Tôi ngồi xổm ở góc đường, im lặng đến phát ngốc lên, ngồi cho đến lúc đèn đuốc đã tắt hết không còn cái nào nữa.

Tiểu Đào cầm một chiếc đèn lồng tìm thấy tôi đang ngồi cùng một gã ăn xin sóng vai bên nhau.

Gã ăn xin này đúng là một kẻ lương thiện mà lại hiệp nghĩa, lúc hắn bưng chiếc bát đến trước mặt tôi, tôi đã hỏi hắn: “Cậu đang vội lắm sao?”

Hắn xoè tay ra đếm đếm rồi nói: “Hôm nay nhiệm vụ được giao cho đều đã xong rồi, chắc là không vội lắm đâu”

Tôi tháo chiếc vòng tay ra đưa vào bát cho hắn, nói: “Vậy thì cậu cùng ngồi với tôi một lúc đi”

Hắn đem vòng tay giơ lên cao dưới ánh trăng xem xét, lại lấy tay gõ gõ vào chiếc vòng kiểm tra, sau đó thả nó vào túi bên người, bưng bát ngồi xuống bên cạnh tôi.

Trong lúc ngồi cạnh nhau thì hắn đi vệ sinh hai lần, lại đi đến phố đối diện tranh giành với 2 gã ăn xin. Khi trở về trên tay cầm hai cây kẹo hồ lô sáng rực, hơn nữa lại rất tốt tính chia cho tôi một chiếc.

Kẹo hồ lô ăn rất chua rất chua. Chua nhưng tôi vẫn cắn một miếng mà nước mắt trào ra.

Lúc Tiểu Đào tìm thấy tôi thì tôi đang đem kẹo hồ lô ăn cho đến sạch sẽ. Nàng đem theo chiếc đèn lồng bổ nhào vào trước mặt tôi, vẻ mặt kích động: “Tiểu thư, cô, cô….Làm sao vậy, sao cô lại….khóc?”

Tôi ăn xong miếng kẹo cuối cùng thì ném cây que xuống, lau nước mắt cười nói: “Không sao, không sao….Sơn tra này ăn rất chua mà thôi”

Tôi túm lấy tay nàng đứng dậy.

Lúc vừa đứng lên, ánh trăng như lẩn mất, trước mắt tôi một màu đen kịt. “Tiểu Đào” Theo bản năng đưa tay ra bốn phía sờ soạng.

Tiểu Đào nhanh tay bắt được tay tôi, giọng nhẹ nhàng: “Tiểu thư, cô….Cô lại bị chứng bệnh quáng gà phát tác sao?”

Tôi cứ cho là bệnh này quá nhẹ không thèm quan tâm, phát tác bất ngờ, lúc đến cũng nhanh mà lúc đi cũng nhanh. Lúc bắt đầu mắt nhìn không rõ lắm, đi đường thường va đụng này nọ.

Tiểu Đào đem đèn lồng lên phía trước soi soi trước mặt tôi, quay phải quay trái, trong giọng nói xen lẫn tiếng nức nở, nghẹn ngào: “Vân, Vân đại công tử đâu rồi, tiểu thư, không phải là cô vẫn cùng ở một chỗ với Vân đại công tử đấy sao?”

Tôi trầm mặt xuống khẽ cười: “Huynh ấy lại đem tiểu thư nhà người một lần nữa quên mất rồi”

Ban đêm, cha tôi đến thăm, ôm lấy vai tôi thở dài nặng nề, chờ cho đến lúc tôi ngủ rồi mới đứng dậy rời đi.

Tôi ngủ rất hỗn loạn, mơ màng làm một giấc mộng.

Trong mộng mặt tôi đang ghé sát bờ sông, hai bên bờ có rất nhiều hoa nở đỏ chói mắt, từng mảng từng mảng giống máu lan tràn khắp nơi, trên cầu có nam tử đi qua, nhìn tôi cười cười, mặt đẹp, mắt đẹp rất giống Vân Phi Bạch.

Tôi lấp ló từ nước hiện lên bờ gọi hắn: “Công tử”

Nam tử quay đầu. Tôi nhanh chân chạy về phía hắn, mới chạy được hai bước lại dừng một chút, mặc váy uốn éo đi tới.

Trong mắt hắn ánh lên nét cười.

Tôi đến trước mặt hắn, từ trong túi lấy tay sờ, sờ mãi đến nửa ngày cuối cùng cũng lấy ra một chiếc khăn tay, đưa đến trước mặt hắn.

Hắn vừa nhìn thấy, lông mày nheo nheo lại.

Trên chiếc khăn tay được thêu một đôi giống như là đôi vịt giời bơi lội trong nước vậy.

Tôi gấp gáp giải thích với hắn: “Đây là đôi uyên ương”

Nam tử buồn cười quá, khẽ mỉm cười không nói gì.

Tôi thấy hắn cười thì cũng cầm góc áo cười theo ngây ngốc.

Tôi nói: “Có một chuyện, có một chuyện, tôi muốn nói với huynh một chuyện”

Hắn khẽ cười: “Muội nói đi”

Tôi cúi đầu, vo vo góc áo, nhìn mũi chân nói: “Tôi, tôi rất thích, thích nhìn huynh cười, còn muốn ….muốn gả cho huynh làm vợ nữa”

Đợi mãi mà không thấy động tĩnh gì mới nghi hoặc ngẩng đầu lên thì giật mình kinh hãi, trước mặt bỗng đổi là một khuôn mặt khác, sắc mặt người ta sầm sì, đôi mắt đầy tức giận, áo bào đen, tay áo dài rủ xuống, nhìn thẳng vào mặt tôi đúng là tên Vân Châu kia.

Tôi giật mình một cái, từ trong mộng bừng tỉnh lại.

Xuống giường châm đèn lên, nhìn đi nhìn về đồng hồ nước trên tường, mãi sau mới biết là đã nửa đêm.

Giấc mộng thật là kỳ quái.

Tôi rót nhanh một chén trà, lại trở về nằm trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được, nghĩ về Vân Phi Bạch, rồi lại nghĩ tới giấc mộng vừa rồi, trong lòng từng đợt chua xót, chua xót trào dâng. Mở trừng mắt nửa tiếng, tôi xuống giường, mặc quần áo vào, đẩy cửa đi thong thả đến cuối vườn.

Bên ngoài ánh trăng mỏng manh toả chiếu, mặc dù híp mắt lò dò đi trên đường gồ ghề nhưng cũng may là không sao. Tôi liều mạng từ trên hành lang đi thẳng đến hậu viện.

Trong hồ nước rất lạnh, trăng tràn xuống rất đẹp, rất tròn.

Lúc tôi vừa đi đến nơi, mới dừng chân thì nghe thấy tiếng quạ đen kêu quà quà vài tiếng, làm cho trăng lẩn mất.

Trước mắt tôi một màu đen tuyền.

Trong tôi bỗng không hiểu sao sinh ra hoảng sợ, đưa tay ra sờ soạng bốn phía, lảo đảo vài bước, ngã nhào xuống.

Tôi chống tay đứng dậy, ngay sau đó thì bị ôm chặt vào một bờ ngực rộng.

Người nọ thở có chút nặng nhọc, cằm để ở trên trán tôi cọ cọ, ôm tôi thật lâu cũng không nói gì.

Tôi bảo: “Vân Châu”

Thân thể người nọ cứng lại, mãi sau mới cất giọng khàn khàn: “Sao lại biết là ta?”

Tôi nói: “Tôi nhớ rõ mùi hương trên người huynh”

Thân thể hắn lại cứng lên, mãi một lúc lâu sau lại cất giọng khàn khàn bảo: “Hai này nay ta thực ra rất giận muội, nhưng bây giờ….nhìn thấy muội như vậy, ta một chút tức giận cũng đều…..bay hết rồi”

“A Ly, không cần ngốc như vậy được không, muội cùng hắn nhất định là có duyên mà không phận” Hắn ôm tôi lâu quá mới buông ra, “Lúc trước là ta đã sai….Ngay từ lần đầu là ta đã sai rồi, là ta hiểu được quá muộn…Rất kiêu ngạo cố không muốn nói ra miệng những tâm sự này, cứ trơ mắt nhìn muội đi rồi…”

Nói đến đây giọng bỗng khàn hẳn, mãi sau lại biến thành tiếng thở dài.

Hắn lại thở dài một hơi nói: “Muội cũng biết ta hai ngày nay thế nào không, muội ngày ấy nhìn ta, lại cùng hắn nắm tay, muội cũng biết rõ không phải đi thăm ta, mà là đi đến cho ta một dao vào ngực”

Dừng lại chút rồi tiếp tục than nhẹ, cọ cằm vào trán tôi, giọng mềm nhẹ hẳn đi: “Cũng may, cái gì cũng đã qua, A Ly, chúng ta lại bắt đầu một lần nữa có được hay không?”

Tôi hốt hoảng, trầm mặc một lúc nói: “Thực ra huynh đều biết rõ mệnh của tôi là không trọn vẹn, có đúng hay không?”

Thân mình của hắn chấn động, không nói được lời nào.

Tôi nói: “Sáu người kia đúng là tôi đã khắc chết, đúng không? Hai lần Phi Bạch mất trí nhớ, huynh thì rơi xuống sườn núi, toàn bộ đều là do tôi, có đúng hay không?”

Tôi ngửa đầu nhìn trời, trừng mắt nhìn hắn: “Kỳ thật tôi nhất định kiếp này là mệnh cô độc một đời, có đúng hay không?”

Hắn vẫn không nói lời nào.

Tôi đẩy hắn ra, nghiêng ngả, lảo đảo đi, trong lòng đau đớn không thôi, nước mắt sắp trào ra.

Tôi khốn khổ mở miệng nói: “Tôi mệt mỏi quá, tôi muốn đi về ngủ”

Nói chưa xong, tay lại bị kéo mạnh, rồi cả người lại ngã nhào vào lòng hắn.

Hắn xoay người áp sát vào tôi, cho dù tôi không thấy mặt hắn, cũng không nhìn thấy thần sắc hắn thế nào, chỉ nghe tiếng thở dốc ồ ồ của hắn lướt trên mặt, rồi sau đó có một cái gì đó mềm mại, lạnh lẽo áp chặt vào môi tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play