Tô Tranh đưa tay sờ
chiếc đồng hồ cũ kỹ trên cổ tay bên kia. Đây là đồng hồ đeo tay năm cô
lên trung học mẹ viện trưởng tặng cô làm quà sinh nhật, thứ đồ cũ kỹ như thế này ở trong cái xã hội coi trọng vật chất ngày nay không thể nào
mua được. Mạc Phong đã từng cầm tay cô nhìn qua cái đồng hồ này, anh
nhìn thật lâu sau nhàn nhạt nói: “Anh nhớ cái đồng hồ này.”
Cái đồng hồ này Mạc Phong có ấn tượng, bởi vì khi họ ở chung với nhau cô đều đeo, như hình với bóng.
Nhưng Mạc Phong tuyệt đối không nghĩ, hôm nay trong cái đồng hồ cũ kỹ này cất giấu một nỗi ưu phiền, nỗi ưu phiền đó được cất giấu để vào lúc thích
hợp có thể hủy diệt cả tương lai nhà họ Mạc.
Những năm gần đây
nhà họ Mạc chiếm cứ cả một địa bàn lớn như vậy, cũng coi đây là căn cứ
điểm từ từ nhúng tay vào rất nhiều mạch máu kinh tế của quốc gia. Gia
tộc đã tồn tại mấy chục năm tuyệt đối không thể là trong sạch, giống như xã hội tư bản phương Tây tích lũy vật chất nhất định thì cũng kèm theo
tầng lớp nô lệ dưới cùng đẫm máu và nước mắt vậy. Thời gian Tô Tranh
theo cạnh Mạc Vân, sáu năm, một mực bí mật quan sát phương thức vận hành của tập đoàn lớn này, cũng cố gắng tiếp xúc được với những tin tức quan trọng của Mạc gia. Đáng tiếc lại thấy được rõ ràng ở chỗ Mạc Vân, Tô
Tranh thậm chí không phát hiện được viên chức chính phủ đến công ty này, chứ đừng nói tới việc nhà họ Mạc này đã xâm nhập đến trung ương quan
trọng nào rồi.
Tô Tranh đã từng nghĩ tới dùng thủ pháp không đứng đắn để từ chỗ Mạc Vân lấy được một chút cơ mật, nhưng sau Tô Tranh vẫn
bỏ qua. Không vì gì, chỉ vì vào lúc cô nghèo túng Mạc Vân đã cất nhắc
cô. Tô Tranh cũng không phải người vong ân phụ nghĩa, oan có đầu, nợ có
chủ, mục tiêu của cô là nhà họ Mạc, Mạc Phong và lão phu nhân, chứ không phải Mạc Vân.
Tô Tranh nhẹ nhàng xoay đồng hồ đeo tay, nơi này
cất giấu một chút đầu mối lấy được từ laptop Mạc Phong. Tô Tranh nhất
định lấy được tin mình muốn có nhất. Mà những tin tức cơ mật kia chỉ cần tùy tiện tiết lộ cho nhà họ Phùng hoặc người nào có địch ý với nhà họ
Mạc gia thì tất nhiên nhà họ Mạc sẽ gặp phải nguy cơ không nhỏ.
Cô và Mạc Phong đang rắc rối, đã không phân ra được ai có lỗi với ai.
Chuyện đến lúc này cô lựa chọn tin tưởng Mạc Phong, và là thời điểm này
cô đã động lòng, cũng là vì cho bọn trẻ một tương lai hạnh phúc hơn.
Nhưng cô vĩnh viễn không bao giờ quên, cô không thể làm cây dương xỉ, cô phải độc lập kiên cường, cô không thể hoàn toàn lệ thuộc vào người đàn ông này, cho nên cô phải giữ lại cho mình một đường lui.
Tô
Tranh gọi điện thoại, đã sắp xếp tất cả. Cuối cùng cô lựa chọn đưa bọn
trẻ rời đi, vĩnh viễn rời khỏi nhà họ Mạc và Mạc Phong. Không cần tình
yêu, chỉ vì bọn trẻ, cô cũng hi vọng mình sẽ không cần dùng đến đường
lui cuối cùng này.
Bà Miêu đã bị Mạc Phong đưa đi trước, trước
khi đi bà Miêu vẫn thắc mắc, tại sao bà phải rời đi? Bà rất thích hai
chị em. Nhưng dù nói gì bà vẫn không được giải thích.
Mạc Yên
Nhiên nhìn những chuyện này xảy ra, nhớ lại gần đây không thấy người cha thần long thấy đầu không thấy đuôi đâu, lặng lẽ hỏi dì Tô có phải có
chuyện gì lớn xảy ra không? Tô Tranh vuốt ve mái tóc xoăn của cô bé,
trong lòng không khỏi cảm thán, đứa trẻ sinh ra trong gia đình chính
trị, so với những đứa trẻ bình thường dù sao cũng mẫn cảm hơn một chút.
Điều này lại làm cô cảm thấy khổ sở. Cô sao có thể hi vọng một cô bé
mười tuổi bắt đầu phải lo lắng chuyện tranh đấu của người lớn? Cô chỉ hi vọng Yên Nhiên đơn thuần có thể bình an lớn lên thôi!
Cảm giác
này, khiến cho cô bắt đầu băn khoăn, cho Mạc Phong một cơ hội là đúng
hay sai? Bọn trẻ ở lại nhà họ Mạc thực sự có thể hạnh phúc sao?
Mạc Cách Ly đương nhiên cũng chú ý tới khác thường xung quanh, nhưng cậu
không hỏi gì. Đứa trẻ này so với Mạc Yên Nhiên ra đời muộn mười phút,
nhưng lại tựa như thành thục hơn Mạc Yên Nhiên mười tuổi. Cậu thu tất cả vào tầm mắt, sau đó lặng lẽ cúi đầu làm như chưa từng có chuyện gì xảy
ra, bình tĩnh làm chuyện mình nên làm, thỉnh thoảng lại nhàn nhạt trấn
an chị gái một chút.
Buổi tối hôm nay, sau khi bọn trẻ ăn tối
xong, Tô Tranh dẫn bọn trẻ vào phòng sách học bài, mà bản thân cô lại
tới phòng Mạc Phong. Mạc Phong chưa bao giờ hút thuốc, nhưng khi Tô
Tranh vào phòng lại thấy tay anh nắm một điếu thuốc, làn khói lượn lờ.
Tô Tranh đi tới trước mặt anh, cầm lấy điếu thuốc trên tay anh, cúi đầu nhẹ nhàng hút một hơi.
Mạc Phong thấy động tác của cô, nhàn nhạt cười: "Anh muốn nếm thử qua mùi
vị em từng thưởng thức." Là thuốc dành cho phụ nữ, từ bao thuốc lá của
Tô Tranh.
Tô Tranh cầm điếu thuốc trong tay, tỉ mỉ suy nghĩ, nghe Mạc Phong nói vậy liền cười buồn: “Anh nếm được vị gì rồi?”
Anh ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Tô Tranh: "Anh chỉ nếm được vị đắng, đắng đến lòng anh phát đau."
Tô Tranh cúi đầu hít một hơi nữa, từ từ thở ra làn khói, sau đó nói nhỏ:
“Thật ra thì khói cũng có thể có vị ngọt, chỉ là anh nhìn nhận nó thế
nào mà thôi.”
Mạc Phong đưa tay vén tóc bên trán cô lên: “Vậy em nói anh nghe, làm sao mới có thể thấy được vị ngọt trong vị đắng?”
Tô Tranh lại cúi đầu nghiêm túc hút thuốc, cũng không trả lời anh.
Mạc Phong cũng không thúc giục, nhìn cô từng chút hút xong điếu thuốc.
Thật ra Mạc Phong không thích hút thuốc, anh cũng không thích đàn ông hay
phụ nữ hút thuốc, nhưng bây giờ anh phát hiện mình rất thích nhìn Tô
Tranh hút thuốc. Dáng vẻ Tô Tranh hút thuốc ưu nhã, thong dong, lại tịch mịch thê lương. Tô Tranh cứ để anh ôm vào trong lòng như vậy, ôm chặt,
sủng ái, không để cô chịu nửa phần uất ức.
Cuối cùng Tô Tranh
cũng hút xong điếu thuốc, dập điếu thuốc vào gạt tàn, sau đó ngước mắt
hỏi Mạc Phong: “Anh muốn nếm vị ngọt trong vị đắng thật sao?”
Mạc Phong không trả lời, cũng không phải không có câu trả lời, anh chỉ nghiêm túc nhìn cô, giống như cả đời sẽ không rời mắt.
Tô Tranh bước lên một bước, đưa tay ôm chặt cổ anh, ngẩng đầu nhắm mắt, dùng đôi môi mỏng tiến sát anh.
Mạc Phong bất ngờ, nhưng rất nhanh phản ứng kịp, cúi đầu hôn lên môi của
cô. Ban đầu chỉ là lướt qua, sau lại hung hăng hôn, thậm chí bắt đầu gặm ăn, giống như muốn ăn cả người cô.
Lúc này Tô Tranh vẫn còn tỉnh táo, cô đưa tay lên đẩy anh. Phía sau Mạc Phong là giường, lúc Tô Tranh đẩy anh, anh hiểu được ý đồ của cô, liền thuận thế ôm cô lui về phía
sau nằm lên giường.
Tô Tranh cưỡi trên người anh, cúi đầu nhìn
anh đầy quyến rũ. Đôi mắt Mạc Phong dưới ánh trăng tràn đầy khát vọng,
lồng ngực khỏe mạnh bởi vì thở hổn hển mà kịch liệt phập phòng.
Tô Tranh vươn đôi tay mảnh khảnh, lướt từ gáy đến lồng ngực anh, vuốt ve
từng điểm một. Cô mơn trớn nơi nào, nơi đó liền nóng lên, đợi đến khi
tay cô vuột ve đến vật của đàn ông nhô ra dưới cái áo sơ mi thật mỏng
này thì lồng ngực kia đã giống như núi lửa sắp bộc phát.
Đôi mắt
Mạc Phong đã tối lại càng tối, lồng ngực phật phồng kịch liệt, Tô Tranh
còn có thể cảm thấy thân dưới mềm mại của mình có thứ gì đó đang mất
thăng bằng đội lên trên. Tô Tranh cười êm ái, khàn khàn nói: "Mạc Phong, chắc anh nhớ em lắm."
Trong đôi mắt Mạc Phong thoảng qua tia sáng, anh nặng nề mà bất đắc dĩ nói: “ Làm sao anh có thể quên em!”
Tô Tranh cười dịu dàng: "Em muốn anh nhớ em cả đời."
Nói xong lời này, liền ngồi thẳng lên, từ từ tụt quần anh xuống. Nhưng cô
cũng không ngồi xuống như dự liệu của Mạc Phong, mà cúi đầu, dùng đầu
lưỡi liếm, thổi mạnh thứ cao lớn giương lên kia, sau đó ngậm đỉnh cao
nhất, dùng đầu lưỡi dây dưa.
Mạc Phong rên rỉ một tiếng khô khốc, từ cổ họng gọi một tiếng: "Tranh Tranh. . . . ."
Tô Tranh cảm thấy Mạc Phong vội vàng, buông vật nóng run rẩy này ra, lại
cảm nhận nhịp đập của vật thể kia. Cô cười một tiếng thật nhỏ, tách hai
chân ra ngồi xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT