Nhìn anh thật giống qua ảnh, anh không đẹp theo kiểu của Mạc Phong và Mạc Vân mà khuôn mặt anh mang theo chút nét nữ tính. Nhưng anh lại
không hề lưu luyến bụi hoa, mà rất sạch sẽ, nhìn anh người ta cảm nhận
được mùi thơm ngát của rừng núi.
Nhưng bây giờ Tô Tranh không có bất kỳ tâm trạng gì để thưởng thức, cô cười lạnh khẳng định nói: “Quả nhiên là anh!”
Mạc Gấm nhẹ nói: “Vậy chắc cô cũng biết vì sao tôi lại đến đây rồi chứ?”
Tại sao Mạc Gấm lại xuất hiện ở nơi này, đương nhiên là Tô Tranh biết.
A Rượu đã thất bại, không xóa được Tửu Thần trước khi Mạc Gấm phát
hiện, thậm chí có thể là trước khi A Rượu hành động Mạc Gấm đã quăng
lưới chờ đợi rồi. Mạc Gấm phát hiện ra A Rượu, sau đó từ A Rượu mà tìm
ra cô sao?
Tô Tranh chợt nhớ tới tiếng ầm ầm vào buổi trưa, chẳng lẽ là âm thanh hạ cánh của máy bay trực thăng?
Hình như Mạc Gấm chưa nói gì với Mạc Phong, cũng không nói với nhà họ Mạc người, một mình anh ngàn dặm xa xôi chạy đến biệt thự giữa núi rừng này, dùng kế điệu hổ ly sơn đuổi vệ sĩ Ngiêm đi, mục đích của anh là
gì?
Mạc Gấm nhàn nhạt mở miệng giải thích nói: “Cô nên đoán được, anh
trai của tôi vẫn chưa biết những chuyện cô làm.” Quan sát nét mặt của
Tô Tranh, anh nói tiếp: ” Đến bây giờ anh ấy cũng vẫn chưa biết cô làm
cách nào lấy trộm được cơ mật trong máy tính của anh ấy.”
Tô Tranh cười lạnh nói: “Nhưng anh biết, anh chạy đến nơi đây chỉ muốn nói cho tôi biết là anh biết. Mục đích của anh là gì?”
Mạc Gấm lắc đầu, sử dụng dứt khoát nói: “Tôi không muốn làm gì cả,
tôi chỉ muốn nhìn cháu trai và cháu gái của tôi an toàn, thuận tiện đến
thăm cô.”
Tay Tô Tranh nắm chặt thành quyền, dĩ nhiên cô làm sao có thể tin, chỉ là thăm hỏi sao?
Mạc Gấm xoay người, từ từ đi về phía nơi xa, vừa đi vừa nói: “Cô có thể không tin.”
Khi bóng lưng Mạc Gấm biến mất, bàn tay Tô Tranh cũng buông lỏng ra,
cô vô lực tựa lên thân cây, ngửa đầu nhìn trăng sáng trên trời .
Mạc Gấm đi đến nơi này, muốn cái gì? Anh có ý muốn cảnh cáo cô không nên gây bất lợi cho nhà họ Mạc sao?
Anh. . . . . . Thật sự muốn sao?
Vệ sĩ Nghiêm dùng hết sức chạy tới, nhanh chóng nhìn thấy Tô Tranh trầm tư tựa vào thân cây, vội hỏi cô thế nào.
Tô Tranh ngước mắt nhàn nhạt liếc anh một cái, lắc đầu mà nói: “Không có việc gì, trở về đi thôi.”
Vệ sĩ Nghiêm đối với hành động bỏ đi của Tô Tranh hiển nhiên có chút băn khoăn, trầm mặc , ngồi xổm xuống liều chết đỡ người Tô Tranh.
Tô Tranh lạnh nhạt cự tuyệt anh, tự mình đứng dậy đi trở về.
Khi Tô Tranh đi lên lầu, nghe thấy vệ sĩ Nghiêm chợt gọi cô lại”Tiểu thư Tô.”
Tô Tranh quay đầu lại liếc mắt nhìn, lại thấy vệ sĩ Nghiêm đứng thẳng tắp cao lớn trong phòng khách, đang nhìn cô, trong ánh mắt có chút áy
náy.
Anh trịnh trọng mở miệng nói: “Tiểu thư Tô , tôi sẽ bảo vệ cô thật tốt.”
Tô Tranh gật đầu một cái, anh cũng không cần thiết phải trịnh trọng như vậy, cô tin chắc rằng người này sẽ hết sức bảo vệ cô.
Vệ sĩ Nghiêm thấy Tô Tranh chỉ tùy ý gật đầu một cái, anh mấp máy môi nói: “Tiểu thư Tô , nghỉ ngơi sớm một chút.” Nói xong xoay người rời
đi.
Tô Tranh tâm sự nặng nề, cũng lười để ý tới cảm xúc của vị vệ sĩ Nghiêm này, đi thẳng lên lầu.
Một đêm này, cô không thể ngủ ngon. Cô không ngừng nhớ sự xuất hiện của Mạc Gấm?
Chuyện này lạc quan mà nghĩ, có thể cho là Mạc Gấm biết việc làm của
cô, nhưng là vì nghĩ đến hạnh phúc của anh trai mình, nên đã không nói
ra chuyện này, mà chạy đến đây để cảnh cáo cô, cũng là cho cô một cơ
hội. Nhưng là nếu như bi quan nghĩ, có lẽ Mạc Gấm có địch ý với anh
trai mình, anh có mục đích khác.
Nghe nói Mạc Gấm không phải là do lão phu nhân nhà họ Mạc sinh, nhưng đối với Mạc Gấm lão phu nhân cũng không bạc đãi gì, vị tam thiếu gia
của nhà họ Mạc này mấy năm trước đã đi du học ở Mỹ, bình thường rất ít
trở về.
Cô không biết tình cảm giữa Mạc Phong và Mạc Gấm như thế nào, nên cô
cũng không thể suy đoán được hành động của Mạc Gấm sẽ như thế nào.
Suy nghĩ cả đêm không có đầu mối, cô mãi vẫn không thể đi vào giấc
ngủ, cho đến lúc 5h sáng của ngày hôm sau cô vẫn không ngủ được. Thôi
thì, dứt khoát không cần ngủ, đứng dạy kéo màn cửa sổ ra hít thở không
khí mới mẻ ở bên ngoài, tiện thể điều chỉnh lại tâm trạng.
7h sáng, sau khi rửa mặt xong, đang định đi ra xem Yên Nhiên đã rời giường chưa, thì cô lại nghe thấy có tiếng gõ cửa bên ngoài.
Cô đi ra mở cửa, vệ sĩ Nghiêm rất nghiêm túc đứng ở bên ngoài, cả người mặc đồ đen, dáng đứng thẳng tắp cao lớn.
Tô Tranh sững sờ, Vệ sĩ Nghiêm rất ít khi đi lên tầng, sao hôm nay anh ta lại có thể xuất hiện ở trước cửa phòng mình.
Vệ sĩ Nghiêm thấy cô, trong mắt lóe lên một tia khó có thể xác nhận
là cảm xúc gì, nhưng vẫn cung kính nói: “Tiểu thư Tô , phu nhân Mạc cho
mời.”
Phu nhân Mạc, phu nhân Mạc nào?
Vệ sĩ Nghiêm có lẽ đã biết trước là Tô Tranh sẽ kinh ngạc, nhàn nhạt
bổ sung: “Mẹ của thiếu gia, bà nội của tiểu thiếu gia , lão phu nhân Nhà họ Mạc, có lời mời tiểu thư Tô .”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT