[Harry là thiên tài. ] by toàn thể học sinh trường Hogwarts
[Harry là thiên tài sinh ra để khiến cho người ta đau lòng] by giáo sư năm nhất trường Hogwarts
[Potter đáng chết! Tôi thế nhưng không thể không thừa nhận Potter là thiên tài!] by ……
Nửa tháng sau khi khai giảng, mọi người đều đã có đánh giá riêng về Harry. Về phần lão già mê mẩn đồ ngọt nào đó kia, mọi sự việc liên quan đến Harry đều rối tinh rối mù, đến nỗi ông ta đã thật lâu không thể hảo hảo hưởng thụ hương vị ngọt ngào của đồ ngọt, ây ~ chúng ta tạm thời xem nhẹ ông ta, tạm thời vậy…
“Nói thật nha, Harry, tôi luôn luôn thắc mắc — trước khi cậu nhập học thật sự một chút cũng chưa học tí phép thuật nào sao, thậm chí việc Thế giới Phù Thủy có tồn tại cũng không biết sao?” Draco tại thời điểm bọn họ tự học vừa hỏi vừa làm bài tập với Harry.
Harry gật gật đầu, thao tác viết viết dưới ngòi bút không có chút đình trệ.
Bọn họ — Harry, Draco và Hermione — đang ở trong phòng học tập bí mật, ba người ngồi cùng một bàn, trong bóng đêm trống trải, trước mặt mỗi nguời là một cây đèn lớn, chiếu sáng một mảnh không gian nhỏ của mình. Harry trong ánh sáng tương đối mờ mịt ngược lại cảm thấy tốt hơn, sẽ không phát sinh tình huống người khác nói qua nói lại.
Draco mới đầu thực phản cảm vì cư nhiên lại phải ngồi cùng với một Muggle [tại vì có Harry trước mặt nên cậu cũng không nói gì vũ nhục Hermione ], nhưng khi cậu phát hiện cô nhóc tên Granger cũng có tính cách giống hết như mấy con “chim ưng” chứ không hề có chút nào giống một “tiểu sư tử” cả, thế nên cậu mới có thể miễn cưỡng chịu đựng được. Cậu cũng không hy vọng bản thân mình lại vì con nhóc này mà không qua được cuộc thi cuối kỳ, cha sẽ giết cậu mất. Ừm, tôi làm vậy chỉ vì muốn vượt qua cô ta thôi. Draco gật gật đầu, không được tự nhiên nghĩ vậy. Đương nhiên, cậu đã không mong chờ là bản thân mình có thể vượt qua câu bé không chết sau đại nạn kia, không giống kẻ lúc nào cũng gương mẫu kia, vì cái đầu siêu việt của Harry đã bức điên cậu rồi.
Giáo viên bởi vì kiến thức cậu ta biểu hiện trên lớp trở nên vô cùng kinh ngạc đồng thời cũng đặc biệt đãi ngộ với cậu – khiến cho bài tập của các học viên khác ngày càng khó, ngoại trừ giáo sư Snape – hắn yêu cầu cậu nhóc cùng những người khác tuy rằng làm khác đề mục nhưng độ dài câu chữ phải giống nhau, hơn nữa, mỗi ngày cậu phải đưa tin và nộp một phần độc dược đã được chỉ định. Harry lúc nhận được bài tập của mình, liền phiền não, làm như thế nào đây a ~ Trình độ Tiếng Anh của cậu chỉ dừng lại ở mức có thể đọc được sách, trừ khi cho cậu rất nhiều thời gian, nếu muốn hoàn thành nghiệm vụ của giáo sư Spane giao cho thì việc lãng phí thời gian là không thể tránh nổi, một đầu tóc bạch kim chợt lóe lên trong đầu cậu.
Vì thế nên Harry liền tìm Draco nhờ hỗ trợ — chép luận văn, thù lao đương nhiên chính là luận văn của cậu — xem qua bài luận mới hoàn thành của Harry về môn [ Biến Hình ] bạch kim tiểu quý tộc kia đã lập tức đồng ý. Nghĩ nghĩ, Harry lại tìm Hermione, sau đó thông qua sự nhiệt tình của đôi song sinh nhà Weasley, họ tìm đến một gian phòng học bỏ không, cậu dùng một chút thời gian để dọn dẹp qua loa, phòng đó liền trở phòng tự học của bọn họ.
Thời điểm Hermione cùng Draco đến trợn mắt nhìn nhau khiến Harry cười đến rất đáng xem. Cuối cùng, vì mục đích cộng đồng, hai kẻ rối rắm kia cuối cùng cũng chịu đồng ý dự một “cuộc hội tụ” kéo dài giữa ba học viên của ba nhà khác nhau, hơn nữa còn đang không ngừng “Thảo luận” học tập, song phương đều tiến bộ rất nhanh. Dù sao nếu thật sự không cẩn thận bị thương, Harry cũng sẽ phụ trách lo liệu hậu quả. Vì thế, trong bóng đêm thường thường có một vài cơn mưa bay và một vài vệt sáng giữa bầu trời, trông rất bình thường, vâng, rất bình thường a ~
Nội dung luận văn của Harry rất phong phú, trật tự cũng rõ ràng, cho dù có dùng bọn tinh linh hay ma pháp thì cách làm cũng giống nhau thôi, đều là một mớ chữ không hề có một tí tri thức giáo khoa nào. Cho nên, quá trình học tập chung là như zầy: Mọi người cùng nhau làm bài tập → Harry làm việc xong → Hermione cùng Draco trải qua một phen tranh luận – bao gồm cả việc tranh chấp ngôn ngữ [Không có ý công kích, thực sự không có ], Phù Thủy quyết đấu [Không có ảnh hưởng, toàn dùng tiểu ma pháp, tiểu ác chú thôi nha ~ nói tới nói lui thì mọi người mới chỉ là học sinh năm nhất thôi ], dùng nội dung của chương trình học Năm nhất để đấu [ tỷ như xem lông vũ của ai bay cao hơn thì thắng ]→ kẻ thắng thì sẽ phải chép luận văn sau khi dịch xong ra tấm da dê, còn kẻ lại thì một lần nữa lại phải hoàn thành công việc một mình → chép xong, kẻ bại kia sẽ lập tức giật lấy tấm da dê để xem.
Mà khi hai người kia vẫn đang tranh đoạt luật văn vừa sao chép xong, Harry thường tới một cái bàn khác cùng phòng để hoàn thành ít độc dược còn chưa làm xong, hoặc đi sang một căn phòng khác luyện tập phép thuật, rời xa khỏi chiến trường a ~
Thật sự là….. hài hòa ~~~
Viết xong một chữ cuối cùng, Harry buông bút, kéo hoạt can xuống rồi dịch lại luận văn, sau đó nhìn hai người vẫn đang tranh chấp kia một lần nữa, ôn hòa mỉm cười.
Một Draco không được tự nhiên cùng một Hermione vĩnh viễn không chịu thua, bạn tốt quá!
Nhớ tới ngày hôm sau [chú: Thứ bảy ] còn phải xuống hầm nộp một phần độc dược, Harry đứng lên, lưu lại tự bản trên bàn cho hai tên bạn có quan hệ trực tiếp đang biến con chuột thành hộp thuốc lá, còn mình lại đi sang một cái bàn khác, lấy một cái vạc ra khỏi giá.
Một lát sau, Harry hoàn thành xong độc dược trở về, liền nhìn thấy Hermione đang múa bút thành văn cùng cậu bé bạch kim đang uể oải ngồi một chỗ. Ây ~ thuật [ Biến Hình ] của Draco vẫn không ra sao cả, đã vậy còn ngoan cố muốn đấu với Hermione kia.
“Harry,” Nhìn thấy cậu quay trở lại, Tiểu Long bạch kim mang bộ mặt như sắp phải húp trứng gà sống nói: “Hermione nói tôi biến thuốc lá thành một con rắn mỹ lệ, tôi biến xong, cô ta lại bảo đó là con giun. Tôi tốt xấu gì cũng là người thừa kế của nhà Malfoy, làm sao có thể biến ra một thứ không chút hoa lệ nào như vậy được.” Ây~ Đang thẹn quá hóa giận.
“Tin tôi đi, Draco, tôi chưa nói nó giống y hệt con sên là còn vô cùng tôn trọng phong cách hoa lệ gì gì đó của cậu rồi đấy!!” Kẻ đang chép văn kia liền chen vào, cô nhóc lập tức thành công khiến cho khuôn mặt trắng nõn ban đầu của cậu nhóc trở nên tái nhợt.
“Câm miệng, Hermione. Tôi thừa nhận thuật [ Biến Hình ] của tôi vẫn chưa được tốt, dù sao đâu phải ai cũng toàn năng cả – ngoại trừ cậu, Harry. Lần sau chúng ta thi pha độc dược!!”
“Coi như xong, cha đỡ đầu của cậu là giáo viên độc dược, Draco. Nếu thành tích độc dược của cậu không tốt, thật sự có thể sống đến bây giờ sao?” Cô phản bác, động tác viết lách trên tay vẫn không hề đừng lại, “Nhưng tôi sẽ không sợ cậu đâu, thi thì thi!!!!.”
“Thế nhé. Harry, lần sau cậu viết luận văn về Animagus đi, tôi nhớ rõ giáo sư McGonagall đưa cho cậu tài liệu về vấn đề này rồi.” Draco đầy mặt sung sướng khi người gặp họa.
“Animagus? Không nghĩ tới cậu cảm thấy hứng thú với cái đó nha. Cậu định biến thành gì? Một con diều hâu lông xù màu trắng sao?” Cô nhóc trả lời lại một cách mỉa mai.
Khuôn mặt tái nhợt của Draco nhanh chóng nổi lên vài vệt hồng phấn, xem ra đã từng biến mình thành một con chim ưng tuyết thật rồi.
“Vậy cô có thể biến thành cái gì? Sóc thì thế nào? Vô cùng thích hợp với cô.”
“Draco Malfoy!”
Nữ phù thủy phẫn nộ gào lên, toàn bộ bàn trong phòng đều bị chấn động. Hai cái răng cửa mà cô vẫn cố gắng che giấu giờ lại hiện ra rất chi là rõ ràng, dù rằng mọi người cũng không để ý nó nhiều lắm nhưng đó vẫn là một trong những điểm khiến Hermione vô cùng để tâm đến.
“Rồi rồi, tôi xin lỗi.” Draco không hề có chút thành ý nào nhưng lại bày ra đầy đủ hành lễ của quý tộc, “Yên nào, mấy thứ trên bàn Harry còn muốn sử dụng đó.”
Cô nhóc hung hăng trừng mắt nhìn cậu ta, lại trở về với công việc sao chép của cô, cũng không biết có phải cố ý không mà luôn lộ ra biểu tình khinh bỉ kích thích với cậu nhóc kia, ây, không hoa lệ tý nào!
Harry vẫn ngồi một bên đọc sách, trên mặt vẫn duy trì một nụ cười ấm áp.
Không ai nghĩ được, bọn họ cư nhiên có thể xưng tên nhau, nói chuyện một cách văn minh thế này. Đương nhiên, cái này chỉ giới hạn riêng trong căn phòng này, là bí mật riêng của ba người bọn họ. Dù sao, Draco cũng là một kẻ có địa vị trong ngôi trường này, còn Hermione thì lại là một con người chẳng hề nổi bật. Huống hồ bọn họ còn muốn chăm sóc cho tâm hồn yếu đuối của các bạn học.
Nhanh chóng chép xong, liền đưa tự bản cho Harry, Draco nhân cơ hội cướp lấy tấm da dê còn chưa khô mực, đứng lên hảo hảo nhìn cho thiệt kỹ. A, đây là đồ cha đỡ đầu nhà mình đưa cho Harry để cậu ta làm bài tập, nhất định phải hảo hảo nhớ cho thật kỹ.
Harry cầm tự bản trong tay, do dự trong chốc lát, bỏ quyển sách cầm trên tay xuống, bắt đầu niệm chú.
Đồng hồ ma pháp chợt kêu vang báo đã đến giờ cấm nghiêm, ba người nhanh chóng thu thập lại mấy đồ vật này nọ của mình, giải trừ phép ngăn cản người khác bước vào ở cửa, sau đó hướng hai hướng khác nhau mà đi – Draco còn phải xuống hầm nữa, Hermione thì cùng Harry trở lại tòa “Tháp ưng”.
“Nói thật, Harry, tôi thật muốn xin chuyển viện.” Trên đường, cô bé oán giận nói.
[Gryffindor không tốt sao?]
“Gryffindor quả thực rất ồn! Ngoại trừ Percy, tôi đến bây giờ vẫn chưa thấy một ai chịu ngồi đọc sách cả. Đặc biệt là nam sinh, suốt ngày chỉ thấy họ cãi nhau ầm ĩ, mấy bài luận văn thì cũng chỉ biết hóa phép ra hoặc chép của nhau thôi!”
[Hình như rất náo nhiệt.]
“Là quá náo nhiệt.” Hermione liếc liếc tròng mắt trắng dã, “Tôi dám đánh cược là nhà Ravenclaw nhất định sẽ im lặng, cả nhà đều chú tâm vào học tập.”
[Đây là truyền thống. Nhưng là đều không giống như một đứa trẻ 11 tuổi.11 tuổi, hẳn là phải dễ thương hoạt bát]
“Nhưng cũng phải ham học chứ, Harry!!” Cô nhóc lập tức phản bác: “Tôi vốn đã muốn nói việc này với giáo sư McGonagall, nhưng vẫn sợ bà ấy giận. Sớm biết vậy lúc phân viện tôi đã không chấp nhận vào nhà Gryffindor. Tôi thấy trong sách có ghi nhà Gryffindor là nhà tốt nhất, ngay cả Hiệu Trưởng hiện tại cũng từng là người nhà Gryffdor đó, cho nên lúc đầu mới chấp nhận vô nhà đó. Nói thật Nón Phân Viện nên để tôi vào nhà Ravenclaw!!”
[11 tuổi, cũng nên học gánh vác hậu quả đi.]
Lời nói Harry viết xuống khiến Nữ Phù Thủy lập tức á khẩu. Một lát sau, cô nhìn Harry, bình tĩnh lại rồi bày ra một nụ cười ôn hòa, nói: “Hiểu rồi, Harry.”
Đến phòng nghỉ công cộng nhà Ravenclaw, thuận lợi trả lời xong câu hỏi của cửa, Harry nói một lời cảm ơn sau đó trở về phòng ngủ của mình, lưu lại một Hermione đăm chiêu trở lại học viện của chính mình.
“Nói cho cậu một tin này nha, Harry. Cơ mà có lẽ cậu đã biết rồi.” Cuối tháng 9, ba người lại gặp nhau cùng học một lần nữa, Hermione lơ đãng nói: “Bắt đầu từ tháng sau nhà Gryffindor sẽ có nhiều khóa không học cùng nhà Ravenclaw nữa. Ai, chẳng biết Fred và George lấy thông tin đó ở đâu nữa. Cơ mà cái này là sự thật, bởi vì bọn họ đã gặng hỏi Percy rồi, lúc đó cậu ta hình như đã thừa nhận rồi.”
“Thế nên chúng tôi chỉ có thể học chung một khóa học với một dám ngu ngốc nhà Hufflepuff thôi – hy vọng khóa [Độc Dược] vẫn có thể học cùng nhà Gryffindor.” Draco làm bộ oán giận nói. Hermione hiện tại ngay cả liếc mắt nhìn cậu ta cũng lười.
“Không, chúng tôi đều rất vui vẻ nếu như khóa [ Độc Dược ] không phải học cùng với nhà Slytherin rắn độc chứ. Tuy rằng sau đó giáo sư Spane cũng sẽ vẫn đối đãi nghiêm khắc với chúng tôi như trước!!”, sau đó lại nhìn Draco một cái: “A! Không.”, lại rảnh rỗibổ sung thêm một câu nữa: “Tôi tin chắc rằng nếu có nhà Hufflepuff rồi thì nhà Gryffindor chắc chắn sẽ không bi thảm như vậy đâu!”
“Đợi đã, cô nói rằng bắt đầu từ tháng sau nhà Slytherin sẽ cùng với nhà Ravenclaw học cùng khóa [Độc Dược ] sao??” Draco kinh ngạc nói, khuôn mặt không lộ ra một chút biểu tình nào.
“Đúng thế, về sau, cậu và Harry có thể tại có thể gặp mặt tại khóa [Độc Dược ] đó.” Hermione cười đến vô cùng không một tia tốt đẹp nào.
“Thôi xong!” Draco lần này triệt để kêu rên, “Giáo sư sẽ giết tôi mất! Độc dược mà tôi làm cư nhiên sẽ không tốt bằng Harry! Tôi tốt xấu gì cũng là người do ông ấy huấn luyện ra.”
[Thật tốt,về sau nếu phân tổ có thể cùng tổ với Draco ]
Nhìn lời nói Harry viết lên giấy, Draco quay đầu: “Tôi mới là người không thèm cùng tổ với cậu.”
Hermione cố gắng nhịn cười, ai nghĩ da mặt hoàng tử bé nhà Slytherin lại mỏng đến vậy kia chứ, sau vài lần thẹn quá hóa giận, cô cũng đã nhiều lần phải nhân nhượng nhường cậu ta một chút, không thì rất phiền toái.
“Nhưng vì sao lại tự nhiên sửa đổi thời gian học? Hình như việc này trước kia chưa từng diễn ra?” Hermione bày ra vẻ suy tư nói, thuận tiện giúp cho tiểu thiếu gia da mặt mỏng kia đánh trống lảng một phen.
“Đầu óc của cô rốt cục cũng bị đám sư tử ngu xuẩn kia đồng hóa rồi sao? Đến chuyện đơn giản như vậy mà cũng không hiểu?” Draco cười nhạo nói: “Còn không phải là do cái lão già kia không muốn để cho Harry cùng đám sư tử nhà Gryffindor kia có cơ hội ở chung sao? Nhưng mà, nói thật, Harry, cậu không nên vào nhà Gryffindor, cái kia chỉ là tai nạn thôi, người nhà Gryffindor đều là những kẻ đầu óc ngu si tứ chi phát triển – cô không tính Hermione!” Nhìn thấy ánh mắt sắc lẻm của cô nhóc, Draco vô cùng thức thời bổ sung thêm một câu.
“Giáo sư nhất định sẽ hy vọng Harry có thể sáng sủa hơn một chút. Với sự coi trọng tri thức của nhà Ravenclaw, ngộ nhỡ nuôi cậu thành một kẻ quái gở thì chẳng ra làm sao cả. Nhà Gryffindor tuy rằng không hề thực sự yêu sách nhưng rất nhiệt tình đấy! Nếu cậu có thêm vài người bạn là người nhà Gryffindor nói không chừng sẽ càng ngày càng vui vẻ hơn ấy chứ!!”
“Đi cùng lũ ngu xuẩn thì sẽ trở nên ngu xuẩn thôi, nhất là những kẻ lúc nào cũng quan niệm: “Giáo viên là nhất” như cô thì làm sao mà hiểu được?” Draco khinh thường nói: “Rất rõ ràng mà, Hiệu trưởng vốn hy vọng Harry là “Thánh cứu thế” của ông ta, kể cả khi Harry vào nhà Gryffindor cũng sẽ phải biến thành “Đứa trẻ hoàng kim nhà Gryffindor”!!- cái tên này là do buổi tối hôm khai giảng, thằng nhóc “nhiệt tình ” nhà Weasley đã nghĩ ra. Sau đó thêm mấy cái dẫn đường thích hợp nữa là liền thuận lợi thao túng cậu ấy. Cha tôi đã từng nói, đừng bao giờ coi Dumbledore là đại diện cho cái gọi là Ánh sáng, trên thực tế, ông ta có thể làm được những chuyện chẳng khác với “Người kia” là bao đâu. Chỉ là người khác không ai biết đến những chuyện ông ta vẫn thường làm đấy thôi.”
“Không phải!!!” Hermione căm giận nói: “Giáo sư Dumbledore trước giờ đều là vị Phù Thủy vĩ đại nhất! Ông ấy không phải cái dạng nguời như cậu vừa nói! Hơn nữa, ông ấy là Hiệu Trưởng của chúng ta, Draco. Cậu không được phép nói ông ấy như vậy!!!”
“Hừm! Không nghĩ rằng tiểu thư nhà Granger luôn luôn tự cho rằng mình có trí tuệ lại là một đứa con trung thành của Dumbledore ha.” Âm thanh kéo dài lần này rất không thoải mái, Draco đã lâu không dùng loại âm điệu đó nói chuyện với họ “Chờ cho đến khi cô bị ông ta lợi dụng xong rồi quăng đi thì cũng đừng có trách tôi là không nhắc nhở cô.”
“Giáo sư Dumbledore sẽ không như vậy. Bởi vì cậu là người nhà Slytherin, nên mới không thích một Hiệu trưởng xuất thân từ Gryffindor thôi.”
“Vậy cô giải thích ra sao về việc thay đổi các khóa học? Trước kia chưa từng xảy ra chuyện như vậy kia mà. Thân làm quý tộc, mấy cái âm mưu của ông ta, tôi quá hiểu!”
Hai người đang tranh luận đều nhìn về phía cậu bé vẫn không hề tỏ thái độ kia, thấy cậu đang cắm cúi viết, đều im lặng nhìn.
[Hiệu trưởng là người rất tốt.]
Nhìn những chữ này, Hermione đắc ý nhướn mày liếc cậu bé bạch kim một cái, nhưng lời nói sau đó của Harry khiến cho biểu tình của cô nháy mắt đã mất tăm mất tích.
[ Bởi vì, trên đời này, không có kẻ nào là không thể tha thứ.]
Sau một trận im lặng, Hermione nhẹ nhàng “Khụ” một tiếng, nói sang chuyện khác: “Nghe nói lúc nghỉ hè, ngân hàng Gringotts có bị trộm. Gần đây nhà Gryffindor đâu đâu cũng thấy thảo luận về việc này.”
“Đấy là việc diễn ra vào cuối tháng 7, hơn nữa nghe cha tôi nói, ngân hàng Gringotts cũng không có tổn thất gì to tát. Nếu có thì chỉ là do một số nhân viên ngủ quên mất thôi, có lẽ căn bản là không có gì nên báo chí cũng không có đưa tin!” Bạch kim tiểu long hưng trí nói.
“Đấy mới là cái cần bàn đến!” Hermione có chút bất mãn với thái độ của cậu nói: “Ngân hàng Gringotts từ trước đến nay chẳng phải vẫn tự xưng là nơi an toàn nhất hay sao? Hơn nữa hình như chưa từng có trường hợp không bắt được thủ phạm. Đến tột cùng là Phù Thủy nào, cư nhiên có thể biến mất như thế? A, đúng rồi, cậu có biết là nơi nào bị trộm không?”
“Là một kho tiền rỗng, cha tôi có bạn ở Gringotts, ngẫu nhiên đi hỏi thăm thì thấy bảo là buổi sáng hôm đó bị trộm liền!” Draco tự hào nói: “Tuy rằng không hỏi bên trong có cái gì – có lẽ cái này chỉ có yêu tinh biết, nếu mà cô muốn yêu tinh nói cho cô thì không bằng cô đi làm cho Dumbledore đừng có mà lúc nào cũng phải cười một cách gượng gạo ấy, nhưng nghe nói kho tiền ấy, hình như có 1 dãy số, là….”
[ 7 1 3.]
Tự bản được viết ra đột ngột khiến cả hai người kia giật nảy mình.
“Đúng! chính là 713, Harry, sao cậu biết?” Draco hỏi. Cha cậu cũng phải tra xét mãi mới biết được, tuy rằng cậu cũng không biết tại sao cha mình lại để ý đến chuyện này như vậy nữa, nhưng, cơ hồ cậu đã cảm nhận được, kẻ mà có thể trộm ngân hàng Gringott và biến mất không một dấu vết thì chắc chắn sẽ là một Hắc Phù Thủy vô cùng mạnh!
[Khi Hagrid đưa tôi vào Hẻm Xéo có thấy qua, bên trong một túi nhỏ.]
“Đợi đã, Hagrid — chính là tên bảo vệ hay săn bắn đó hả?” Hermione hiếu kì nói, thấy Harry gật đầu, lại nói: “Nói cách khác, cái kia – dẫu nó có là cái gì – cũng là thứ vô cùng quan trọng ha. Ngay cả để trong Gringotts cũng có người dám trộm.”
“Cậu có biết đó là cái gì không Harry?” Draco nghiêm túc hỏi.
Harry lắc đầu, sau đó lại viết [Nó chỉ nhỏ có như vầy ] sau đó liền khoa chân múa tay miêu tả kích thước lớn nhỏ của cái bọc.
“Nói cách khác, cái kia hiện tại đang ở trong trường Hogwarts – dù gì đi nữa cái nơi an toàn hơn so với ngân hàng Gringotts thì chỉ có Hogwarts mà thôi.” Hermione bắt đầu hưng phấn nói.
“Hơn nữa, các cậu còn nhớ chứ, đêm khai giảng ấy, chắc chắn thứ đó được giấu ở lầu ba!!”
“Lầu ba? Chính là cái nơi mà chúng ta không thể tới đó sao?”
“Tôi đã hỏi qua cấp trưởng, mấy năm trước không có quy định này, nói cách khác đây là quy định mới trong năm nay, hiện tại xem ra được đề ra để bảo vệ thứ-kia rồi.”
[Chúng ta chỉ là học sinh, chúng ta chỉ cần học tập sao cho tốt thôi.]
Lời nói của Harry đánh gãy cuộc thảo luận của hai người kia. Bọn họ đều quay sang nhìn vẻ mặt hờ hững ôm sách của cậu.
“Harry nói đúng. Nơi đó có cái gì cũng không đến phiên chúng ta biết, trong trường có nhiều giáo viên như vậy, còn có cả một Dumbledore mà cô ta vẫn sùng bái kia mà. Chúng ta chỉ cần học cho tốt. Nếu năm nay tôi không được hạng nhì thì ngay cả kỳ nghỉ hè cũng đừng mong nghĩ tới.” Draco lập tức buông xuống đề tài về “nhà Gryffindor”, như thể lúc trước cậu ta chưa từng hiếu kỳ gì với việc này.
“Hạng nhì? Cậu rốt cục cũng chịu thừa nhận thành tích của cậu không tốt?” Hermione đắc ý nói, bất tri bất giác cũng buông xuống vấn đề kia.
Draco rất không có phong thái quý tộc liếc tròng mắt trắng dã nói “Hạng nhất chắc chắn là Harry.Tôi lần trước không cẩn thận, cha đỡ đầu đã nói, trình độ chế độc dược của Harry vượt xa so với trình độ của ông ấy lúc ông ấy học năm nhất. Ông ấy đã nhìn Harry làm bài tập, tôi làm không bằng, thậm chí ngay cả luận văn của tôi cũng bị ông ấy chê nữa là.” Nói đến đây bạch kim tiểu quý tộc hoa lệ — ấm ức. Rõ ràng cậu – ngoại trừ Harry – vẫn luôn đứng nhất, trước kia cho dù không được khen ngợi thì cũng sẽ không bị chê. Ngay cả cha cậu cũng đã viết một bức thư dài thiệt dài yêu cầu cậu phải cố gắng hơn nữa đó.
“Tôi thật không hiểu, rõ ràng là tài liệu giống nhau, trình tự cũng giống, tôi làm không được còn Harry làm được là sao?” Tiểu Bạch Long đau lòng nói.
[Đại khái là không đủ im lặng đi.]
Nhìn lời nói Harry viết xuống, hai đứa nhóc kia đều tỏ vẻ không hiểu.
[Tâm không đủ tĩnh, ma lực sẽ không phát ra suôn sẻ, làm ra độc dược sẽ không thể đạt được hiệu quả tốt nhất.]
“Lần sau lúc cậu làm độc dược, tôi nhất định sẽ không làm kẻ bàng quang nữa.” Tiểu sư tử Hermione hạ quyết tâm.
[Được a, lần sau Draco cũng đến xem đi.]
Viết xong những lời này, Harry nâng mắt lên, nở một nụ cười thật lòng với hai người.
_________________________________
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT