“Tử Nhân, cám ơn cà phê của em, rất tuyệt.”

“Không có gì ạ.”

“Tử Nhân, báo cáo thông tin khách hàng em đã in chưa?”

“Dạ đã in cho chị rồi.”

“Cám ơn em.”

“Không có gì ạ.”

“Tử Nhân, cậu giúp mình đọc số tài khoản này với.”

“Được, không thành vấn đề.”

Ở trong khu thiết kế nội thất Lập Hàn mọi người dường như đã quen sự giúp đỡ của Uông Tử Nhân, chân tay nhanh nhẹn, suy nghĩ thấu đáo hơn nữa làm việc rất cẩn thận nên mọi người đều yên tâm nhờ vả cô giúp đỡ.

Nhưng mà mọi người bắt đầu không gọi tên Uông Tử Thiên, điều này khiến Uông Tử Thiên kháng nghị.

“Mọi người thật khoa trương, tại sao chuyện gì cũng tìm chị của em, vậy em phải làm gì đây, đừng bảo em quét rác lau bàn nữa được không?” Cô giả vờ tức giận phàn nàn.

“A, Uông Tử Thiên, trong toilet hết giấy vệ sinh, em lấy một cuộn lại đây.” Người nào đó hét lên trong toilet, chỉ thấy cô grrrừ một tiếng, cầm một cuộn giấy vệ sinh đi qua, sau khi nhận được người kia liền nói cám ơn.

“Em còn muốn bổ sung một chút, về sau trong toilet hết giấy vệ sinh không cần gọi tên em, tự mình tới lấy ấy.” Hừ, cô cũng không phải bà thím quản lý giấy vệ sinh đâu.

“Nhưng cà phê em pha so với thuốc Đông y còn khó uống hơn.”

“Vậy anh xem như là uống thuốc đi, còn có thể bổ thân.” Uông Tử Thiên mỉm cười trả lời.

“Lần trước chị nhờ em photo một tập tài liệu, em lại làm mất hai tờ hại chị lúng túng không biết làm gì trước mặt khách hàng.”

“Đó là vì lúc em xong tài liệu rơi tán loạn trên mặt đất, làm sao em biết còn có hai tờ chạy rong đi chơi, sau đó không trở về.” Cô cười gượng.

“Cắt!” Lần này mọi người cùng nhau đồng thanh.

“Thôi được rồi, em đã biết, mọi người đều thích chị em, em nhận thua.” Uông Tử Thiên cười nói. Kỳ thật chị cô từ nhỏ đã rất thông minh, làm việc lại cẩn thận, cô đấu không lại.

Uông Tử Nhân cũng cười, sau đó nhỏ giọng cám ơn em gái bên cạnh. Nếu không có Tử Thiên, cô sẽ không biết ngoài việc trong nhà cô cũng có thể làm những việc khác, dĩ nhiên lại còn quen được rất nhiều bạn bè.

“Chị, cố lên nha, chị thật sự rất tuyệt.” Uông Tử Thiên nhìn chị gái giơ ngón tay cái lên.

“Cám ơn em.” Uông Tử Nhân nhịn không được hốc mắt đỏ đỏ.

“Em luôn ủng hộ chị.”

“Ừ, chị biết.”

“Này Uông Tử Thiên!”

“Có chuyện gì?” Người ta còn đang xúc động nha. Cô nhìn qua, ra là Tương Lập Hàn mới về đang đứng cửa công ty gọi cô.

“Trước cửa có phân chó, mau tới dọn đi.”

“Cắt, thật phiền phức quá!”

“Em còn rề rà cái gì? Nhanh dọn sạch đi.”

“Rồi rồi rồi!”

Uông Tử Thiên cầm chổi cùng sọt rác đi tới chỗ Tương Lập Hàn, nhưng lúc đi đến gần cửa cô đột nhiên lảo đảo, Tương Lập Hàn vì đỡ cô một chân dẫm vào phân chó trước mặt.

“Boss, chúc mừng anh, anh đã trúng thưởng.” Cô cười hì hì nói.

Tương Lập Hàn nghiến răng nghiến lợi. “Uông Tử Thiên, anh thấy em rõ ràng là cố ý, anh muốn làm thịt em!”

Uông Tử Nhân nhìn hai người trước cửa ngày nào cũng đấu võ mồm nhẹ nhàng cười. Cô ôm một đống tài liệu đã sắp xếp gọn gàng trên bàn cất vào kho, nhưng hình như hơi nặng.

“Để anh giúp em.”

“Cám ơn anh, chủ nhiệm Trương.” Trương Nghĩa Vĩ là nhà thiết kế nội thất, chức vị là chủ nhiệm.

“Không cần khách sao, anh biết em rất chăm chỉ nên cứ từ từ sẽ đạt được điều mình muốn thôi.”

“Vâng, em biết” Uông Tử Nhân mỉm cười đáp lại.

Trương Nghĩa Vĩ giúp cô mang tài liệu vào kho.

“Đúng rồi, buổi chiều tan tầm mọi người muốn đi hát, em có đi cùng không?”

“Tối nay em có việc, để lần sau em sẽ đi.”

“Được, vậy lần sau nhớ đi nhé, em xếp lại đi anh ra ngoài trước.”

“Cám ơn anh.” Uông Tử Nhân sắp xếp tài liệu vào giá sách.

Hôm nay là thứ năm nên cô đoán Duy Đình sẽ về nhà trễ, do vậy cô muốn về nhà lấy vài bộ quần áo, bởi vì tối thứ sáu nhiều khi anh sẽ về sớm, sau đó lại mấy ngày nghỉ lễ có thể anh sẽ có ở nhà.

Lần trước ở nhà hàng cô nói muốn ly hôn, nhưng kết quả vẫn chưa nghe được câu trả lời của anh, sau đó An trợ lý lại gọi điện thoại xong anh phải chạy về công ty trước, anh chỉ nói sẽ liên lạc cho cô sau.

Anh sẽ gọi luật sư đến nói chuyện với cô nhỉ?

Anh bận rộn như vậy nên chắc là thế. Thật ra thì cũng chẳng cần mời luật sư làm gì, cô cũng không yêu cầu anh phí cấp dưỡng, những năm qua cha mẹ chồng vào mấy đợt lễ tết tặng cô rất nhiều lì xì, hơn nữa bây giờ cô đã có công việc, tự mình kiếm tiền nuôi mình đã không còn là vấn đề.

Nghĩ tới cha mẹ chồng cô cảm thấy thật có lỗi với hai người, dù sao hai người luôn yêu thương cô, điều này khiến cô không dám gọi điện nói cho họ chuyện ly hôn. Đương nhiên còn có nhà mẹ đẻ cô, về phần cô và Duy Đình tạm thời ở riêng cô cũng nhờ em gái giữ bí mật giúp cô.

Chẳng qua sớm muộn gì sẽ có một ngày mọi người sẽ biết, đến lúc đó cô sẽ đi xin lỗi hai người vậy.

Ngồi trong quán bar, Lục Duy Đình cau mày uống rượu.

Tử Nhân nói muốn ly hôn, là thật sao?

Nhớ mười ngày trước trong nhà hàng cô bàn chuyện ly hôn, cho tới bây giờ anh vẫn rất ngạc nhiên, lại không nghĩ ra cô muốn ly hôn vì lý do gì?

Lí Bách Ân bên cạnh thấy anh nhíu mày, cũng không biết nên khuyên thế nào.

Sau khi tan làm thằng bạn thân đột nhiên gọi tới rủ anh đi uống làm chén, vừa thấy người kia trong quán bar, nói thật, dọa anh chết khiếp, Duy Đình bây giờ chẳng khác nào mấy tên thất tình, quần áo xộc xệch, cả người trông rất tiều tụy.

Quen nhau hai mươi mấy năm đây vẫn là lần đâu tiên anh nhìn thấy thằng bạn thân suy sụp như thế, hỏi ra không nghĩ tới lại nghe được tin tức giật mình như vậy.

“Duy Đình, Tử Nhân thật sự nói cô ấy muốn ly hôn à?”

“Ừ.” Ngày đó thậm chí anh đã hỏi lại ba lần, nên không thể sai được.

“Mình thật sự không thể tưởng tượng được Tử Nhân sẽ nói ly hôn.” Cô ấy luôn nhẹ nhàng ngọt ngào, làm sao có thể đột nhiên nói ly hôn nhỉ? “Không phải cô ấy rất yêu cậu à?”

Tuy rằng Duy Đình và Tử Nhân gặp mặt rồi kết hôn, nhưng sau khi kết hôn cho tới nay, hai người ở chung vẫn rất hòa hợp cơ mà? Tử Nhân không cần phải nói, là một người vợ tốt tiêu chuẩn, về phần Duy Đình, tuy rằng nghiện làm việc nhưng không ăn chơi đàng điếm, hơn nữa ai cũng có thể nhìn ra Tử Nhân rất yêu Duy Đình nha.

“Làm sao cậu biết cô ấy rất yêu mình?”

“Làm ơn đi, khi ở một chỗ với cậu, ánh mắt cô ấy chỉ nhìn cậu thôi, còn có mình nghe Hiểu Thiến kể, cô ấy nói cậu quên ngày sinh nhật của Tử Nhân, ngay cả ngày kỷ niệm kết hôn năm năm của hai người cậu cũng quên nốt, nếu theo tính cách Hiểu Thiến ấy, mình mà dám quên chỉ sợ đã sớm biến mất khỏi trái đất này rồi.”

Thật ra anh cũng nhận thấy Tử Nhân rất yêu mình, bởi vì đôi mắt to sáng kia luôn nhìn anh đầy tình cảm sau đó mỉm cười, anh chưa bao giờ nghe cô phàn nàn khi không đi cùng cô chỗ này chỗ kia, cô luôn ngồi trên sô pha, lặng lẽ chờ anh trở về, rất ngoan, rất dịu dàng.

Nhớ tới ngày đó trong nhà hàng cô nói — “Em biết, anh không yêu em.”

Lời của cô làm anh sững sờ, muốn trả lời lại nhưng không biết nói như thế nào.

Chẳng lẽ đây là nguyên nhân mà cô muốn ly hôn ? Bởi vì anh không yêu cô?

Kỳ thật vấn đề này lúc ở Nhật Bản Lăng Dao có hỏi qua anh, nhưng anh không trả lời, chỉ nói thích cô bên cạnh, những năm gần đây anh đã có thói quen có cô bên người, huống hồ năm năm qua hai người chung sống không phải rất tốt sao?

Lục Duy Đình một ngụm uống hết lý rượu, mà trong mắt Lí Bách Ân chính là bộ dáng uống rượu giải sầu. Xem ra cậu ta thực sự rất chán nản.

“Tử Nhân có nói cô ấy vì sao mà ly hôn không?”

Anh dừng lại, nặng nề nói: “Cô ấy nói mình không yêu cô ấy, cho nên cô ấy muốn buông tha mình.”

“Ồ.” Lí Bách Ân thở dài.

“Ồ cái gì?” Lục Duy Đình không hiểu ý bạn.

“Khó trách Tử Nhân lại nói như vậy. Nói thật với cậu mình cũng không biết cậu có thích Tử Nhân hay không, sở dĩ cậu cưới cô ấy có lẽ là do cha mẹ cậu rất thích cô ấy thôi.” Tử Nhân nhìn vào đã biết là một cô con dâu ngoan ngoãn, không có việc cần sẽ không ra ngoài gây họa, rất nhiều bậc cha mẹ đều thích con dâu ngoan hiền như vậy.

Lục Duy Đình cau mày im lặng.

“Duy Đình, cậu yêu Tử Nhân không?”

“Mình không biết.”

“Xem đi, vấn đề là ở chỗ đấy. Tử Nhân nói ly hôn khiến cậu buồn chán mà ở đây uống rượu, đây không có nghĩa là cậu thích cô ấy mà là cậu đã quen có cô ấy bên cạnh, bây giờ cô ấy bỏ đi nên khiến cậu có cảm giác không quen thôi.”

Chẳng lẽ chỉ là thói quen có Tử Nhân bên cạnh?

“Tuy nhiên cũng phải nói lại, trong lòng cậu nghĩ cái gì.”

Lí Bách Ân không nói hết, dù sao tình cảm cũng có rất nhiều loại, có loại biểu lộ ra ngoài có loại lại ẩn giấu bên trong. “Có lẽ cậu nên từ bỏ bông hoa nhỏ để nếm thử bông hoa khác xem, nơi này toàn những bông hoa xinh đẹp thôi. Bên kia có một cô gái gợi cảm luôn nhìn cậu nha.”

Lục Duy Đình nhìn theo hướng bạn thấy một cô gái từ từ đứng dậy khỏi ghế.

Lí Bách Ân nhìn người đẹp tới gần. “Chậc chậc, thật sự là một báu vật gợi cảm, dáng người nóng bỏng, hơn nữa rất có khí chất nha.”

Lúc này người đẹp gợi cảm đã đến trước mặt hai người, nhìn Lục Duy Đình nở nụ cười câu hồn. “Anh đẹp trai này, có thể mời em ly rượu không?”

“Không thành vấn đề.” Lí Bách Ân tươi cười gật đầu. “Duy Đình, người đẹp đã chủ động yêu cầu, đừng để người ta chờ lâu, nhanh lên mời người ta uống rượu đi.”

Không hiểu sao anh chỉ cảm thấy khó chịu hơn. “Tự cậu chơi đi, mình đi trước.”

“Duy Đình.”

Cậu bạn thân không đáp lại trực tiếp đi ra quán bar.

Nhớ lại lời khi nãy Bách Ân nói, anh chẳng qua chỉ quen có Tử Nhân bên cạnh cho nên bây giờ không quen khi cô ấy rời đi, do vậy nên buồn chán ư?

Là như thế thật sao?

***

Nghe tiếng mở cửa Lục Duy Đình khá ngạc nhiên, chẳng lẽ Tử Nhân về nhà?

‘Tách’! Đèn phòng khách bật lên, thoáng chốc cả căn phòng sáng trưng.

Lục Duy Đình thấy cô mặc một chiếc váy xuất hiện trước mặt anh, nhìn thấy anh dường như cô bị sốc nhẹ.

“Ông ông…… xã, anh ở nhà à?”

Uông Tử Nhân nói chuyện lắp bắp, bật điện sáng thấy chồng cô ngồi trong phòng khách dọa cô chết khiếp.

Khi nãy ở dưới lầu cô nhìn lên tầng 8, không có ánh điện nên nghĩ bình thường thứ năm chồng cô đều về trễ, do vậy cô mới đi lên, không nghĩ tới anh lại ở nhà!

Cô ngây ngốc đứng im một chỗ, đột nhiên không biết nên làm cái gì bây giờ? Kiên trì ở lại lấy quần áo hay xoay người bỏ đi? Nếu cứ như vậy rời đi thì hơi kỳ kỳ, nhưng chồng cô ở nhà, cô vào phòng lấy quần áo cũng có chút xấu hổ.

Lục Duy Đình nhìn cô vợ đứng trước cửa, sắc mặt cô rất tốt nhưng có thể nhìn ra cô rất khẩn trương khiến anh nhớ lại năm đó khi hai người đi xem mắt.

Lúc đó anh vừa chia tay với Lăng Dao không lâu, khó chịu chán ghét nên tạm thời anh không muốn có bạn gái, kết quả mẹ anh lại bày kế cho anh đi xem mặt, anh đến nhà hàng mới biết là xem mặt, có lẽ mẹ anh cũng biết nếu nói trước cho anh đảm bảm anh sẽ từ chối thẳng thừng.

Lúc ấy anh không nói hai lời muốn bỏ đi nhưng nhà gái đã đến, cũng giống như anh đi theo với mẹ mình, ngay lúc đó thấy cô toàn thân mặc một bộ đồ thanh lịch, da thịt trắng nõn, nhìn thấy anh khuôn mặt xấu hổ, mặc dù rất khẩn trương nhưng vẫn lịch sự chào hỏi anh.

Khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười ngọt ngào. “Xin chào, em là Uông Tử Nhân.” Lập tức nội tâm anh khó chịu không tình nguyện bỗng chốc tan biến hết.

Mà bây giờ cô đang khẩn trương sao?

Đối mặt với cái nhìn chăm chú của chồng, ban đầu Uông Tử Nhân chỉ khẩn trương thôi nhưng giờ đây tim cô đập rất nhanh khiến cô khó thở, giống như trước đây cô không thể nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm kia.

Không biết vì sao chồng cô lại nhìn cô chằm chằm nhưng cái gì cũng không nói, cô thật sự chịu không thể chịu nổi cái bầu không khí quái dị lúc này, do vậy cô mở miệng, “Em trở về lấy vài bộ quần áo, rất nhanh sẽ đi nên không quấy rầy đến anh nghỉ ngơi đâu.”

Nói xong cô đi vào phòng, lướt qua bên cạnh anh cô ngửi thấy toàn mùi rượu. Anh uống rượu? Nghĩ đến mình lại muốn đi giúp anh pha trà giải rượu, cô bỗng cảm thấy bản thân thật buồn cười.

Không phải đã quyết định ly hôn với anh rồi sao? Ấy vậy mà còn lo lắng ngày mai anh sẽ đau đầu khó chịu, có lẽ cô nên cố gắng buông tha tình cảm của mình đối với anh!

Uông Tử Nhân âm thầm thở dài sau đó đi vào phòng.

