Với mối
gian tình Khâu Kiều Nhan – Thiên Địa Bất Nhân, Hàn - Triệu hẳn sẽ kết bang giao
khi xảy ra quốc chiến, nhưng còn Ngụy…
Lại cả
Tề…
Lẽ nào
cô chính là hồng nhan gây họa trong truyền thuyết? Vì cô nên Đại Tần mới bị bấy
nhiêu nước tập trung tấn công?
Tô Liễu
buồn rầu vô cùng. Nhưng khi cô kể cho chị Minh Yểm nghe thông tin mật, chị chỉ
nói một câu: “Tô Tô đừng lo, hiện liên minh vẫn chưa chắc chắn. Nước Ngụy đứng
về phía Khâu Kiều Nhan, chắc chắn do Hồng Trần Nhất Kỵ Phi Tử Tiếu đã có giao
dịch đen tối gì đó với Quân Lâm (quốc vương hiện thời của Ngụy quốc)! Trước
đây, chị Thâm Khuê đã từng kể với chị như thế.”
Giao
dịch đen tối gì đó? Hiểu ra vấn đề, một nữ vương vốn chỉ biết bô bô ba la giả
vờ ta đây như Tô Liễu chợt thấy khiếp – kinh – hãi.
Đen tối
quá, đen tối quá! Cô quì gối ở góc tường cung điện Đề Đạt Môn và vẽ nhưng vòng
tròn. Thôi được, việc trong game cố hết sức thì thôi. Người trong game mà nhập
tâm quá lại hóa game chơi người thì hỏng.
Sau một
hồi suy tư, Tô Liễu quyết định dành tâm trí cho kế hoạch theo đuổi anh Thịnh
Hoan.
Trưa
thứ tư, Sát Sát đã dạy cho cô một chiêu mới.
Sát Sát
nói thời cơ bày tỏ tình cảm tốt nhất chính là lúc xác định được đối phương cũng
có tình cảm với mình. Vì thế, nên thử khéo léo bật đèn xanh xem sao.
Thế nào
gọi là bật đèn xanh, Sát Sát huynh trầm ngâm hồi lâu và bảo: “Để mỡ miệng mèo.”
Tô Liễu
lè lưỡi rồi đỏ bừng mặt.
Chiêu
cố tình để mỡ miệng mèo này, cô sẽ cố gắng. Nếu anh Thịnh Hoan thể hiện thái độ
không thích thì cô cũng đành vậy. Dù sao cũng đã quen cảnh yêu đơn phương, quen
cảnh bị thất tình rồi!
Có
điều, anh Thịnh Hoan đã từng yêu đơn phương không ít. Đâu có vẻ gì là trung
trinh, là không thích đụng chạm với con gái như lời Sát Sát nói.
Chiêu
này liệu có tác dụng không? Tô Liễu cay mũi nghĩ lại cảnh tượng hồi lớp mười,
lúc nào sau lưng anh Thịnh Hoan cũng có các kiểu con gái.
Buổi
tối ngày thứ năm, Tô Liễu tới chỗ hẹn hò trong tâm
trạng hồ nghi và suy nghĩ được ăn cả ngã về
không. Không còn cách nào khác, để tương xứng với chiều cao của anh Thịnh Hoan
cô lênh khênh trên đôi giày cao bảy phân.
Lúc đầu
Tô Liễu định cố ý trượt chân ngã, rồi úp mặt vào ngực anh và dũng cảm tỏ tình.
Nhưng lúc bước chân ra khỏi khu nhà, cô chợt nhớ ra, hình tượng trong “trận
đấu” với mẹ con nhà họ Khâu tuần trước, anh Thịnh Hoan đã từng bế bổng cô lên.
Khi ấy, động tác và nét mặt của anh đều rất căng thẳng.
Lòng
bộn bề suy nghĩ, cô chán nản suốt cả buổi tối.
Cuối
tháng chín, trời đêm se se lạnh.
Trên
những chiếc ghế đá trong vườn hoa, từng đôi tình nhân đang ôm ấp nhau. Duy chỉ
có hai anh em họ, kẻ trước người sau, cách nhau đúng nửa bước.
Hai
chiếc bóng ngả dài trên con đường.
Lòng
bàn tay Tô Liễu rịn mồ hôi.
Anh
Thịnh Hoan khẽ nắm chặt tay.
“Anh
Thịnh Hoan, em đau chân.” Tô Liễu đột nhiên lên tiếng, giọng lí nha lí nhí.
“Vậy à,
về nhé?” Thịnh Hoan cố làm ra vẻ thản nhiên hỏi. Giọng anh trầm ấm mà không
giấu nổi vẻ háo hức mong chờ.
“Không,
bây giờ vẫn còn sớm mà. Tối nay trăng đẹp, anh Thịnh Hoan cõng em được không?”
Cô miết miết tay lên chiếc quần sooc, cúi đầu nhõng nhẽo.
Trên
mặt đất, hai chiếc bóng hòa vào làm một.
Anh
Thịnh Hoan đứng trước mặt Tô Liễu rồi vui vẻ quì xuống: “Lên đây, Liễu Liễu. Đã
mười mấy năm nay anh chưa được cõng em.”
“Vì mẹ
em bảo nam nữ thụ thụ bất thân.” Cô cười rồi quàng tay ôm cổ anh, cả người áp
sát vào anh.
Sở
Thịnh Hoan đứng dậy, vòng tay ra sau lưng đỡ chặt cặp mông cô.
Tô Liễu
úp mặt vào vai anh, đôi chân thon thả khẽ ép vào hông anh, đung đưa theo nhịp
bước chân.
Những
bóng lá lốm đốm nhảy nhót trên con đường lát đá xanh. Bầu không khí ẩm ướt
thoang thoảng mùi bùn đất man mác và hương hoa mộc ngọt ngào.
“Anh
Thịnh Hoan.” Cô ghé môi vào sát tai anh, cất giọng nũng nịu. Hơi thở ấm nóng
phả vào da thịt anh, hóa thành luồng điện tê tê chạy xuống phía dưới.
“Uhm.”
Tim Thịnh Hoan như muốn ngừng đập. Mười đầu ngón tay ép chặt lấy cô, anh khẽ
nâng tay xốc cô lên cao thêm chút nữa.
“Anh
Thịnh Hoan có thích em không? Không phải như anh trai với em gái, mà là…” Giọng
Tô Liễu nhỏ dần, nhỏ dần rồi nín bặt.
Sở
Thịnh Hoan dừng bước, đưa tay giữ lấy lung Tô Liễu cho cô từ từ trượt xuống. Rồi
anh xoay người lại, ôm chặt lấy eo cô. Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Liễu ngập chìm
trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh.
Ánh
trăng bạc xuyên qua những tán lá cây, rọi chiếu lên khuôn mặt ấy. Hàm răng đẹp
như hàng ngô nếp cắn chặt một hồng xinh tươi. Dù lòng rất hồi hộp, Tô Liễu vẫn
hất cằm bướng bỉnh đợi chờ câu trả lời. Thời gian ngưng đọng trong sự im lặng
của Thịnh Hoan, bóp nghẹt con tim cô.
Tô Liễu
từ từ cúi đầu.
Trái
tim Thịnh Hoan xót xa, gần như đồng thời buột miệng đáp: “Rất yêu.” Anh nói rất
rõ ràng và nhẹ nhàng đưa tay kéo cô ôm ghì vào lòng.
Đã đợi
từ rất lâu.
Đã yêu
từ rất lâu.
Cũng đã
có lúc tức giận. Giận cô độc ác, chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà bỏ mặc anh
suốt sáu năm trời. Giận cô giấu anh hẹn hò cùng Tiểu Triệt. Và giận chính bản
thân anh đã không thể buông tay. Do đó, lần đầu tiên nghe cô nói yêu anh ở
trong game, anh đã vô cùng sung sướng. Anh dùng nick ảo dụ cô chủ động tỏ tình
để bù đắp những thiệt hại mà anh đã phải chịu. Nào ngờ, khi thấy tinh thần cô
căng thẳng bất an, chính anh lại là người đau lòng.
Bởi anh
không đành lòng để cô phải chịu khắc khoải.
Không
đành lòng.
“Anh
Thịnh Hoan thích em thật sao?” Từ trong vòng tay anh, Tô Liễu ngước đầu lên
cười khúc khích. Đôi mắt đen láy lấp lánh nét tinh nghịch, xóa sạch vẻ mặt bất
an, đau khổ vừa rồi.
Anh
nheo mắt chỉnh lại lời cô: “Không phải là thích, mà là rất yêu.”
Khuôn
mặt tuấn tú của anh hết sức nghiêm túc, đôi mắt như có muôn vàn ánh lửa.
Tô Liễu
nhìn đám đuối và hòa mình trong đôi mắt ấy.
“Liễu
Liễu, đồng ý làm bạn gái anh nhé?” Anh hỏi.
“Vâng.”
Tô Liễu cười ngây ngốc.
“Tốt
nghiệp xong mình kết hôn nhé?” Anh lại hỏi.
“Dạ.”
Lần này thì ngây ngốc thật sự.
“Không.”
( dứt khoát)
Cô đỏ
mặt ngượng ngùng đẩy anh ra, nhưng Sở Thịnh Hoạn vẫn đứng không nhúc nhích.
“Hì,
anh hỏi đùa vậy thôi.” Sở Thịnh Hoan cười tủm tỉm. Rồi thừa cơ cô he hé miệng
vì kinh ngạc, anh cúi đầu hôn ngấu nghiến đôi môi mềm mại tới tấp như mưa.
Cô bé
đáng ghét, ai bảo em lừa anh, ai bảo em bắt anh chờ từng đấy năm, ai bảo em… để
anh yêu tới mức gần như tuyệt vọng.
Hơi thở
gấp gáp, môi quyện lấy môi, cả hai như mất hết thần trí.
Cánh
tay trái đang ôm eo của Tô Liễu từ từ trượt lên trên. Anh đỡ lấy gáy cô, để cô
khỏi bị ngã về phía sau.
Tô Liễu
đắm chìm trong men say, đầu óc trống rỗng.
Mọi cảm
xúc trong cơ thể đổ dồn về đầu môi. Cảm giác hơi đau do bị đè nghiến, vập vạp
thành sự dễ chịu lan tỏa khắp cơ thể.
Mặt
trăng đang liếc nhìn, cơn gió đang cười mỉm.
Trong
đêm tình nhân, những bóng lá cũng như đang ôm nhau nhảy múa.
Khi Tô
Liễu trở về kí túc xa, hai má cô ửng hồng, đôi môi đỏ căng mọng, đôi mắt bồ câu
sáng lấp lánh.
“Yên
Yên, chị yêu rồi đấy.” Cô khẽ khàng thổ lộ.
“Bị anh
Thịnh Hoan nghiến ngấu rồi chứ!” Ngô Yên liếc nhìn và buông lời kết luận.
“Chưa
đâu.” Tô Liễu giật mình tỉnh ra. Để Ngô Yên khỏi tiếp tục nhì nhèo, cô vội vàng
cầm chậu rửa mặt ra nhà vệ sinh, mở vòi nước tắm.
Hôn
rồi. Cô và anh Thịnh Hoan đã hôn nhau. Mấy lần nhỉ?
Tô Liễu
ngồi dưới vòi hoa sen, cắn móng tay suy nghĩ. Cô càng nghĩ càng đỏ mặt. Nước ấm
chảy trên người cô, tựa như cánh tay anh đang ve vuốt. Khiến cô bải hoải, mê
đắm.
Tô Liễu
cùng Tiểu Triệt hẹn hò suốt một năm rưỡi, từ nắm tay chuyển sang… hôn… trán.
Chưa kịp tiến triển gì thêm, cậu đã ra đi.
Cô và
anh Thịnh Hoan mới xác định quan hệ yêu đương được hai tiếng đồng hồ. Đã kế
thừa và phát triển “sự nghiệp yêu đương” tới ngưỡng này. Và cô, thay vì cảm
giác xấu hổ ban đầu, lại cảm thấy việc này hoàn toàn tự nhiên.
Úp hai
tay lên mặt, Tô Liễu bất giác thở dài: Thôi được rồi, có lẽ vì anh Thịnh Hoan
thao tác quá nhanh, nên cô đã… không kịp ứng phó.
Cô chậm
chạp tắm suốt một tiếng rưỡi rồi mặc đồ ngủ. Ngâm chỗ quần áo vừa thay ra vào
trong chậu, răc ít xà phòng bột lên trên, thong thả đi ra.
Mười
một rưỡi. Với thói quen ngủ sớm dậy sớm, Ngô Yên đã say giấc nồng. Tô Liễu tắt
đèn phòng, bật đèn bàn, nhẹ nhàng leo lên giường và ôm gối nghĩ vẩn vơ.
Cô
nghĩ, anh Thịnh Hoan đã nói yêu mình là từ khi nào nhỉ? Rồi nghĩ lại, biết nói
sao với bố mẹ về việc này? Còn nữa, anh Thịnh Hoan công tác ở đay, bố mẹ đẻ của
anh ấy cũng ở đây, sau này làm sao có thể theo mình về quê được. Vậy là kế
hoạch lớn đã bị đổ bể.
Tô Liễu
suy nghĩ mông lung, đột nhiên thấy chặng đường trước mặt xa xôi quá.
Chợt di
động đang ở chế độ câm rung lên bần bật. Cô ngoài người với chiêc điện thoại ở
trên bàn. Thấy màn hình hiển thị người gọi
Sở Thịnh Hoan, cô vội vàng trốn vào trong chăn để nhận điện.
“Liễu
Liễu.” Trong điện thoại vang lên giọng nam trầm ấm và hào hứng: “Anh rất nhớ
em, đột nhiên anh rất nhớ em.”
Giữa
đêm khuya thanh vắng, ngữ điệu của anh khiến mặt cô nóng bừng.
“Em…”
Tô Liễu mím môi, thấy miệng lưỡi khô ran. “Em… cũng chưa ngủ.” Cô ấp úng đáp,
ngụ ý mình cũng đang trong tình trạng giống anh.
Phía
đầu dây kia im lặng một giây, rồi có tiếng nói: “Anh rất muốn được nhìn thấy
em. Liễu Liễu à, nếu em chưa ngủ được thì có thể mặc quần áo ẩm một chút rồi ra
ngoài ban công được không? Anh đang ở dưới sân.” Giọng nói trầm ấm, đầy vẻ khát
khao, mong chờ.
Tô Liễu
giật mình, khoác vội chiếc áo chạy ra ngoài hành lang. Quả nhiên thấy một bóng
một người con trai đang ngồi trên chiếc ghế đá dưới sân. Hai tay chống hai bên,
anh ngả người về phía sau và ngước nhìn về phía cô.
Ánh
trăng băng bạc, bóng anh khuất dưới bóng cây nên nhìn không rõ nét. Song tác
phong điệu bộ phóng khoáng thì không lẫn vào đâu được.
“Anh
tới lâu chưa?” Tô Liễu khe khẽ hỏi vào di động.
“Chưa
lâu.” Sở Thịnh Hoan cười. “Sau khi đưa em về, anh vẫn ở đây. Anh không đành
lòng ra về, sợ giấc mơ này vụt tan biến mất.” Anh nhẹ nhàng nói.
Không
chút hoa lá cành, lời trần tình của anh khiến Tô Liễu nóng ran nơi lồng ngực.
Mạch máu như dồn cả lên đầu.
Tựa một
cơn gió, cô chạy từ ban công ra hành lang. Vẫn trên đôi dép lê, cô gõ cửa phòng
103.
Sau
mười giờ đêm kí túc xá đóng cửa, không cho bất kỳ ai ra vào. Nhưng từ ban công
phòng 103 có thể nhảy được ra ngoài. Căn phòng này không biết vì sao lúc trước
quên không lắp cửa số chống trộm. Sau rồi không ai nhắc, nhà trường cũng quên
luôn. Vì thế, những ai muốn ra ngoài ban đêm có thể lén đi qua đây. Tất nhiên,
phải có “lộ phí”! Đó là hôm sau mua ít đồ ăn vặt đền đáp người bạn tốt bụng đã
mở cửa cho mình.
Tô Liễu
vội vã cảm ơn cô bạn Tiểu Mai ra mở cửa. Rồi chạy như bay ra ban công của phòng
103, trong bộ đồ ngủ.
“Anh
Thịnh Hoan.” Cô vẫy tay gọi khẽ và đứng lên chiếc ghế để tìm cách trèo qua lan
can xi măng.
Sở
Thịnh Hoan sợ thót tim, cuống quýt lao ngay tới, đưa tay đỡ lấy cô đúng lúc
“phi hành gia” tiếp đất.
Đêm
khuya gió lạnh, lồng ngực Sở Thịnh Hoan nguội ngắt, đôi bàn tay cũng lạnh như
băng. Tô Liễu run rẩy áp mặt vào cổ anh và trong giây phút đó, mọi suy nghĩ vẩn
vơ tan biến hết. Để lại niềm hạnh phúc, bình an ngập tràn trong tim.
Anh bế
bổng cô trên tay, im lặng chừng ba giây rồi xoay người sải bước.
Hai bên
đường sừng sững những cột đèn và bóng cây. Tuy kí túc xá của trường không bắt
buộc phải tắt điện, nhưng đã sắp mười hai giờ đêm, chỉ còn vài ánh đèn leo lét
hắt ra từ kí túc xá.
Màn đêm
tím sẫm, một đám mây đen từ đâu bay tới che lấp khuôn trăng. Bóng tối phủ kín
mặt đất. Không gian thoang thoảng hương thơm, phảng phất vị tình yêu đôi lứa.
Tô Liễu
cứ ngỡ mình nằm mơ. Tới khi ngồi thu lu trên chiếc giường to đùng, mình cuộn
chiếc chăn mỏng màu xanh da trời, cô vẫn ngơ ngác không hiểu mình đã chạy tới
nhà anh Thịnh Hoạn bằng cách nào.
Có một
cốc sữa nóng phía đầu giường và tiếng nhạc vui vẻ phát ra từ máy nghe nhạc MP3
đặt trên gối. Tô Liễu uống sữa, cảm thấy ấm áp toàn thân. Lúc này cô mới sực
nhớ tới vụ “vượt rào” vừa rồi.
Thật
là… không biết giữ mình… hết sức! Cô đưa tay che khuôn mặt nóng bừng và ngồi
tựa lưng vào tường.
Có
tiếng bước chân từ phòng tắm sang phòng ngủ. Thấy tiếng bước chân lại gần, cô
căng thẳng túm chặt tấm ga trai giường, ngước mắt nhìn chàng trai đang tiến
vào.
Anh
Thịnh Hoan ăn mặc rất chỉnh tề, áo phông, quần bỏ, nhưng không phải là bộ buổi
tối đã mặc.
“Liễu
Liễu chưa ngủ sao.” Anh ngồi xếp chân trên giường nhìn cô cười.
“Em ngủ
ở đâu ạ?” Tô Liễu hỏi lại, mặt nóng bừng.
“Ngủ
đây nhé!” Sở Thịnh Hoan cười thật tươi và vỗ vỗ tay lên giường. Khuôn mặt tuấn
tú của anh không giấu nổi vẻ vui sướng và niềm dấu yêu.
“Vậy
cũng được. Anh Thịnh Hoan… em buồn ngủ rồi. Sáng mai anh nhớ gọi em lúc bảy giờ
nhé, em có hai tiết đầu.” Tô Liễu rắn rỏi đáp lời.
“Liễu
Liễu…” Sở Thịnh Hoan không biết nói sao. Anh nắm tay cô rồi cười lớn: “Em nói
chuyện thật biết cách nhảy vọt, lẽ ra em phải hỏi tiếp là anh sẽ ngủ đâu chứ?”
Lại còn
phải hỏi? Tô Liễu trợn mắt nghĩ bụng, hỏi để anh trả lời là anh cũng ngủ đây
thì chẳng phải em đã tự cầm đá đập vào chân mình hay sao. Cô chỉ hơi mơ màng
một chút thôi, nhưng đầu óc vẫn còn rất tỉnh táo.
Tô Liễu
bĩu môi rồi quả quyết: “Có hai chiếc giường mà. Em ngủ đây, anh Thịnh Hoan
đương nhiên phải snag phòng đọc sách. Đây là bài toán lựa chọn A hoặc B, em đâu
có ngốc.”
Sở
Thịnh Hoan…
Lưu
luyến buông bàn tay bé nhỏ, Sở Thịnh Hoan cười đầy ẩn ý. Lúc rời khỏi giường,
liếc thấy Tô Liễu thở phào nhẹ nhõm, anh bất giác khựng lại. Sợ bị cô phát giác
ý đồ không mấy trong sáng của mình, Sở Thịnh Hoan vội vã rời khỏi phòng ngủ.
Nhưng
vừa ra tới cửa phòng, anh đã thấy hối tiếc.
Anh lo
lắng điều gì chứ chẳng phải anh chỉ đơn thuần muốn được ôm cô ngủ một giấc thôi
sao? Anh đã mong chờ ngày này từ lâu rất lâu rồi, lâu tới nỗi anh phải ôm chặt
cô trong lòng thì mới có thể chắc chắn mình đang không năm mơ. Anh nắm nắm tay,
khuôn mặt ửng đỏ. Sở Thịnh Hoan lấy hết dũng khis xoay người lại. Thấy Tô Liễu
đứng ngay sau lung, đang ở tư thế chuẩn bị đóng cửa, Sở Thịnh Hoan chùng lòng.
“Liễu
Liễu, anh không ngủ được, em có thể trò chuyện với anh một lúc không?” Anh đặt
bàn tay lên vai cô, nửa như khẩn cầu, nửa như ra lệnh.
Tô Liễu
kéo cửa, thò đầu ra và đỏ mặt hỏi lại: “Chỉ nói chuyện thôi phải không?”
“Ừ, chỉ
nói chuyện thôi.” Mới rửa mặt mà trán vẫn rịn mồ hôi, Sở Thịnh Hoan trả lời như
cái máy.
Nói
xong, hai người nhìn nhau chằm chằm, đột nhiên cảm thấy đoạn hội thoại thật… có
vấn đề.
Cơn gió
lạnh xuyên qua rèm cửa phòng khách thổi tới. Tô Liễu khoanh tay đứng co ro, Sở
Thịnh Hoan thấy thế liền ôm vai cô đưa vào giường.
“Em nằm
đắp chăn len cho ấm, anh ngồi bên giường nói chuyện một lát.” Nói rồi, Sở Thịnh
Hoan ngồi tựa vào thành giường, chân duỗi thong dong.
Tô Liễu
ngoan ngoãn cuộn mình trong chăn, chỉ thò mỗi đôi mắt: “Anh Thịnh Hoan thích
nói chuyện gì?”
“Chuyện…
Liễu Liễu thích anh từ khi nào?” Anh khẽ cười, vẻ hiền hòa làm tan biến những
nét căng thẳng trên khuôn mặt.
Chuyện
này ư? Tô Liễu mím môi, nheo mắt cười nhõng nhẽo: “Anh nói trước đi, anh thích
em bao lâu rồi?”
“Anh
không nhớ nữa.” Sở Thịnh Hoan vặn nhỏ ngọn đèn ngủ, khiến căn phòng tối hẳn đi.
Anh trượt người xuống phía dưới giường, đầu gác lên gối tựa, xoay người đặt một
tay lên phía trên đầu Tô Liễu. Âu yếm nhìn cô nằm trọn trong vòng tay, anh sung
sướng đáp: “Khả năng sớm nhất là từ lúc em ra đời và anh nhìn thấy mẹ em thay
tã cho em. Còn muộn nhất là hồi em học lớp tám, có một lần đau bụng khiến anh
phải bế về.”
Mắt
nhìn chăm chăm lên trần nhà, Tô Liễu muốn khóc mà không ra nước mắt. Sao ngày
còn nhỏ cô lại có nhiều chuyện “đáng nhớ” thế?
Việc
đầu tiên mà anh Thịnh Hoan nói xảy ra hồi Tô Liễu đầy tháng. Cô dì chú bác kéo
tới xem mặt, khiến em bé căng thẳng tè ướt tã. Mẹ cô vừa thay tã mới, vừa vỗ
cái mông nhỏ mắng yêu. Nào ngờ cậu bé Thịnh Hoan ba tuổi nhìn thấy. Nhân lúc
người lớn không để ý, cậu bé lén chạy tới vỗ thật lực vào mông Tô Liễu. Vậy là
cô bé phẫn nộ cho luôn cậu một bãi nhoe nhoét đầy tay.
Trước
năm Tô Liễu lên mười, lần nào tụ tập, mọi người cũng lôi chuyện này ra nhắc. Về
sau cô bé xấu hổ khóc toáng lên, cả nhà mới ý thức được là cô đã thành thiếu
nữ.
Việc
thứ hai càng kì dị hơn nữa. Tô Liễu sơ ý ăn một cây kem đúng hôm chuẩn bị “đèn
đỏ”, nên bị đau bụng. Tan học về cô không đi nổi, chưa kể chiếc váy đã bị dính
“bẩn”.
Tô Liễu
quì mọp bên đường không dám nhúc nhích, sợ bị mọi người nhìn thấy dấu tích.
Đang gọi điện thoại cho bố mẹ tới cứu thì anh Thịnh Hoan đã xuất hiện. Thấy cô
đau bụng, anh cúi người bế cô chạy thẳng tói trạm xá khu vực.
Hồi ấy
Tô Liễu nhút nhát, chỉ biết vừa khóc vừa nói không muốn đi bệnh viện, tuyệt
nhiên không dám nhắc tới bí mật con gái.
Vậy là
một thiếu nữ nước mắt nước mũi tèm lem, kiên quyết chống trả bị một thiếu niên
mặt mũi bặm trợn ra sức vừa bế vừa chạy. Chưa tới bệnh viện, họ đã bị một chú
công an chặn lại.
….
Nếu
không nhớ lại, hẳn rất nhiều việc đã bị cuốn đi theo dòng thời gian.
Thịnh
Hoan năm xưa và Tô Liễu năm xưa.
Hai
mươi năm cùng nhau lớn lên, biết bao việc dã bị cô lãng quên.
Chưa ý
thức được, cảm thấy rất tự nhiên. Ý thức rồi, mới thấy tính bướng bỉnh trong
những năm niên thiếu thật ngây ngô quá sức.
Nhớ tới
vẻ cam chịu của anh khi nói: “Anh Thịnh Hoan lấy đâu ra tới sáu năm thời gian
để chiến tranh lạnh cùng em”, Tô Liễu bất giác cay cay sống mũi.
Từ từ
thả lỏng chiếc chăn len, Tô Liễu không còn thấy căng thẳng, sợ hãi nữa.
“Anh
Thịnh Hoan.” Cô sụt sịt mũi, úp người
xuống giường và ngước đầu nhìn anh. Mắt đen lấp lánh, môi hồng chúm chím hỏi:
“Vậy việc của anh với quản ca lớp em, hồi em học lớp mười ấy?”
“Quản
ca lớp em?” Sở Thịnh Hoan nhướn mày, nghĩ ngợi một lúc rồi lắc đầu: “Anh không
nhớ.”
“Hôm
hôn nhầm em, anh vốn đang đợi bạn ấy mà.” Tô Liễu cáu kỉnh, chống hai tay ngồi
hẳn dấy. “Anh Thịnh Hoan, không phải em thù dai. Nhưng hồi học cấp ba, anh yêu
đương lung tung lắm. Suốt một thời gian dài, em với Tiểu Triệt thấy anh thật
lăng nhăng.”
Có đâu?
Sở Thịnh Hoan trợn tròn mắt. Bị
điệu bộ phẫn nộ tột cùng của Tô Liễu kích thích, anh lao qua ôm chầm lấy cô.
Không
khí trong phòng trở nên ngột ngạt.
Những
lời nói của cô bị anh nuốt trọn vào miệng.
Căn
phòng yên lặng chỉ còn lại hơi thở gấp gáp và tiếng anh đứt quãng: “Liễu Liễu,
không có ai khác ngoài em. Anh biết người anh hôn là em, người anh đợi cũng là
em.”
Sáng
hôm sau tỉnh giấc, đập vào mắt Tô Liễu là khuôn mặt đẹp trai của anh Thịnh Hoan
kề sát bên mình.
Cô sững
sờ tới gần nửa phút, rồi hét toáng lên và lao ngay khỏi giường, cuống quýt tay
chân lay gọi chàng trai đang say giấc trong trang phục áo phông quần bò.
“Uhm,
Liễu Liễu, em dậy rồi à. Sáng nay ăn gì nào, để anh đi mua.” Sở Thịnh Hoan vừa
dụi mắt vừa lúng búng hỏi.
Lại còn
mong anh gọi cô dậy đi học! Rõ ràng là anh còn dậy muộn hơn cô. Liếc nhìn đồng
hồ chỉ chin giờ, Tô Liễu sợ hãi.
“Hôm
nay mới thứ sáu, không phải thứ bảy.” Tô Liễu ngồi thụp trước mặt anh, nghiến
răng đám bình bịch xuống giường.
“Anh
biết mà.” Sở Thịnh Hoan có phần thản nhiên.
Tô Liễu
thật không còn gì để nói. “Em phải đi học, anh phải đi làm, anh nhớ chứ?” Cô
chán nản hỏi.
“Em
nhắc vậy, anh có nhớ một chút.” Sở Thịnh Hoan bắt chước điệu bộ hốt hoảng của
Tô Liễu, với thái độ chẳng thẳng chút nào. Anh xỏ chân vào dép và hỏi: “Thế bây
giờ còn kịp xin nghỉ không?”
Tô
Liễu…
Vệ sinh
cá nhân xong xuôi, chuẩn bị quay về kí túc xá, Tô Liễu chợt nhận ra mình đang
trong trang phục: Váy ngủ vải cotton, áo gió tay lỡ. dép lê.
Tô Liễu
ngẩn người.
Trong
di động có năm cuộc gọi nhỡ và ba tin nhắn, tất cả đều là của Ngô Yên hỏi cô
đang ở đâu. Tô Liễu vội vã trả lời: “Đang ở chỗ anh Thịnh Hoan có chút việc,
xin nghỉ sáng nay giúp mình.”
Rất
nhanh chóng, Ngô Yên trả lời: “Tô Liễu Liễu kia, đã xin nghỉ hộ cả ngày hôm
nay. Cứ vui chơi thỏa thích nhé, ha ha ha , lưu ý có một thứ tên gọi Maverlon
(thuốc tránh thai khẩn cấp) đấy!”
…
Tô Liễu
bỗng thấy tối sầm mặt mũi. Cô nằm bò trên giường, thầm oán trách mình đã chọn
nhầm bạn.
“Sáng
sớm nay anh ngủ thiếp đi, không nghe thấy tiếng chuông báo thức trong điện
thoại,” Sở Thịnh Hoan bước vào phòng và nói. “Giờ anh đi mua đồ ăn sáng, Liễu
Liễu ăn gì nào?”
“Gì
cũng được ạ.” Tô Liễu gật gật theo thói quen rồi tiện miệng hỏi lại: “Sao lại
sáng nay mới ngủ ạ? Em nhớ là…”
Nói nửa
chừng, cô giơ tay bịt miệng, mặt đỏ rần rần.
Đôi mắt
đen sâu thẳm lấp lánh cười, Sở Thịnh Hoan vờ như không nghe thấy câu hỏi. Anh
tủm tỉm cười rồi bỏ ra ngoài như không có chuyện gì.
Thần
trí giờ đã khôi phục, Tô Liễu đau khổ đấm thùm thụp xuống gối.
Kí ức
sau cùng của buổi đêm qua, đó là khi hai người suýt đi quá giới hạn thì anh
Thịnh Hoan lao vụt ra ngoài. Một lúc lâu không thấy anh quay lại, cô đợi mãi và
ngủ thiếp luôn.
Sáng
sớm nay anh Thịnh Hoan mới ngủ, vậy giữa chừng… Tô Liễu càng nghĩ, đầu óc càng
đen tối. Mặt nóng phừng phừng như phát sốt.
Cô quay
sang phòng đọc sách và bật máy tính. Trước hết, chọn cho mình một chiếc váy ở
trên mạng Taobao, thanh toán tiền mặt. Rồi cô đăng nhập trò Anh
hùng.
Nhân
vật chưa xuất hiện trong hoàng cung, cô đã bị chị Minh yểm gọi lên UT.
“Tô Tô,
tình hình hơi bất ổn. Giải đấu cosplay do nhà sản xuất tổ chức vào dịp Quốc
khánh này, chúng ta nhất định phải tham gia đấy!” Chị Minh Yểm nói “Không chỉ
tham gia, mà còn phải vươn lên dẫn đầu nữa kia.”
“Xảy ra
chuyện gì ạ? Chị Minh Yểm đừng hù em, em mới offline có một tối thôi mà.” Tô
Liễu hỏi lại.
“Một
người bạn của chị nói, Yêu Tinh Áo Choàng đang thuê một đám người mẫu đăng kí
nick ảo rồi tham gia thi đấu, giúp cô ta tuyên truyền và lôi kéo vote. Em cũng
biết đấy, vì cánh chơi game đa phần là đàn ông con trai. Nếu để Yêu Tinh Áo
Choàng thành công, thì không chỉ vấn đề bốn nước liên minh thôi đâu. Vì một lực
lượng lớn các cao thủ đầu quân Hàn - Triệu, tới lúc tấn công chúng ta sẽ dễ như
trở bàn tay.”
Rất
nhanh chóng, Tô Liễu hiểu ý của chị Minh Yểm. Nói thẳng ra, Khâu Kiều Nhan vẫn
đang giở trò lấy tiền đè người. Một mặt trong game, cô ta vung Nguyên Bảo mua
chuộc các cao thủ trong bảng xếp hạng. Mặt khác ngoài đời, cô ta dùng mĩ nhân
kế để dụ dỗ các Thần Thú đại nhân vốn kinh tế khá giả, chẳng ham vật chất.
“Vâng
ạ, em hiểu rồi. Chị Minh Yểm có gì xin cứ nói, em sẽ theo. Chúng ta giờ đăng kí
còn kịp không ạ?” Nhớ tới hạn chót đăng kí tham gia, Tô Liễu vội hỏi.
“Kịp,
chúng ta là đội sau cùng, số lượng tham gia ba mươi người.”
“Ừ, chị
đã yêu cầu những người đồng ý tham gia báo số đo ba vòng và gửi ảnh tới. Định
chọn ra trong số ba mươi người. Phải rồi, Tô Tô này, từ giờ tới lúc đó, chị và
Lão Đại sẽ bận rộn với công việc thiết kế trang phục dự thi. Chị Xuân Hiểu ở
gần cũng sẽ qua giúp một tay. Ba người bọn chị cho dù có online cũng sẽ idle,
nên quốc sự sẽ giao cho Xuy Phong cùng Hồng Hạnh trông nom. Chính sự có vấn đề
gì, em tích cực trao đổi cùng Thịnh Hoan và Nguy Hại nhé!”
“Được
ạ.” Tô Liễu gật đầu.
“Vậy là
xong, chị out đây. Lát nữa em gửi cho chị số đo ba vòng và một tấm ảnh mới chụp
gần đây nhé! Chị sẽ tự tay may trang phục cho em. Ha ha, cho dù Yêu Tinh Áo
Choàng có mời cả hoa hậu thế giới, chỉ đảm bảo cũng phải chịu thua tiểu nữ
vương Tô Tô. Còn nếu thuê người mẫu tẹp nhẹp thì miễn bàn luôn.”
Nghe
nói ngoài đời, chị Minh Yểm là một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, chuyên về
đồ cổ trang. Nên chị quen rất nhiều nhân vật trong giới nghệ thuật. Bộ ảnh
cosplay lộng lẫy mà cả gia tộc chụp trong Ngụy Tấn cũng do
một nhiếp ảnh gia danh tiếng bấm máy.
Tô Liễu
không lo bên mình thất thế. Bởi gia tộc mà cô hữu duyên tham dự tuy không danh
tiếng lẫy lừng nhưng từng thành viên đều rất đáng nể. Cô không tìm hiểu kĩ,
cũng thoáng biết sơ sơ, chị Xuân Hiểu và anh Thiên Vi Thùy Xuân đêu là con nhà
có gia thế. Có điều mọi người quen khiêm tốn, chơi game cũng chỉ để giải trí,
nên đa phần chỉ cùng nhau giết quái. Ít tranh chấp địa bàn và ít gây mâu thuẫn.
Trong
lúc ăn sáng, Tô Liễu đã nài nỉ anh Thịnh Hoan tham gia show diễn cùng cô. Sở
Thịnh Hoan nhanh chóng đồng ý, nhưng đổi lại hai ngày cuối tuần cô phải đến nhà
anh. Tô Liễu vờ như suy nghĩ rất nung rồi làm bộ phụng phịu nhận lời.
Thế
nên, cô bạn Ngô Yên thất kinh trước tình yêu mới của nàng Tô Liễu. Còn đâu vè ơ
hờ lãnh đạm, còn đâu cái câu của miệng: “Mẹ chị bảo tối đến nhất định phải về
kí túc”. Tô Liễu giờ nồng cháy vô cùng, bất chấp cả lời giáo huấn của phụ huynh,
cuối tuần thường xuyên không về kí túc, cùng anh chàng đẹp trai nào đấy… chơi…
game.
Tình
trường thuận lợi, game trường cũng như cá gặp nước. Tô Liễu cùng Thịnh Hoan giả
chết để tích điểm kinh nghiệm suốt một tuần liền, đẳng cấp tăng nhanh chóng.
Những
hôm trời đẹp, hai người cùng đám Doanh Vũ, Bạch Tuyết, Xuy Phong, Hồng Hạnh
sang Hàn giết kẻ sử dụng nick ảo. Thời tiết xấu, cũng lại chạy sang Hàn để gây
rối. Ngày tháng trôi qua rất thú vị.
Thấm
thoắt đã tới dịp Quốc khánh mùng 1 tháng 10.
Khu vực
được chỉ định làm địa điểm thi đấu gần nhà của Tô Liễu, nhưng hơi xa trường đại
học của cô.
Sở
Thịnh Hoan mượn một chiếc xe nhà di động đưa cô, Tiểu Triệt và Cố Phi thong
dong tới đó. Đầu kia thành phố, anh em Khâu Kiều Dương cũng Tiểu Bố đi trên một
chiếc xe đua.
Giải
thi đấu COSPLAY mở rộng chỉ diễn ra tại cung Tần Vương, kéo dài từ chin giờ
sáng ngày mồng 3 tháng 10 tới bốn giờ chiều mồng sáu tháng 10, tổng cộng bốn
ngày. Lần lượt theo thứ tự bốn Server Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ
của khu Hoa Trung.
Server
Thanh Long trình diễn ngày đầu tiên, tức là ngày mùng 3 tháng 10
Nhóm Tô
Liễu tới sớm nhất, nghỉ chân tại khách sạn do Nguy Hại bố trí. Sau đó, mọi
người lần lượt kéo tới.
Cả tầng
lầu toàn là “người nhà”, Tô Liễu và Cố Phi hết sức phấn khích. Hễ thấy khách
đến là dắt tay nhau ra chào hỏi làm quen, rồi về phòng bàn tán sôi nổi.
Sở
Thịnh Hoan cũng nghe cho vui, rồi nhận được điện thoại của Khâu Kiêu Dương, nói
là mời cả nhóm đi ăn.
Tô Liễu
và Cố Phi đang đắm chìm trong niềm vui gặp mặt những người bạn trên mạng nên
dứt không ra. Sau cùng Sở Thịnh Hoan đành đi qua chỗ Tiểu Triệt.
Chập
tối ngày mùng 2 tháng 10, thật thần kì, nhóm Minh Yểm, Lão Đại, Xuân Hiểu, Bạch
Tuyết xuất hiện tại khách sạn.
Lúc đó,
Tô Liễu và Cố Phi vừa ra ngoài đi dạo về. Vừa tới cổng khách sạn, cô đã dán
ngay mắt vào một phụ nữ xinh đẹp mặc chiếc váy lụa màu xanh da trời. Đột nhiên,
Tô Liễu hét toáng: “Chị Minh Yểm!” và lao ngay tới.
Một đám
các chị em ôm nhau nhảy múa, khiến Cố Phi và Lão Đại đứng ngây như bụt mọc
trước ánh mắt hiếu kì của những người qua đường.
Một lúc
sau, Lão Đại mới liếc nhìn bờ vai chị Minh Yểm
và hắng giọng: “Bộ váy này dễ xộc xệch…”
Tô Liễu
giật mình nhìn sang. Trời ơi, bàn tay quá khích của cô đã kéo tuột chiếc khan
voan trên vai chị. Cô ngượng ngùng nhìn sang chỗ khác và trông thấy Bạch Tuyết
xinh đẹp tựa… Bạch Tuyết.
Cô bé
mặc chiếm đầm trắng tinh, khuôn mặt trắng hồng bầu bĩnh, đôi mắt to tròn ngây
thơ.
“Chị
Tiểu Ngược, em chào chị.” Bạch Tuyết rụt rè chìa tay ra.
“Hi,
chào em.” Tô Liễu chưa kịp đưa tay, Cố Phi đã xông tới túm tay Bạch Tuyết lắc
liên hồi.
“Bạch
Tuyết cũng ra dáng tiểu mĩ nhân đấy, tuyệt quá! Lão gia lại muốn
cưới vợ rồi.” Cậu ta nói.
“Tiểu
Phi, lần nào em cũng giở trò đong đưa trước mặt Tô Tô, bảo sao con bé nhất
quyết không chịu lấy em!” Chị Xuân Hiểu cười pha trò.
Bạch
Tuyết đỏ mặt, Cố Phi rụt tay đút túi quần rồi tỉnh bơ đáp: “Em ở vậy giữ giá
suốt mấy năm, mà cô nàng cũng đâu có thấy. Đã vậy, thiếu gia đây chẳng thèm
lãng phí tuổi xanh cho kẻ mắt mờ nữa
đâu!”
Mọi
người cũng cười xòa.
Tô Liễu
bịt mắt nói: “Chị Xuân Hiểu làm ơn đừng bắt em phải dính dáng với cái tên cuồng
lấy vợ này!”
“Bạch
Tuyết sao tới được đây? Mẹ đồng ý cho em đi à?” Một giọng nói hồn hậu xen vào.
Tô Liễu quay lại nhìn, hóa ra Nguy Hại Tứ Phương đã tới tự khi nào.
Tô Liễu
bất giác đứng chặn ngay trước người Bạch Tuyết, mắt nhìn Nguy Hại đầy vẻ cảnh
giác.
Thấy
thế, Nguy Hại cười ha hả: “Tiểu Ngược làm vậy là ý gì? Gia tộc em đông đảo thế
này, anh làm sao ăn thịt được Bạch Tuyết chứ?”
“Xin
chào Minh Yểm, Lão Đại, Xuân Hiểu. Tôi là Nguy Hại. Cả nhà đang đợi mọi người
đấy. Nào, chúng ta lên trên đó thôi, vừa đi vừa nói chuyện.”
Tô Liễu
kéo tay Bạch Tuyết, khẽ hỏi nhỏ nhân lúc Nguy Hại hàn huyên cùng Lão Đại:
“Không phải là em trốn nhà tới đây đó chứ?”
“Không
đâu chị. Em mà trốn nhà là bố mẹ khóa
thẻ tín dụng ngay, không có tiền làm sao em tìm được các anh chị?” Bạch Tuyết
ngoan ngoãn đáp.
“Em còn
nhỏ thế này mà bố mẹ cũng đồng ý cho đi một mình?” Tô Liễu nghi hoặc. Nhớ hồi
cô học cấp ba, bố mẹ quản rất chặt. Suốt ngày bắt nhốt trong phòng, học và học
mà thôi.
“Vâng
ạ, nhà em thoải mái lắm. Chỉ cần đảm bảo điểm thi đứng hàng top 5 thì có thể
chơi game thoải mái. Tuần trước em đã đứng hạng nhất, lại được chị Minh Yểm
đứng ra đảm bảo, nên mẹ em đã nhanh chóng chấp nhận.”
“Hạng
nhất?” Quá khứ xa xôi… Tô Liễu thầm nghĩ ngợi. Lúc mới vào cấp ba, cô cũng từng
có giây phút lịch sử huy hoàng như thế, đáng tiếc…
“Bạch
Tuyết giỏi quá! Em làm thế nào để việc chơi game không ảnh hưởng tới học tập?”
Cô hỏi cho bằng ra.
“Em
cũng không biết nữa.” Bạch Tuyết thật thà đáp. “Chỉ là tan học về, làm xong bài
tập rồi mới chơi game một lúc. Đến giờ mẹ qui định thì đi ngủ, giống như các
bạn khác ạ.”
Tô
Liễu…
“Có lẽ
do em không yêu sớm. Theo như em tìm hiểu, các bạn kết hôn trong game đều bị
giảm sút thành tích học tập.” Bạch Tuyết ngập ngừng, rụt rè trình bày kinh
nghiệm.
“Nhưng
chị cũng có cưới xin gì đâu!” Tô Liễu lẩm bẩm.
Ặc ặc.
Cố Phi nghe lỏm nhịn không nổi: “Ha ha ha ha, Tô Tô à, đó là vì IQ của cậu quá
thấp!” Cậu ta nhâng nháo công kích Tô Liễu, người vốn xưa nay tự nghĩ mình
thông minh.
Tô Liễu
cáu kỉnh: “Cậu thì cũng có giỏi giang gì đâu, lại còn lưu ban nữa chứ!”
Trong
trận tranh cãi nảy lửa của hai người bạn, đoàn người tiến vào phòng của Nguy
Hại.
Chị
Minh Yểm và Lão Đại đã thuê trọn chiếc sân của một gia đình nông dân sống gần
cung điện Tần Vương. Xe tải chở toàn bộ trang phục của cả đoàn để ở đó. Đồ đạc
rất nhiều, hiện có Thiên Vi Thùy Xuân, anh Hồng Hạnh và chị Xuy Phong đang thu
xếp.
Thi đấu
trên tinh thần quyết chiến quyết thắng, chị Minh Yểm hết sức tự tin, bỏ qua cả
công đoạn thử trang phục. Chỉ yêu cầu mọi người có mặt đúng tám giờ sáng hôm
sau.
Buổi
tối, Sở Thịnh Hoan và Lâm Lập Triết quay lại khách sạn. Cả hai sầm mặt bảo với
Tô Liễu: “Khâu Kiều Nhan đã thuê không ít người lạ mặt tới làm chân gỗ. Nếu cô
ta vận động tốt, sẽ có đông đảo cao thủ đầu quân nước Hàn. Những việc này, Khâu
Kiều Nhan đều làm giấu Kiêu Dương, tiêu tốn rất nhiều tiền của. Sau khi biết
chuyện, Khâu Kiêu Dương đã nổi giận, hai anh em họ thiếu chút nữa làm loạn cả
khách sạn.”
Tô Liễu
cùng các cựu game thủ của gia tộc có ý chưa vội tiết lộ kế hoạch của chị Minh
Yểm cho các thành viên mới. Để mọi người có niềm vui bất ngờ.
Thế
nên, cô chỉ mỉm cười đầy ẩn ý và giơ cao nắm đấm: “Không cần phải lo, có đệ
nhất tiềm lực mĩ thiếu nữ của trò Anh hùng đây,
chúng ta nhất định sẽ thắng.”
Sở
Thịnh Hoan….
Lâm Lập
Triệt nói: “Liễu Liễu càng ngày càng tự tin thái quá, gần bằng anh Kiêu Dương
rồi đấy!”
ORZ
Tô Liễu
chấn động ngã mình xuống ghế sofa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT