Mao Tuệ Châu cúp điện thoại. Cừu Chính Khanh mở hòm thư ra.

Trong bưu kiện của 413 Đình Đình Ngọc Lập có rất nhiều văn kiện đính kèm, nhiều đến nỗi khiến Cừu Chính Khanh sững sờ. Anh làm việc nhiều năm, đã từng nhận được rất nhiều bản báo cáo nghiệp vụ, nhưng cũng chưa nhiều bằng một phần của đống văn kiện kia.

Trong thư Doãn Đình viết: "Cầu xin anh nghiêm túc một chút, tất cả bí kíp yêu đương ở đây đều là tôi dày công thu thập nhiều năm. Đây chính là bách khoa toàn thư về yêu đương đấy, tập hợp những câu chuyện tình yêu khiến người ta cảm động, giới thiệu những địa điểm hẹn hò tốt nhất, những địa danh thú vị để đi du lịch cùng người ấy, những tuyệt chiêu lãng mạn, vân vân. Có thể giúp anh lĩnh hội và thấu hiểu tình yêu một cách sâu sắc, đẩy mạnh quá trình yêu đương. Không cần cám ơn, đừng khách khí. Ai bảo chúng ta là đồng minh chứ! Good luck!"

Cô ta nói cái gì mà "Đẩy mạnh yêu đương" rồi đồng minh gì nữa chứ!

Cừu Chính Khanh nhìn đống “Bí kíp” kia mà không kiềm nổi tức giận. Anh tò mò lâu như vậy, cho là cô gửi cho anh thứ gì quan trọng lắm, kết quả lại là cái này. Lập tức anh chỉ muốn thông báo cho Cố Anh Kiệt, nói cho anh ta biết ”Người anh em đừng khách khí bây giờ cậu rất cần những thứ này”

Được rồi, anh chỉ là châm chọc một chút, sẽ không thật sự nói với cậu ta. Chỉ là, Cố Anh Kiệt nói anh ta sẽ tìm tiểu Đình giúp một tay, tìm chưa? Cô nương kia sẽ không sửa sang những thứ có sẵn này rồi lại gửi cho anh ta một phần chứ?

Nếu là như vậy. . . . . . Cừu Chính Khanh cảm thấy rất không thoải mái, nhưng lại cảm thấy không có lập trường gì mà không đồng ý cô làm như vậy. Đúng rồi, anh nghĩ rằng anh cảm thấy không thoải mái nhất định là bởi vì nếu như Doãn Đình làm như vậy thì rất không có thành ý, họ còn là đồng minh nữa đấy.

Anh đọc bức thư lại một lần nữa, không có nhìn những thứ phụ kiện kia, cuối cùng đóng hòm thư lại. So với mấy đứa trẻ con cô quả thật giống y chang bọn chúng. Theo đuổi nhiều nam sinh như vậy cũng không có thành công, đó là bởi vì người ta cảm thấy cô ngây thơ thôi. Đúng, lần sau gặp lại cô, anh có thể nói cho nàng biết điểm này. Chín chắn lý trí, đây mới là sức quyến rũ của người phụ nữ, nếu cô nắm bắt được điểm này cô sẽ thu hút được nhiều đàn ông.Trước kia cô đi sai phương hướng cho nên vẫn không thể tỏ tình thành công.

Cừu Chính Khanh cảm thấy phân tích của mình rất chính xác, làm đồng minh anh thật ra nên nhắc nhở cô một chút, chỉ là làm một người đàn ông có phong độ, anh quyết định vẫn là không nên đả kích một nữ sinh như cô. Sau đó Cừu Chính Khanh cảm thấy mình đang thất thần, rõ ràng còn có rất nhiều công việc chờ anh xử lý, thật sự là không nên.

Đang định tập trung tinh thần xử lý công việc, thư ký tới gõ cửa nói anh có một bức thư được gửi từ ngoại thành.

Ngoại thành? Gửi thư?

Cừu Chính Khanh không biết đầu năm nay còn ai gửi thư viết tay nữa? Không phải lại là Doãn Đình nghịch ngợm kia chứ?

Lấy thư tới, phía trên là dòng chữ trẻ con viết ngay ngắn bằng bút máy, địa chỉ là ở Viện Phúc Lợi.

Cừu Chính Khanh mở thư ra, thì ra là đây là một lá thư cảm ơn..

"Chú Cừu Chính Khanh kính yêu". Mở đầu thư đã xưng hô như vậy. Khóe miệng Cừu Chính Khanh cong lên, tưởng tượng ra giọng nói và điệu bộ của cục đá nhỏ. Trong thư cảm ơn anh vì đã quyên góp tiền cho các bạn nhỏ miền núi, cũng cảm ơn anh đưa chúng nó về Viện Phúc Lợi. Mấy đứa nhỏ còn nói chúng sẽ chuyển lòng hảo tâm của anh tới những đứa bé miền núi bên kia, xin anh hãy yên tâm.

Phía dưới ký tên: Thạch Lượng, Hàn Tiểu Đông, Lưu Cầm.

Ba tên ba nét chữ khác nhau, hiển nhiên là ba đứa nhóc bọn chúng mỗi đứa đều tự tay ký tên mình.

Bức thư chỉ đơn giản như vậy nhưng Cừu Chính Khanh lại nhìn nó chăm chú ba lần. Xem xong rồi, có chút luyến tiếc. Không phải lần đầu tiên anh được người ta cảm ơn, cũng không phải là lần đầu giúp đỡ người khác, nhưng lại làm cho anh cảm thấy...nên nói như thế nào nhỉ? Không cách nào hình dung được loại cảm giác vui vẻ này. Cho đến khi thư ký gọi điện thoại nội bộ vào, anh mới phát hiện mình lại ngẩn người rồi. Thư ký thông báo cho anh đã đến giờ họp. Anh đáp lại. Bỏ thư vào ngăn kéo, nhìn máy vi tính một chút, thở dài! Trong kế hoạch của anh, phải xử lý hai tài liệu này xong trước khi diễn ra hội nghị lần này, hiện tại phải hoãn tiến độ lại.

Anh cảm thấy trách nhiệm này nên thuộc về Doãn Đình kia .

Cừu Chính Khanh cầm Laptop của mình đi vào phòng họp.

Mao Tuệ Châu vào phòng họp đã gặp Thôi Ứng Vỹ, sáng sớm hôm nay cô cố ý đến muộn, tránh phải cùng Thôi Ứng Vỹ đối mặt. Mà Ngô Phi nhắn tin cho cô, nói cho cô biết sáng sớm anh đã cùng Thôi Ứng Vỹ nói chuyện, theo như những gì luật sư dạy anh, nói rõ nếu như trong những hạng mục này có bất cứ vấn đề gì, nhưng nếu không có chứng cứ gì mà buộc tội cậu ấy, cậu ấy sẽ khiếu nại theo đúng trình tự pháp luật, tuyệt đối anh sẽ không để mặc cho người khác vu oan.

Mao Tuệ Châu cảm thấy Ngô Phi làm việc rất tốt, người trẻ tuổi này gặp phải chuyện so với cô tưởng tượng trấn tĩnh rất nhiều. Cô cũng không hối hận khi giúp cậu ta, mặc dù cô biết rõ kết quả này sẽ là “mồi lửa thiêu thân” (tự chuốc lấy tai họa).

Cho tới trưa đã chứng minh suy đoán của cô. Ngô Phi đột nhiên khôn khéo như vậy, Thôi Ứng Vĩ đã biết là ai ở phía sau chỉ điểm. Cho nên trong buổi họp hắn ta luôn chĩa mũi nhọn vào Mao Tuệ Châu. Mao Tuệ Châu biết rõ dụng ý của hắn. Bất luận là như thế nào hắn nhất định phải thể hiện trước mặt các đại biểu về các hạng mục của Ngô Phi, biểu hiện ngu xuẩn cũng tốt, cũng muốn nói là Ngô Phi không hiểu việc cùng chính hắn sơ sót, có thể cũng kéo Mao Tuệ Châu xuống nước, dù sao rất nhiều công việc đúng là do Mao Tuệ Châu chỉ điểm Ngô Phi đi làm. Nhưng hắn phải làm sao để vượt qua một cách an toàn, giữ được mình, hơn nữa không thể đẩy trách nhiệm hoàn toàn cho Ngô Phi, nếu không theo như Ngô Phi nói làm lớn chuyện, hắn sẽ không có cách nào khai báo với công ty. Trước mắt hai hạng mục lớn đang ở giai đoạn đấu thầu, hắn vác không nổi trách nhiệm này. Mà một khi chuyện này náo động đến cảnh sát, cuối cùng người xui xẻo nhất định là hắn.

Thôi Ứng Vỹ đã tính toán ngay từ đầu là không có người nào biết chuyện này là tốt nhất, nhưng nếu như thực sự có người điều tra đến, mà tất cả các văn kiện đều do Ngô Phi ký tên , trách nhiệm này sẽ do cậu ta gánh vác. Ngô Phi này nông cạn, tính cách lại nhu nhược, bình thường rất nghe lời, là một quả hồng mềm. Đến lúc đó hắn dụ dỗ thêm hù dọa một chút, nói cho cậu ta biết hắn luôn đứng về phía cậu ta, phải tin tưởng hắn, cho nên hắn tận lực khuyên công ty không báo cảnh sát, để cho hắn từ chức là xong chuyện. Như vậy có thể đuổi Ngô Phi đi, chân tướng sự việc cũng không còn người biết. Ngày sau hắn cẩn thận cùng khiêm tốn một chút là được, sự việc qua đi thì tính như xong rồi.

Làm sao lại nghĩ đến đột nhiên nhảy ra một Mao Tuệ Châu xen vào việc của người khác.

Tóm lại, bây giờ nhất định phải nói là bởi vì không có năng lực và sơ sót trong quá trình ký hợp đồng nên tạo tổn thất cho công ty, mà không phải là ăn hối lộ vi phạm pháp luật. Chắc chắn Thôi Ứng Vỹ trốn không khỏi trách nhiệm lơ là này, kẻ không có tài cán kia dù sao cũng đã có người chống lưng. Người đó dĩ nhiên là Mao Tuệ Châu rồi.

Hiện tại Thôi Ứng Vỹ và Mao Tuệ Châu đi lướt qua nhau, hắn cười lạnh một tiếng với cô: " Khá lắm, Zoe."

"Cám ơn!" Mao Tuệ Châu cũng cười lạnh đáp lại.

Buổi chiều hội nghị sẽ tiếp tục họp phần còn lại, sau đó Thôi Ứng Vỹ cùng mấy vị cổ đông công ty thảo luận nhỏ với nhau, tuyên bố chung, bọn họ sẽ tìm cho mình một lối thoát riêng.

Không để cho Mao Tuệ Châu chiếm thể thượng phong.

Mao Tuệ Châu đã chuẩn bị tâm lý từ trước, lập tức cũng giả bộ coi như không có chuyện gì xảy ra. Không khí trong công ty rất căng thẳng, trong suốt buổi họp Ngô Phi đều tỏ vẻ khiêm tốn, tự hạ thấp bản thân, nếu không cần thiết nói thì tuyệt đối giữ im lặng. Dĩ nhiên Thôi Ứng Vỹ cũng giống vậy, cố gắng im lặng không phát biểu ý kiến.

Mao Tuệ Châu trở lại phòng làm việc, hút một điếu thuốc. Không biết tình hình tiếp theo như thế nào, cô tự gây thù chuốc oán rồi, mà kẻ địch lại là cấp trên của cô, là người có quyền sinh sát với công việc của cô. Mao Tuệ Châu nhả ra mấy vòng khói thuốc, nhớ tới Thôi Ứng Vỹ cười lạnh với cô.

Cô đoán Thôi Ứng Vỹ nhất định sẽ giải quyết những đại biểu kia. Ngô Phi cầm thóp của hắn, chắc chắn hắn sẽ không dám động đến Ngô Phi, sẽ tiếp tục lôi kéo Ngô Phi đến bên cạnh mình. Giống như trong buổi họp hôm nay hắn luôn tỏ thái độ bảo vệ Ngô Phi, chắc chắn sẽ tính toán làm sao để cho Ngô Phi về cùng phe với hắn.

Loại chuyện như vậy thật sự quá nhiều. Chỉ là tối thiểu Ngô Phi cũng không cần phải tiếp nhận điều tra chịu oan ức, cũng không phải bị đuổi vì tội danh này, trên bảng lý lịch cá nhân sẽ không có điểm nhơ nào.

Mao Tuệ Châu rất muốn gọi điện thoại nhờ Cừu Chính Khanh một chút, mặc dù mới vừa mới nói chuyện với anh cách đây vài giờ, nhưng mà cô thật sự muốn nghe ý kiến anh lần nữa. Mặc dù cô không hối hận, nhưng cô cần phải có một người nói với cô rằng cô làm rất đúng.

Điện thoại đang gọi, bị cúp, sau đó cô nhận được tin nhắn: “Đang họp, gọi lại cậu sau”.

Mao Tuệ Châu thở ra một hơi. Người đàn ông này bận rộn vào thời điểm không tốt chút nào. Cần cậu ta thì đúng lúc cậu ta đang bận. Cô bỗng nhiên tự giễu, cô là phụ nữ a, phụ nữ còn có một con đường lui, công việc không có, còn có thể lập gia đình. Cô nghĩ đến cái này thì càng cười lạnh.

Cô khổ cực phấn đấu cho đến bây giờ không phải để thất nghiệp mà phải lập gia đình.

Khoảng gần sáu giờ, Cừu Chính Khanh gọi điện thoại, hỏi cô có chuyện gì. Mao Tuệ Châu nói không có việc gì, bây giờ cô đã quên khi đó muốn hỏi cậu ta cái gì, hiện tại lại vội vàng nên quên mất, hẳn không phải là chuyện gì quan trọng .

"Ưm.Vậy có chuyện gì thì gọi mình. Giờ mình có việc gấp." Cừu Chính Khanh nói rất khách khí, sau đó cúp điện thoại.

Mao Tuệ Châu nhìn chăm chú điện thoại của mình, thật ra thì cô không có chuyện gì lại một mực ở trong phòng làm việc ngẩn người. Nhưng cô chợt nghĩ, cô cùng Cừu Chính Khanh thật sự thích hợp sao? Về sau có thể hay không, lúc cô cần anh, anh lại đang đi họp, lúc cô cố tình kiên cường gọi anh, trong khi đó anh nói anh đang vội.

Mao Tuệ Châu cảm thấy một cỗ khó chịu đang dâng lên trong lòng.

Thôi Ứng Vĩ mang theo thư ký cùng với các đại biểu đi qua trước cửa phòng làm việc của Mao Tuệ Châu, bọn họ chuẩn bị đi ăn cơm. Bọn họ không chào hỏi cô, Mao Tuệ Châu cũng hoàn toàn không quan tâm. Ông chủ đi rồi, tất cả đồng nghiệp cũng rối rít chuẩn bị tan việc. Mao Tuệ Châu vẫn còn ngồi yên trên ghế, còn chưa có ý định rời khỏi. Ngô Phi đi tới gõ cửa phòng làm việc, hỏi cô: "Zoe tỷ, có thể mời tỷ ăn một bữa cơm hay không?"

Mao Tuệ Châu quay đầu lại nhìn cậu ta, lắc đầu một cái: "Tối nay tôi có hẹn rồi." Sau đó cô thu dọn đồ đạc, cầm lên Bao Bao rời đi.

Bên này Cừu Chính Khanh đang ở lại làm thêm giờ, anh nhờ thư ký mua cho anh một ít thức ăn nhanh làm cơm tối. Người trong phòng làm việc đều đi hết sạch, Cừu Chính Khanh lúc này mới giải quyết một nửa đống tài liệu chất như núi. Anh có một thói quen, công việc trong ngày anh nhất định phải hoàn thành tốt, mặc dù để đến ngày thứ hai sẽ không chết, nhưng anh sẽ thấy cực kỳ khó chịu.

Hiện tại công việc đã làm xong, anh bắt đầu an tâm ăn cơm. Tuy hộp cơm đã nguội lạnh nhưng anh vẫn không để ý.

Vừa ăn cơm vừa thuận tay lướt wep, trên trang web, anh chú ý trong đám người có người đăng một tin tức hấp dẫn, tin tức kia thật sự quá nhiều, phía trên hiển thị một chuỗi dài ID, một người trong đó gọi là "Đình đình ngọc lập 413".

ID này đối với Cừu Chính Khanh thật sự mà nói quá bắt mắt, anh nuốt một miengj cơm xuống, coi kỹ lại ID này.

Quả nhiên là Doãn Đình.

Cô mới đăng Microblogging, là hình cô cùng anh trai Doãn Thực mỉm cười kề đầu với nhau, trong tay hai người đang cầm một dĩa thức ăn. Phía dưới bức hình ghi là: hôm nay anh mình xuống bếp, rất khó có cơ hội này nha. Đây là món ăn anh ấy làm, cho nên chúng ta muốn khoe khoang một chút. Thức ăn ấy làm ngon đến nỗi khiến ta khóc choáng váng tại toilet, bởi vì ăn xong ta liền đau bụng rồi. Lời này phía sau là hình cô le lưỡi làm mặt xấu.

Cừu Chính Khanh cảm thấy có chút buồn cười. Anh kích chuột vào xem nội dung Microblogging của Doãn Đình, sau đó nhịn không được nhắn tin cho cô: dù sao vẫn không nên đăng hình lên wep, phải có ý thức an toàn. Còn nữa cô đăng lên Microblogging tức là hiển thị vị trí người thân của cô, rất dễ dàng bị kẻ có mục tiêu xuống tay hãm hại. Cô không biết nền tảng xã giao trong phần mềm máy tính là như vậy sao? Nhanh chóng hủy ứng dụng này đi.

Anh bình luận một lượt, cảm thấy nhiệm vụ hoàn thành, vì vậy tiếp tục ăn cơm.

Một lát sau, âm thanh tin nhắn vang lên, Cừu Chính Khanh mở ra nhìn, là Đình Đình Ngọc Lập 413: Xin anh đứng đắn một chút?

Cừu Chính Khanh đang ăn cơm thiếu chút nữa nghẹn. ID của anh là một chuỗi con số, là ngày sinh nhật mẹ anh, mới vừa rồi nhắn tin không muốn nói anh là ai, nhưng như vậy không ngờ cũng bị Doãn Đình nhận ra!

Lúc này Microblogging thông báo anh có người mới yêu cầu kết bạn. Anh không cần nhìn cũng biết, nhất định là Đình Đình Ngọc Lập 413. Khi vào xác nhận, đúng là cô. Theo lễ phép, anh cũng kết bạn với cô, sau đó nhắn tin cho cô: là tôi.

Sau đó không quá một phút, điện thoại di động của anh vang lên. Cầm lên vừa nhìn là Doãn Đình. Cừu Chính Khanh bắt máy, đoán không được vừa mới mịt mờ gặp nhau trên Microblogging không biết cô có chuyện gì tìm anh.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, chỉ là chuyện này nhất định phải nói ở trong điện thoại, nếu không rất không lễ phép." Doãn Đình nói.

"Có chuyện gì vậy?"

"Tôi mới ghé thăm Microblogging của anh, tất cả đều là các bài bình luận về kinh tế, kinh doanh sao hiệu quả, nội dung công việc, phân tích thị trường, tin tức kinh doanh vân vân, những thứ này đối với tôi mà nói quá cao thâm rồi, tôi rất buồn bực xem mà chả hiểu gì. Tôi thấy anh thật sự là nhân tài đấy trình độ quá cao rồi. Nếu hủy kết bạn với anh, sẽ không để ý chứ?"

"Để ý." Vốn là không ngại nhưng anh cũng muốn để ý một chút. Tiểu thư, cô có lầm hay không, như vậy rất không lễ phép!

"Nhưng chúng ta bình thường cũng không có giao tiếp gì quan trọng, mà tôi viết nhất định anh cũng không thích xem."

Không có giao tiếp mà còn thường xuyên gặp mặt? Hơn nữa mới vừa rồi anh còn xem Microblogging của cô đến vui vẻ . Nhưng Cừu Chính Khanh không lên tiếng, nghe cô nói tiếp.

"Thật xin lỗi rồi, nếu không anh cũng viết một chút bát quái cuộc sống của anh cho cân bằng đi, ví dụ như tiêu chí chọn bạn trăn năm của anh, cảm nghĩ về tình yêu, chuyện tình gì khiến anh xúc động, tình cảm có gì tiến triển mới, hôm nay ăn cái gì làm cái gì. . . . . ."

Cừu Chính Khanh cắt đứt lời cô: "Cô làm vậy chính là hủy hết bạn bè của tôi rồi." . . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play