Vong Xuyên mỉm cười hài lòng, kéo tôi đến trước mặt, ôm lấy tóc tôi; “Đeo sợi tơ hồng gắn chuông vào rồi, thì đã là người của ta, sau này không được làm gì với người khác nữa, không được liếc mắt đưa tình nữa, không được…”

Anh dừng lại, chợt nghiêm mặt lại, nghiến răng âm trầm nói: “Nói cách khác, ta đã trói buộc muội rồi, bảo muội sau này cười là phải cười, khóc là khóc, ăn ngủ cũng chỉ được có ta, không được với người khác, biết chưa?”

Tôi bị bộ dạng hăm dọa này của Vong Xuyên, lập tức nghe mà mơ hồ, chỉ yên lặng nhìn anh.

Vong Xuyên gõ vào đầu tôi, nghiến răng nói: “Rốt cuộc bộ dạng này là gì chứ, sao lại ngốc đến thế.”

Những lời này khiến cho Thủy quỷ tôi rất chi là tổn thương.

Tôi liền mếu máo, cụp đầu xuống, không nói gì.

Đột nhiên, nghe anh phì cười một tiếng, chỉ chỉ vào mũi tôi: “Thủy quỷ tức giận rồi à?”

Thủy Quỷ tôi có chút tức giận.

Vong Xuyên lại bật cười, nâng mặt tôi lên, vén sợi tóc trên trán tôi, véo chóp mũi của tôi, đôi mắt sáng như sao nhìn tôi: “Đợi khi quay về, chúng ta sẽ thành hôn, được không?”

Tôi ngẩn ra.

Thành…hôn?

Vong Xuyên kéo tôi ôm vào lòng: ‘Ta nghĩ rồi, đầu tháng ba tháng sau là ngày lành, chờ ta quay về bẩm với phụ vương, lựa chọn ngày giờ nào đó, ta…không đợi được nữa.”

Đột nhiên, lại nghe anh cười nhẹ, nói tiếp: “Lúc quay về sẽ bắt đầu may giá y cho muội. Đúng rồi, A Ly thích gấm lụa nào…”

Nói đến đây thì chợt ngừng lại. Cả người anh bỗng lảo đảo, nhào tới bên vai tôi.

Tôi bừng tỉnh: “Tiểu ca ca?”

Anh đập cằm vào vai tôi, kêu lên một tiếng đau đớn.

Trong lòng tôi lo lắng, vội nâng anh lên, thấy sắc mặt anh trắng bệch, trên trán đẫm mồ hôi.

Tôi thoáng chốc luống cuống, vội cầm lấy cánh tay anh: “Tiểu ca ca, huynh…huynh làm sao vậy, làm sao vậy?”

Anh từ từ nhắm mắt lại, nhíu mày tựa trên vai tôi, vẫn không nhúc nhích.

Tôi run rẩy gọi anh vài tiếng, nước mắt suýt rơi xuống, đang định gọi mấy người Lan Xuyên tới, ai ngờ, vừa đứng lên, tay lại bị kéo mạnh xuống, ngã vào một bờ ngực dày rộng.

Tôi sửng sốt, gương mặt anh ngẩng lên trong nháy mắt sức sống lại tràn trề, mặt mày hớn hở.

Tôi nói: “Tiểu ca ca, huynh…huynh…”

Vong Xuyên cười, gõ vào mũi tôi: “Ta hù dọa muội chút thôi, nhìn này…” Anh đưa tay chỉ vào ngực tôi: “Nhìn nơi này của muội lo lắng ta như vậy…”

Tôi mếu máo, nước mắt suýt rơi xuống.

Anh vuốt ve mặt tôi: ‘Lại tức giận?”

Thủy Qủy tôi vì vậy mà đem chiếc ghế băng nhỏ cách xa anh hai trượng, sau đó thái độ kiên quyết, nín lặng không thèm để ý tới Vong Xuyên.

Nửa giờ sau, anh chậm rãi nhấp một ngụm trà, sau đó ôm ngực, khẽ kêu một tiếng, Thủy quỷ tôi lập tức từ trên ghế băng nhảy dựng lên, lao đến, bắt lấy tay anh hoang mang hỏi anh bị làm sao.

Anh lật ngược tay cầm lại tay tôi, thuận thế kéo tôi ôm vào trong lòng, nụ cười trên môi còn tươi hơn cả hoa đuôi chó: “Ta còn tưởng rằng muội không để ý tới ta nữa.”

Thủy Quỷ tôi rất tức giận. Chợt nghe ngoài cửa sổ có tiếng gõ thình thịch, một đợt gió lạnh và mưa quất mạnh vào.

Đưa mắt nhìn ra, bên ngoài cửa sổ không biết mưa đã rơi từ lúc nào, làm hạnh hoa ngoài cửa tan tác, những cánh hoa trắng mịn rơi dưới đất.

Tôi chớp mắt, nói: “Muội muốn một cành hạnh hoa.”

Vong Xuyên cầm tay tôi, ánh mắt lưu luyến: ‘Được, sáng mai ta sẽ ngắt một cành hạnh hoa đẹp nhất cho muội, cắm vào trong bình đặt vào phòng của muội, có được không?”

Đây là lần đầu tiên tôi mở miệng yêu cầu anh, cũng là lần cuối cùng, chuyện trên đời, sẽ không ai ngờ được, cũng không dự đoán được.

Ngày hôm sau, mưa đã tạnh, chim líu lo bên ngoài cửa sổ. Tôi từ trên giường bước xuống, đẩy cửa ra thì trông thấy Vong Xuyên trong y phục thanh sam đứng dưới tán cây hạnh hoa.

Tôi phấn chấn gọi một tiếng tiểu ca ca.

Anh đang ngắt cành hạnh hoa, quay lại với tôi, nói: “A Ly, qua đây.”

Tôi chạy tới, chiếc lắc dưới chân kêu đinh đang. Vong Xuyên cười.

Anh đưa cành hạnh hoa cho tôi, nói: “Cái này có đẹp không?”

Hôm qua mưa một trận, hạnh hoa được tẩy bụi, nhìn rất sáng rất sạch.

Tôi vuốt cánh hoa, nói: ‘Đẹp lắm.”

Vong Xuyên mỉm cười: ‘Ta lại ngắt một cành nữa, để làm thành một đôi, để ta chăm sóc.”

Hai cành hạnh hoa nhìn rất chói mắt, nụ cười của anh cũng rất chói mắt. Tôi khúc khích cười nhìn vào hàng lông mày của anh, mắt của anh, nhìn anh xoay người, sau đó nhìn anh bước chân..

Anh đột nhiên xoay người lại, sắc mặt tái nhợt, vươn tay cho tôi, nói: “A Ly, muội..qua đây…”

Tôi kinh ngạc bước tới đỡ lấy tay anh, anh ngước mắt lên nhìn tôi, trong đôi mắt đột nhiên trở nên tối sầm, khóe miệng nhếch lên định nói gì đó nhưng lại không phát ra tiếng, rồi chợt ho mạnh một cái, búng ra một ngụm máu, cả người anh loạng choạng vài cái rồi trượt đổ lên người tôi.

Tôi nghe tiếng của mình nói: “Tiểu ca ca, huynh lại đùa muội phải không?”

Nước mắt tôi bỗng nhiên rơi xuống, tôi nói: “Tiểu ca ca, lần này đùa không vui chút nào.”

Tôi nói: …”



Anh cứ thế mà ngủ, ngủ đúng bảy bảy bốn chín ngày. Không hề dự liệu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play