Buổi tối hôm đó, vỗn dĩ là Mạc Yên Nhiên phải học bài. Nhưng Miêu bà
bà nói tối nay Mạc Yên Nhiên không thoải mái, không muốn học, muốn nghỉ
ngơi nên để ngày mai mới học.
Tô Tranh đã tính toán chuẩn bị chiến đấu thể hiện bản lĩnh cả một
buổi chiều, chỉ có thể bất đắc dĩ nhún vai với Mạc Phong. Xem ra không
phải thân thể Mạc Yên Nhiên không thoải mái, mà là trong lòng không
thoải mái mới đúng?
Mạc Phong nghe thấy lời của Miêu bà bà nói, có chút khó chịu cau mày, lạnh giọng hỏi: “Nếu không thoải mái, vậy mời bác sĩ đến xem chút đi.”
Miêu bà bà vội vàng khoát tay ngăn cản: “Không phải là chuyện to tát
gì lắm, chỉ là có chút mệt mỏi, ngủ một giấc là tốt thôi…Tiểu thư nhà ta không dễ ốm vậy đâu. Chút chuyện nhỏ này không cần mời bác sĩ đâu ạ.”
Mạc Phong đương nhiên biết bình thường hai đứa con của mình trong tay bà nội được coi như châu báu, đừng nói không thoải mái nhất định phải
mời bác sĩ, mà dù không có chuyện cũng ba ngày hai bữa kiểm tra thân
thể.
Nhưng mà anh cũng lười nói nhiều, chỉ là “Hừ” một tiếng không rõ ý
tứ, ý bảo Miêu bà bà cứ đi chăm sóc Mạc Yên Nhiên đi. Miêu bà bà thấy
thuận lợi vượt qua kiểm tra cũng thở phào nhẹ nhõm, vội đi ra cửa. Nhưng đến khi bà đi ra cửa định đóng lại, như là nghĩ gì, quay đầu lại nhìn
Tô Tranh.
Tô Tranh biết thân phận mình của mình bây giờ, nên lập tức mỉm cười với Miêu bà bà.
Miêu bà bà không ngờ mình vừa quay đầu lại lại đúng lúc Tô Tranh nhìn bà, nên cũng không thể làm gì khác ngoài vội vàng cười đáp lại Tô
Tranh, cười đến mức cực kỳ không tự nhiên.
Tô Tranh nghĩ tới Mạc Yên Nhiên, tuy nói rằng thân thể không có việc
gì i, nhưng đoán có lẽ do ngoài trời nóng nực, mới tới biển, lại bị cha
mình lãnh đạm như thế, thân thể có lẽ cũng có chút không thoải mái, nên
cô định tới phòng bếp, định làm món gì đó giải nhiệt cho cô bé.
Tô Tranh suy nghĩ một chút, thấy hôm nay nóng bức, bên cạnh món gì
cũng có sẵn, không bằng làm sinh tố dưa hấu ướp lạnh giải nhiệt đi. Thứ
này thật ra làm rất đơn giản, chọn lấy dưa hấu đỏ mọng cắt thành miếng
nhỏ xay ra lấy nước, sau đó bỏ chút bột rau câu vào nước dưa hấu quấy
lên là được. Tô Tranh vội vã vào bếp, điều này hiển nhiên khiến Mạc
Phong bất mãn. Anh cau mày đi đến đằng sau cô: “Đã ăn tối xong rồi, em
muốn làm gì?”
Tô Tranh xoa tay, quay đầu nhìn Mạc Phong cười: “Làm chút điểm tâm, để sáng mai ăn.”
Mạc Phong ôm lấy eo cô từ đằng sau, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Làm cho tôi sao?”
Tô Tranh nhíu mày, dõng dạc chối bỏ: “Không phải.”
Mạc Phong hiểu rất nhanh, suy nghĩ một chút đã biết là vì con gái
mình. Tô Tranh đau lòng làm sao anh không đau lòng: “Được rồi. Vậy em
làm đi.”
Tô Tranh gật đầu: “Anh buông tôi ra đã. Không nên ôm tôi như vậy, khó chịu.”
Mạc Phong lại ôm chặt hơn: “Không buông. Em làm là chuyện của em. Tôi ôm là chuyện của tôi.”
Tô Tranh bất đắc dĩ, đưa tay đẩy tay anh ra: “Tôi làm rất nhanh thôi. Anh buông ra trước đã.”
Mạc Phong ấm ức nhưng vẫn buông ra, đứng một bên.
Tô Tranh nhanh chóng ép lấy nước dưa hấu bỏ thêm đường trắng rồi đun
lên, lại bỏ vào một chút bột rau câu, khuấy đều rồi đổ ra khay,đem hấp
trên bếp. Vừ xử lý xong, Tô Tranh quay đầu lại thì vẫn thấy Mạc Phong ở
đó, nhìn mình không nháy mắt.
Tô Tranh thấy anh rất nghiêm túc, lập tức sững sờ, sau đó cười hỏi: “Mạc tiên sinh, anh đói bụng sao?”
Mạc Phong nghe vậy trên mặt có chút ủng hồng, nghiêng đầu nhìn chỗ khác, hỏi sang chuyện khác: “Định hấp bao lâu?”
Tô Tranh đưa tay lên: “30 phút.”
Mạc Phong gật đầu, trầm mặc hạ giọng: “Được lắm. Trước kia em nấu cơm cũng rất ngon.”
Trước kia Tô Tranh rất am hiểu về ẩm thực. Cô là người có thể sử dụng những món đơn giản nhất nhưng lại có thể khiến cho bọn trẻ ở cô nhi
viện khen ngợi. Sau đó cô lại ở trong căn hộ của Mạc Phong chuẩn bị cơm
hộp cho mẹ viện trưởng cô nhi viện, nhưng điều đó lại luôn khiến cho Mạc Phong bất mãn. Anh bất mãn vì cô nấu cơm cho người khác nhưng lại không nấu cơm cho anh. Chỉ là dù trong lòng bất mãn nhưng Mạc Phong cũng sẽ
không nói ra. Ngay lúc đó Tô Tranh cũng không để ý đến, mặc cho chuyện
đó qua đi như vậy. Sau nhiều năm sau, Tô Tranh đã thành thục rồi mới bắt đầu ý thức được rất nhiều hành động của Mạc Phong có mang theo nũng
nịu.
Hôm nay nghe Mạc Phong nói vậy, Tô Tranh đột nhiên cảm thấy gì đó
trong lời nói của anh, nhưng lại cẩn thận nghĩ lại thì trong ánh mắt của Mạc Phong nhưng kỉ niện trong quá khứ như đang muốn ùa ra ngoài.
Tô Tranh khẽ thở dài, giữa hai người bọn họ, có lúc như thân mật, có lúc lại xa cách như vậy.
Lựa chọn năm đó của cô, rõ ràng đã sớm đặt Mạc Phong ở vị trí có thể
bị ruồng bỏ. chỉ sợ đây vĩnh viễn là mối thắt trong lòng Mạc Phong.
Ba mươi phút sau, nước dưa hấu lạnh đã xong, Tô Tranh cẩn thận cắt khối, sau đó đặt trong tủ lạnh, để hôm sau dùng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT