Bi thương đến chết tâm, cho dù chết một ngàn, một vạn lần, Tô Tranh cũng không có chút cảm giác nào, cả người cô chợt chết lặng. Đã từng ngẩng cao đầu khó khăn đi về phía trước, đã từng lấy mục tiêu vì chỉ cần mình cố gắng tất cả đều có thể cứu ván, nhưng kết thúc vẫn không hề thay đổi!
Tay lão phu nhân khẽ động, vệ sĩ ở xung quanh đồng loạt xông lên, có người cầm xiềng xích lạnh lẽo, xông tới định bắt ép cô.
Mạc Phong trầm mặc đứng ở bên cạnh sắc mặt tái xanh nhìn đây tất cả, nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của Tô Tranh, tay phải nắm càng ngày càng chặt. Vào giây phút này khi nhìn thấy vệ sĩ xông tới, Tô Tranh lạc lõng ở giữa mỏng manh bất đắc dĩ như con bướm lạc đường.
Anh chợt hét lớn một tiếng: “Dừng tay!”
Tiếng quát này mặc dù không lớn nhưng lại trầm thấp có lực, bọn vệ sĩ đều bị chấn động, dừng động tác trong tay lại nhìn về phía Mạc Phong. Lại chỉ thấy Mạc Phong nguội lạnh đứng ở nơi đó, lông mày cau rất chặt, ánh mắt uy nghiêm nhìn chằm chằm một điểm trên đất, cả người tản mát ra khí thế bức người.
Bọn vệ sĩ hai mặt nhìn nhau, nhìn Mạc Phong rồi lại nhìn sang lão phu nhân, bọn họ là do lão phu nhân dẫn đến, lệnh của lão phu nhân bọn họ không dám không nghe theo, nhưng lời nói của Mạc Phong bọn họ cũng không dám bỏ ngoài tai.
Lão phu nhân đang nhìn con trai của mình rất không vui: “Mạc Phong, anh muốn làm gì?”
Mạc Phong khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn Tô Tranh một cái, cắn răng nói: “Bất kể kẻ nào cũng không được động vào cô ấy.”
Lão phu nhân cau mày: “Anh điên rồi sao? Chẳng lẽ anh không biết những điều cô ta làm ——”
Mạc Phong không đợi lão phu nhân nói hết đã cắt đứt lời của bà: “Con biết hết, biết những điều cô ta làm, nhưng con không muốn nghe nữa !”
Chân mày lão phu nhân nhíu chặt hơn, bất đắc dĩ lắc đầu với con trai mình: “Người đàn bà này cho anh ăn thuốc mê gì sao?”
Mạc Phong đi mấy bước tới trước mặt lão phu nhân, cung kính mà ép không cho cự tuyệt nói: “Mẹ, chuyện này đến đây chấm dứt, mời ngài trở về.”
Lão phu nhân nghe xong nhất thời nổi đóa: “Anh…anh đang đuổi tôi?”
Nét mặt Mạc Phong không chút thay đổi: “Mẹ, những điều mẹ muốn nói không phải là đã nói hết sao, còn chuyện gì cần làm tiếp sao? Chuyện còn lại con trai sẽ tự xử lý.” Nói xong lời này Mạc Phong tỉnh táo hạ lệnh: “Mạc gấm, cậu cùng mẹ rời đi.”
Vào giây phút này Mạc Gấm vốn không có lối để chen miệng, nghe anh trai nói vậy thì đi đến bên cạnh lão phu nhân, cung kính nói: “Mẹ, chúng ta đi thôi?”
Mi mắt lão phu nhân nhìn quanh mọi người, bà đã nhìn thấu, có Mạc Phong ngăn cản những người này sẽ không dám làm gì Tô Tranh. Bà hừ lạnh một tiếng, khinh thường liếc nhìn Tô Tranh, ném ra câu: “Tiểu thư Tô, thật là thủ đoạn!” Nói xong bà cũng không để ý Mạc Gấm ở bên cạnh muốn đỡ, thẳng bước rời đi.
Các vệ sĩ sau lưng lão phu nhân thấy thế cũng đuổi theo sát, bảo mẫu càng thêm bước nhanh về phía trước đi đỡ lão phu nhân.
Mạc Gấm nhìn xung quanh một lần cuối, khe khẽ thở dài, theo lão phu nhân rời đi.
Lập tức trong sân, chỉ còn các vệ sĩ, Mạc Phong và Tô Tranh.
Tất cả mọi chuyện xảy ra xunh quanh Tô Tranh hoàn toàn không để trong mắt, cô chỉ thẩn thờ nhìn phía trước một chút, đôi mắt vốn trong suốt xinh đẹp lúc này lại chán nản vô hồn, cũng không ai biết cô đang suy nghĩ gì.
Mạc Phong nguội lạnh đi đến bên cạnh Tô Tranh, khó khăn nói ra một câu: “Cô đi đi.” Giọng nói của anh trầm thấp, bao hàm quyết tuyệt(*) và khổ sở.(*: kiên quyết và khổ sở)
Tô Tranh mờ mịt nghe thấy những lời này, không khỏi lầm bầm hỏi: “Đi, tôi muốn đi nơi nào. . . . . .”
Trong mắt Mạc Phong lóe lên một tia khổ sở, nhưng tia khổ sở kia rất nhanh biến mất, anh lại trở lại là Mạc Phong vừa lạnh lùng hờ hững.
Mạc Phong lạnh lùng hờ hững này, cười lạnh nói: “Cô muốn đi đâu thì hãy đi đến nơi đó đi, tôi làm sao mà biết.” Anh chỉ biết, nơi có anh, tuyệt đối không phải là nơi em muốn đến.
Lúc này Mạc Phong không khỏi tự hỏi ở trong lòng, yêu là gì, cô thực sự yêu mình sao? Không có tin tưởng yêu thực sự là yêu sao?
Rốt cuộc cô có nghĩ hai người có thể cùng nhau đối mặt với khó khăn, có thể cùng nhau vượt qua chướng ngại? Trong lòng rốt cuộc có từng hướng đến mục tiêu cả gia đình đoàn tụ cùng sống những ngày hạnh phúc về sau?
Ở trong tính toán của cô, có phải chưa từng tồn tại Mạc Phong ?
Đàn ông có lệ không dễ rơi, lúc này Mạc Phong lại cảm giác cổ họng mình nghẹn ngào, anh cứng rắn nuốt khổ sở xuống, chán ghét nói: “Tô Tranh, nơi này sẽ không ai ngăn cản cô… cô đi đi!”
Đi đi, đi xa vào, đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa, cũng không cần cho tôi bất cứ hy vọng nào!
Vệ sĩ xunh quanh cũng yên lặng cúi đầu, những người vệ sĩ này dù mù cũng nhìn ra Mạc tiên sinh quan tâm đến cô gái này đến mức nào, cũng cảm nhận được sự khổ sợ của anh, nên họ không dám nhìn .
Lúc này đã không còn ai dám ngăn cản Tô Tranh, chứ đừng nói là đi đến bắt cô.
Tri giác của Tô Tranh dường như đã dừng hoạt động, nhưng trong nọi tâm sâu thẳm cô lại nghe thấy một giọng nói, âm thanh đó lạnh lùng nói, cô đi đi, đi thôi, nơi này không ai muốn cô ở lại, cô bị chán ghét và vứt bỏ, cô không được tha thứ.
Cô nhếch miệng cười lạnh, ngẩng đầu lên, từ từ đi khỏi viện.
Ở phía sau của cô, một ánh mắt trầm mặc mà khổ sở vẫn đuổi theo cô, cho đến khi bóng dáng của cô biến mất ở khúc quanh cửa chính .
Khi bóng cô biết mất Mạc Phong chỉ cảm thấy chỗ mềm mại cuối cùng trong lòng cũng từ từ trở nên lạnh, từ từ trở nên cứng rắn. Anh cảm giác mình rơi vào bóng tối không biên giới đau khổ tột độ, không bao giờ có thể tìm thấy đường ra.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh lập tức chú ý đến bóng hình xinh đẹp mặc một bộ đồ đỏ thắm trong cô nhi viện, cô tinh xảo xinh đẹp giống như một chú thiên nga đen, xunh quanh cô luôn có nét u buồn tĩnh lặng.
Sau đó lại vô tình gặp được cô ở đầu đường, anh tức giận bi phẫn, trêu tức cô là không biết tự trọng, trêu tức cô đắm mình, nhưng anh vẫn dẫn cô về nhà, lặng lẽ bảo vệ cô.
Nhưng trong lòng cô, rốt cuộc anh tồn tại như thế nào?
Từ YÊU trong miệng cô , lại có mấy phần sức nặng?
Em đi đi, lúc em đi cũng chưa bao giờ nguyện quay đầu lại liếc lấy anh một cái. Em trăm phương ngàn kế muốn mang hai đứa bé từ bên người tôi đi, lại thương tổn tình cảm giữa chúng ta, em lợi hại, em xem tấm lòng của tôi như cỏ giác, ném xuống mũi giày mà giày xéo!
Vào giây phút này Mạc Phong chợt có một kích động, anh muốn hét to về phía bóng lưng biến mất kia: Trong lòng em tôi, rốt cuộc là cái gì.
Tô Tranh bâng quơ đi đến đầu đường thị trấn.
Cô nên đi nơi nào, muốn đi đâu? Cô cũng không có bất kỳ ý tưởng gì nữa.
Đi hết mười năm, mỗi ngày cô đều sẽ nhìn hình bọn nhỏ , cô vẫn mơ ước có thể đi đến bên cạnh bọn họ, nhìn bọn họ nở nụ cười, đây chính là hi vọng duy nhất để cô sống tiếp.
Nhưng là bây giờ cái gì cũng không có, bọn họ thực sự sẽ không tha thứ cho cô.
Tô Tranh ngẩng đầu lên nhìn trời, bâu trời đầu thu, chân trời trong suốt cao tít.
Cô muốn hỏi, tại sao phải cho tôi một cơ hội sống lại?
Ông trời ơi, cứ để cô chết đi như vậy, có khi lại là hạnh phúc.
Ít nhất Mạc Phong có cơ hội lấy được một người vợ tốt, bọn nhỏ có thể tiếp tục sống cuộc sống yên tĩnh của chúng, ít nhất bọn nhỏ sẽ không phải trải qua kinh nghiệm đau thương này.
Cô thở dài một tiếng, nước mắt từ bên quai hàm không tiếng động chảy xuống.
Ông trời ưu đãi, cho cô thêm một cơ hội, chỉ tiếc cô lại làm hỏng như xưa rồi.
Đúng lúc này, có một chiếc xe gắn máy gào thét mà lao đến, người đi đường bên cạnh rối rít tránh né.
Tô Tranh đắm chìm trong đau lòng trong, không nghe được bất kỳ âm thanh gì.
Đợi đến khi tiếng phanh từ chiếc xe máy vang lên, tất cả đã đã không kịp rồi.
Tô Tranh chỉ cảm thấy một lực khổng lồ đẩy mính bắt ra xa.
Khi cô nhếch nhác ngã trên mặt đất, cô hoảng hốt hoa mắt nghĩ, chuyện xưa tái diễn sao?
Thì ra kết quả quả nhiên đang lập lại!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT