

"Ừ." Cừu Chính Khanh chỉ có thể lắng nghe.

"Cho nên chớ kế hoạch quá nhiều, đòi hỏi này nọ so tới so lui cũng vô dụng thôi, quan trọng nhất là anh thật tâm thích. Sau đó có thể ở bên nhau rồi xem có vui vẻ hay không. Cái gọi là điều kiện thích hợp, vĩnh viễn lúc nào cũng có người này điều kiện tốt hơn người kia, vậy có phải hay không đời này cũng không có hy vọng, đúng không?"

"Đúng." Cho nên điều kiện của anh đối với cô mà nói chưa ra hình dáng gì, nhưng nếu như cô thật tâm thích anh, cô sẽ nguyện ý ở bên anh. Thiên sứ luôn khích lệ người khác a. " Chủ nhật cô có thời gian rãnh không?" Được sự cổ vũ của Thiên sứ, Cừu tiên sinh quyết định triển khai hành động.

"Cuối tuần này sao?"

"Đúng vậy ."

"Cuối tuần này tôi đồng ý đi leo núi với anh trai rồi. Anh ấy hay không vận động, lại thức đêm nhiều, như vậy không tốt chút nào."

"A, tôi cũng vậy, suốt ngày ngồi trong phòng làm việc rất ít vận động." Cừu Chính Khanh nói.

"Vậy anh có muốn đi chung hay không?"

Anh chỉ chờ câu này! ! !

"Ừ" phải giả bộ dè dặt một chút, "Được, đi leo núi cho thư giãn gân cốt."

"Vậy tốt. Thứ bảy hoặc là chủ nhật, xác định được thời gian tôi gọi điện thoại cho anh."

"Được."

Có "Cơ hội" gặp lại, xem ra cơ hội sắp tới rồi!

Cừu Chính Khanh vui mừng vô cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play