Cô lấy ra một va ly rồi mở cửa tủ, chọn quần áo cần lấy, khóe mắt thấy chồng cô cũng đi theo nhưng không vào phòng, cơ thể cao to dựa vào khung cửa, chỉ cảm thấy sau lưng cặp mắt kia luôn nhìn chằm chằm vào cô khiến cô khẩn trương không thôi.

Tim cô đập nhanh dữ dội, suy nghĩ cũng rối loạn theo, chỉ có thể vơ đại vài bộ bỏ vào va ly rồi đóng cửa tủ, quay người bỗng thấy chồng cô không khi biết đã đến đây, dán cạnh cô rất gần, không hiểu sao cô muốn chạy trốn bởi vì ánh mắt anh rất nóng rực.

“Quần áo em đã lấy xong, em đi trước.”

Khi cô đi ngang qua Lục Duy Đình hắn đột nhiên anh giữ tay cô lại. “Sao phải đi vội vã như vậy, sợ anh làm gì em sao?”

Bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay cô, nhiệt độ cao đến dọa người, cơ thể phảng phất tỏa hơi nóng khiến cho Uông Tử Nhân vội vã gỡ tay anh ra. “Ông xã, anh buông……”

Kết quả cô chẳng những không gỡ được còn bị anh ôm lấy, sau đó ném lên giường lớn phía sau, thân hình cao lớn lập tức đè lên vây cô trong lòng, điều này xác định cho cô biết anh thật sự muốn làm chuyện kia.

“Ông xã, buông ra, chúng ta sắp ly hôn.” Cô mới mở miệng môi của anh đã thuận thế áp lên, cô còn không kịp phản ứng lại thì đầu lưỡi ấm áp đã xâm nhập vào miệng cô, thật sâu mút vào. (*Đổ mồ hôi*)

Uông Tử Nhân vốn đã khẩn trương, đột nhiên chồng cô lại hôn tới tấp, nụ hôn nồng nhiệt khiến cô tâm hoảng ý loạn tùy cho anh xâm nhập, cái lưỡi muốn tránh cũng không được chỉ có thể đáp lại anh, môi lưỡi dây dưa nước bọt giao hòa, ngay cả hơi thở cũng trộn lẫn vào nhau.

Lục Duy Đình cố tình không cho cô có thời gian thở dốc, một lần nữa mãnh liệt hôn lên, nóng bỏng cuồng dã, hôn cô cho tới khi choáng váng.

Xa cách nhiều ngày, nụ hôn triền miên mong nhớ, cũng là nụ hôn khát vọng. Dục vọng tích lũy quá nhiều khiến anh không thể dừng lại, bàn tay to trực tiếp thâm nhập vào váy cô, anh muốn cô.

Đúng vậy, anh muốn cô, rất rất muốn cô.

Đối mặt với sự dụ hoặc của Lăng Dao anh hoàn toàn không có cảm giác, ngay cả báu vật gợi cảm trong miệng Bách Ân khi nãy quyến rũ, anh cũng không nổi lên một tia dục vọng.

Nhưng điện phòng khách vừa sáng, nhìn thấy Tử Nhân xuất hiện trước mắt, nội tâm anh mãnh liệt khát vọng, thiếu chút nữa anh gần như lao ra phía trước trực tiếp ôm cô vào phòng.

Có lẽ so với suy nghĩ của mình anh còn thích cô gái này hơn.

Động tác của người đàn ông mãnh mẽ chiếm đoạt, giống như một con thú bắt đầy kì động dục, vây chặt đối phương không buông, sau đó chuẩn bị xuống tay……

“Chờ một chút! Ông xã, không được, chúng ta đã sắp ly hôn.” Cảm nhận được lửa nóng của anh chạm thẳng vào cơ thể mình khiến cô run rẩy không thôi, nhưng mà bọn họ không thể như thế phải không?

Đôi mày nhíu lại, thân thể cứng ngắc, Lục Duy Đình nhìn người phụ nữ dưới thân bắt anh phải dừng lại. “Nói thật anh rất rất muốn emi, nhưng anh cho em cơ hội đẩy anh ra.”

Uông Tử Nhân nhìn gương mặt phải kìm nén đau đớn, cô chưa từng thấy anh có biểu tình như vậy, bỗng cô nhịn không được vươn tay vuốt ve hai má anh, ngay sau đó anh động thân một cái, thật sâu tiến vào cơ thể cô.

Cô thở gấp, thân mình giống như bị hòa tan. Thật ra cô rất rõ bản thân cô vốn không thể kháng cự lại anh, từ lúc anh hôn cô, cô cũng đã trầm luân.

Nói thẳng ra cô vẫn còn rất yêu anh.

Người phụ nữ dưới thân tay nhẹ nhàng ôm lấy anh khiến cho anh cảm thấy rất đẹp, sau đó anh phát hiện đôi mắt nâu xinh đẹp kia chất chứa đầy tình cảm nhìn anh, điều này khiến Lục Duy Đình phấn khởi không thôi.

Cô ấy vẫn yêu anh phải không?

Như vậy cô ấy sẽ không có lý do để ly hôn nữa.

Với lại ai nói, anh không yêu cô?

“An trợ lý, hôm nay tôi đến công ty muộn một chút, không chắc mấy giờ, cỡ tầm mười giờ đi, có chuyện gì quan trọng thì gọi điện thoại cho tôi.”

Nghe tiếng của chồng, hình như là đang nói chuyện điện thoại với An trợ lý, Uông Tử Nhân chậm rãi tỉnh lại.

“Tỉnh rồi?”

“…… Vâng.” Thật ra cô rất muốn ngủ bởi vì mệt mỏi quá, nhưng cô còn muốn đi làm…… Đi làm? Nghĩ đến đi làm, Uông Tử Nhân nhanh chóng mở mắt, hoàn toàn tỉnh táo, thấy cô và chồng bên cạnh đều khỏa thân bỗng nhớ tới chuyện tối hôm qua, mặt cô đỏ tại chỗ.

Cô nhìn đồng hồ treo tường, chín giờ, cô giật mình nhảy ra khỏi giường.

“Trời ạ, đã hơn chín giờ, em đi làm muộn mất.” Bất chấp trời sáng cô xuống giường tìm quần áo.

“Em đang đi làm?”

“Vâng ạ.” Uông Tử Nhân tiện tay cầm quần áo che người, nhanh chóng đi vào phòng tắm.

Cô bật vòi hoa sen tắm rửa, nhìn trên thân mình toàn dấu vết hoan ái đêm qua, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng đỏ không thôi.

Tối hôm qua cô chắc bị điên rồi, Duy Đình rõ ràng đã cho cô một cơ hội đẩy anh ra, nhưng cô lại ôm lấy anh, hoặc nên nói từ lúc thấy anh ngồi trong phòng khách, cô nên rời đi.

Sau đó cửa phòng tắm bật mở, cô nhìn anh khỏa thân đi vào, ngừng chải tóc xấu hổ nói: “Ông xã, cho em 2 phút là được rồi.”

“Cùng nhau tắm.”

Cái gì? Cùng nhau tắm? Anh thật sự đi đến bên cạnh cô. “Ông xã, đừng đùa, em sắp đi làm muộn, anh không phải cũng sắp muộn rồi à.” Chồng cô luôn luôn đi làm đúng giờ.

“Anh vừa nói cho An trợ lý trễ một chút anh mới đến công ty.”

Thật sự không hiểu anh muốn làm cái gì, nhưng cô cũng không muốn cùng tắm với anh, Uông Tử Nhân xoay người muốn đưa vòi hoa sen cho anh, kết quả lòng bàn chân trơn trượt suýt ngã, cô vội vàng ôm lấy chồng.

“Sao vậy, em còn muốn?”

Mặt cô đỏ như ớt chín. “Không phải, em chỉ là……”

Lục Duy Đình vươn bàn tay to ôm thắt lưng cô, đặt cô ngồi trên bồn rửa mặt bằng đá cẩm thạch rộng rãi, Uông Tử Nhân kinh ngạc không thôi bởi vì anh chưa bao giờ vào buổi sáng muốn cô, chưa nói đến việc trì hoãn đến công ty.

“Ông xã, anh……”

“Anh cũng còn rất muốn em.” Anh hôn nhẹ lên giọt nước trên hai má cô, giờ phút nhìn cô gợi cảm mê người, cũng rất ngon miệng.

“Ông xã, anh đừng đùa nữa.”

“Anh không đùa, tự em nhìn sẽ biết.” Lục Duy Đình luồn thân thể vào giữa hai chân cô, đem dục vọng bừng bừng mãnh liệt hướng về phía cô.

Lửa nóng đàn ông cứng rắn thẳng tắp, Uông Tử Nhân không thể tin được anh lại muốn cô, đêm qua anh gần như không để cô ngủ.

Trong phòng tắm, một màn giao hoan kịch liệt nóng bỏng lại lần nữa dấy lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play