Khi Tô Tranh đi về, nét mặt vệ sĩ Nghiêm không thay đổi vẫn đi theo
phía sau cô, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại nghi ngờ liếc cô một cái.
Tô Tranh thật là sự không muốn giải thích, tiếp tục đi về.
Lão phu nhân đến tựa như Mạc Gấm, tới đột nhiên đi vội vàng, hai đứa bé không hề phát hiện.
Tô Tranh chợt dừng lại, hoài nghi nhìn sang nhưng bụi rậm dày đặc bao quanh khu vực, nhìn thị trấn nhỏ cách đây không xa một chút, bắt đầu
hoài nghi, xung quanh có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chăm chú? Dĩ nhiên
là cô sẽ không tin lão phu nhân và Mạc Gấm tin tưởng cô như vậy, bọn họ đi rồi, nhưng tai mắt nhất định sẽ ở lại.
Vệ sĩ Nghiêm ở bên cạnh xin phép nói: “Tôi sẽ báo việc này cho tiên sinh.”
Tô Tranh quay đầu nhìn vệ sĩ Nghiêm một chút, không nói gì. Cô biết
vệ sĩ Nghiêm chỉ xin phép cô cho có lệ, quyết định của anh cô sẽ không
thể thay đổi được.
Tô Tranh thở dài, hôm nay nghe được nhưng lời nói cuả lão phu nhân
làm cho cô có nhiều lòng tin với với Mạc Phong hơn, có lẽ cô nên chờ một chút, xem Mạc Phong xử lý mọi chuyện nội bộ mâu thuẫn lần này như thế
nào.
Nếu như anh có thể xử lý tốt, thì cô chỉ cần lặng lẽ chờ ở nơi này là được phải không?
Nhưng khi bọn họ trở về biệt thự, vệ sĩ Nghiêm không có được cơ hội báo cho Mạc Phong.
Một nhóm người mặc thường phục cầm súng, quang minh chánh đại xông
vào, nhanh chóng chạy thẳng lên tầng hai. Khi Tô Tranh và vệ sĩ Nghiêm
vào nhà, thì đã thấy những người đó đang đánh lại những vệ sĩ dưới quyền của vệ sĩ Nghiêm, mà có một số ít bon họ đã xông được lên tầng trên,
thậm chí Tô Tranh còn nghe thấy tiếng hét chói tai cảu Mạc Yên Nhiên.
Tô Tranh nghe thấy tiếng hét hoảng sợ của Yên Nhiên, trong nháy mắt lòng bị buộc chặt, lạnh lùng chất vấn: “Các người là ai?”
Trong đám người kia có một người bước ra, ước chừng ba mươi tuổi ,
đeo một chiếc kính đen, để đầu húi cua, gã đi đến trước mặt Tô Tranh và
vệ sĩ Nghiêm giải thích: “Chúng tôi nhận lệnh của Mạc phu nhân dẫn tiểu
thiếu gia về nhà.”
Tô Tranh không thể ngờ được lão phu nhân sẽ hành động nhanh như vậy, cô liếc mắt nhìn vệ sĩ Nghiêm, trước tình hình này có lẽ chỉ có vệ sĩ
Nghiêm là có thể bảo vệ Cách Ly, nhưng không biết lần này anh ta muốn
đứng ở vị trí nào.
Vệ sĩ Nghiêm tiến lên một bước, nhìn chằm chằm người đàn ông đầu húi
cua này lạnh lùng nói: “Tôi nhận lệnh của Mạc tiên sinh đó là bảo vệ
tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư, không được sự cho phép của ngài ấy, bất kể ai cũng không thể dẫn tiểu thiếu gia đi.”
Gã đầu húi cua và vệ sĩ Nghiêm liếc nhìn nhau một cái, đều hiểu đối
phương tuyệt sẽ không buông tha nhiệm vụ. Bọn họ vốn cùng phục vụ một
gia tộc, nhưng hôm nay bởi vì chủ của mình, mà buộc phải dẫn đến tránh
chấp một sống một chết.
Tô Tranh nhanh chóng đánh giá tình hình trước mặt, người của vệ sĩ
Nghiêm ở đây không tới mười người, còn gã đầu húi cua kia lại có đến mấy chục người dưới tay không những thế họ còn đến mang súng, nếu đánh nhau thật , chẳng những tự chuốc lấy phiền phức mà còn bị thiệt hại quân số
nặng lề.
Trái tim cô chuyển một cái, nảy ra ý hay, dứt khoát thanh minh nói:
“Tiểu thiếu gia, các người có thể mang đi, nhưng tiểu tiểu thư thì các
ngươi không thể.”
Vệ sĩ Nghiêm nghe xong lời này, sững sờ, kinh ngạc nhìn về phía Tô Tranh.
Nét mặt Tô Tranh không biến, nhìn chằm chằm gã đầu húi cua hỏi: “Thế nào?”
Gã đầu húi cua dường như cũng không biết thân phận của Tô Tranh, hắn
cau mày nhìn Tô Tranh hỏi: “Lời vị tiểu thư này nói có thể nghe theo
sao?”
Vệ sĩ Nghiêm đang muốn phản đối, lúc này tại cửa cầu thang một âm
thanh non nớt bình tĩnh nói: “Lời của cô ấy nói không thể quyết định,
nhưng lời tôi nói có thể làm theo.”
Mọi người vừa nghe, mau chóng nhìn về phía cầu thang, thì thấy Mạc
Cách Ly từng bước một từ từ đi xuống cầu thang, phía sau còn có thêm mấy người mặc thường phục đi theo.
Sắc mặt của Mạc Cách Ly có chút tái nhợt, sau khi lạnh nhạt nhìn Tô
Tranh một cái, cậu lại quay ra nói với gã đầu húi cua: ” Chú Tống, tôi
đi với chú.”
Lòng của Tô Tranh bất chợt như bị kim châm.
Cái nhìn của Mạc Cách Ly dường như bình tĩnh như nước, nhưng lại
giống như tích tụ hàng vạn ý niệm, cô chưa bao giờ biết một ánh mắt đơn
giản như vậy lại có thể làm cho tim của cô đau như thế.
Vệ sĩ Nghiêm vừa thấy Mạc Cách Ly thực sự muốn đi theo cái vị” Chú
Tống “kia, đang định ngăn cản, lại thấy sắc mặt Tô Tranh ở bên cạnh tái
nhợt nhìn theo Mạc Cách Ly, thì vội vàng hỏi: “Tiểu thư Tô , cô không
sao chứ?”
Tô Tranh từ từ lắc đầu, nhịn đau lòng xuống, đi bên cạnh Mạc Cách Ly, lấy đồng hồ trên cổ tay mình xuống đưa cho Mạc Cách Ly: “Cạnh Ly, chúng ta cũng có có một thời gian sống bên nhau, cái này đưa cho cháu, giữ
lấy làm kỷ niệm, có thể không?”
Mạc Cách Ly cúi đầu nhìn qua bề ngoài chiếc đồng hồ kia, rồi ngẩng
đầu nhìn Tô Tranh, từ từ cười một chút như hư ảo. Cậu tự tay nhận lấy
chiếc đồng hồ kia, nhìn Tô Tranh một lần cuối cùng, bình tĩnh nói: “Chăm sóc chị gái tôi cho tốt.” Nói xong cậu đi đến bên cạnh gã đầu húi cua,
nhàn nhạt ra lệnh: “Chú Tống, chúng ta đi thôi.”
Vệ sĩ Nghiêm thấy vậy, muốn xông lên ngăn lại, lại thấy Tô Tranh
đang ra hiệu bằng mắt với mình muốn anh đứng lại. Trên mặt vệ sĩ Nghiêm
tuy có hoài nghi, nhưng vẫn dừng bước lại , hiển nhiên anh cũng cảm thấy tình hình trước mặt dù có liều mạng cũng không thể giữ được tiểu thiếu
gia .
Đúng vào lúc Mạc Cách Ly chuẩn bị đi vào một chiếc xe việt dã, thì
Mạc Yên Nhiên vội vã chạy xuống tầng, xuyên qua cửa sổ nhìn thấy bóng
dáng sắp rời đi của em trai, cô bé không khỏi lớn tiếng kêu lên: ” Cách
Ly, đừng đi!”
Mạc Cách Ly quay đầu lại nhìn chị gái một cái, cậu không nói gì, bình tĩnh đi lên xe jeep.
Nước mắt của Mạc Yên Nhiên lập tức chảy ra, cô bé lắc đầu liều mạng kêu to: “Mạc Cách Ly, em đừng đi! Đừng bỏ chị lại!”
Tô Tranh ngẩng đầu nhìn đứng về phía bé gái ngồi giữa cầu thang, cô
bé bé nhỏ này hiển nhiên sẽ không biết, vào thời khắc mấu chốt nhất cô
bé là một con cờ bị ruồng bỏ.
Ý của lão phu nhân nhà họ Mạc, cũng chính là ý của nhà họ Mạc. Bọn họ tình nguyện bỏ Mạc Yên Nhiên để khiến cho Tô Tranh cam tâm tình nguyện
rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT