Nắng dần về chiều, mặt trời dịu dàng trải ánh nắng ấm áp xuống, dọc theo những khu rừng sâu, những cái hồ, từng chút từng chút vươn tới tòa lâu đài, rồi lại len theo bức tường cao cổ kính, cuối cùng xuyên vào cái cửa sổ đang mở rộng, tiến vào trong phòng. Thanh niên ngồi ở vị trí chủ thượng có một đầu tóc vàng chói mắt, không biết đang trầm tư cái gì mà say mê đến độ bỏ lỡ cả cảnh đẹp trong gang tấc kia.
“Trực tiếp nói với Albus đi, lão ta sẽ đồng ý thôi.” Một bức họa trên trần nhà, cũng chính là bức vẽ vị Hiệu trưởng mũi hồng tiền nhiậm bất đắc dĩ khuyên nhủ cái tên đã rối rắm suốt mấy ngày liền bên dưới.
“Chắc chắn em ấy sẽ cho rằng tôi đề xuất.” Ma Vương ‘già’ chỉ thiếu mỗi nằm bỏ ra bàn tỏ vẻ đáng thương — rồi rồi, giờ thì không già nữa rồi, đổi tên thành Ma Vương ‘lớn’– buồn bực thầm trách mình sao hình tượng trong mắt người nọ kém dữ vậy?
“Bọn tôi sẽ giải thích giúp anh.”
“Tôi đi động viên giáo viên khác.”
“Tôi sẽ bảo đám Nữ hiệp lưu lại cho anh một quyển đặc san mới nhất của Hắc Bạch Ma Vương, trong đó chứa đựng toàn bộ trí tuệ của tập thể nữ hiệp đó~”
……
“Mấy người định cứ đuổi Albus đi như thế sao?!” Ma Vương ‘lớn’ không thể nhịn được nữa phẫn nộ nói. Công sức bao năm làm hiệu trưởng khổ khổ sở sở, chịu đủ loại mệt nhọc [lúc nào?] của Albus nhà mình, đổi lại là cái đám hiệu trưởng tiền nhiệm trong tối ngoài sáng tìm cách đuổi em ấy đi thế hả? Lúc mình làm Chúa tể Hắc Ám cũng chưa thảm như thế!
Đám hiệu trưởng líu ríu cho ra ý kiến lật tức ngậm miệng lại, một lát sau, một vị hiệu trưởng đến từ Slytherin dùng giọng điệu sung sướng khi thấy người ta gặp họa nói, “Dumbledore là vị hiệu trưởng có cá tính nhất, nhưng chúng ta đều sẽ già đi, nào chịu nổi tính khí của những người trẻ tuổi nữa.” Phineas Black ngồi trong khung ảnh của mình thoải mái vuốt râu, bổ sung thêm một câu rất chi là kinh khủng, “Nếu không thì kêu McGonagall ấy, tuy rằng cũng là Gryffindor. Đương nhiên, nếu quý ngài Grindelwald có hứng thú, chúng tôi nhất định sẽ nhiệt liệt hoan nghênh.”
“Hay là thôi đi.” Lúc này, một vị phù thủy có vóc dáng thấp bé nãy giờ vẫn một mực im lặng đỏ mặt quay đầu, “Sử dụng phép Vệ sinh với thảm quá nhiều cũng không tốt mà phép Chữa trị với bàn dần dà cũng sẽ bị hạn chế, tài chính của Hogwarts trước mắt không cho phép bọn tôi đổi thảm đổi bàn liên tục cho bọn anh như thế đâu.”
“Thánh Đồ có.” Daisily liếc mắt lườm cái tên thấp bé kia một cái. Mặt vị Phù Thủy kia lại càng đỏ hơn, rụt đầu về tấm vải sơn đầu. Nữ sĩ Daisily vừa lòng mỉm cười, tầm mắt chuyển về phía vị Ma Vương đang hết sức rối rắm, “Ngài Grindelwald chính là vị Phù Thủy nổi tiếng nhất giới Phù Thủy, sao mà ngay cả thú nhận cũng nhăn nhăn nhó nhó thế?”
“…… Chẳng lẽ tôi lại trực tiếp nói với Albus rằng em gả cho anh đi hả?” Grindelwald cam chịu rống.
Trong phòng lập tức an tĩnh lại.
Ma Vương đại nhân đang chờ đám hiệu trưởng yên tĩnh xong thì cười nhạo tập thể, kỳ lạ giương mắt lên……Tất cả bức họa đều đang nhìn về một hướng, nhìn theo tầm mắt của họ, nhất thời hỗn độn.
Thiếu niên tóc đỏ vẫn còn duy trì động tác đẩy cửa, trên mặt tràn đầy sắc vàng rực rỡ của nắng chiều. Phía sau, một nữ phù thủy vẻ mặt nghiêm túc đẩy đẩy kính mắt, vỗ vỗ vai sếp sòng của mình: “Albus…… Mai tôi lại đến.” Nói xong lại quay đầu vứt cho Ma Vương tóc vàng một ánh mắt đầy khinh bỉ, “Ngay cả hoa tươi cũng không có, cầu hôn chẳng có thành ý gì cả.”
Dumbledore bị đẩy mạnh vào, cửa phòng Hiệu trưởng lật tức đóng lại.
Mặt trời hình như rất không cam lòng giấu mình dưới đường chân trời, màn đêm trải dài tô điểm bằng những ngôi sao sáng đầu tiên, thanh niên Ma Vương đỏ mặt thật không chí khí nói với thanh niên Hiệu trưởng vẫn đang hóa đá ở cửa ra vào: “Em không muốn?”
Con mắt màu lam chớp chớp, lại chớp chớp, dần trở nên thanh minh, ngón tay cũng không tự giác xoắn vào với nhau, “A…… Cái kia…… Không phải…… Nhưng……”
“Nguyện ý thì mai theo anh về Đức tìm Bộ Phép Thuật đang kí, nếu không thì, mai anh sẽ tự về Niumengjiade, từ nay về sau vĩnh viễn không gặp lại.”
Dumbledore không nghĩ tới anh ta sẽ nói quyết tuyệt như vậy, kinh hoảng nhìn về phía anh ta: “Gellert! A……”
Grindelwald không biết đã đi đến trước mặt anh từ khi nào, một hai cái đẩy anh ngã về cửa, chỉ kịp gọi tên anh ta một cái thì môi đã bị bưng kín. Nụ hôn hệt như cuồng phong mưa rào khiến cho thanh niên tóc đỏ không kịp phòng bị hoảng hốt định đẩy anh ta ra, thế là hai tay lật tức bị giữ chặt trên đỉnh đầu.
Có lẽ là do bỗng nhiên bị biến trẻ lại mấy chục tuổi, bước ra khỏi thời kì râu bạc trấn định, tự nhiên, không chút sợ hãi nên lúc này Dumbledore đột nhiên cảm thấy hoảng loạn, lưng áp mạnh vào cửa đón nhận nụ hôn như thể muốn ăn tươi nuốt sống anh vào lòng của người đàn ông, một cử động cũng không dám làm. Trong khoang miệng tràn ngập mùi vị máu tươi, không biết là của ai, cái lưỡi tránh né bị một cái lưỡi thô bạo càn quấy trong miệng mình bắt buộc dây dưa cùng một chỗ. Hô hấp ngày càng trở nên khó khăn, ngay cả đầu óc cũng bắt đầu hỗn loạn.
Từ khi người đàn ông tóc vàng này tới Hogwarts, tuy rằng luôn bá đạo, nhưng vẫn chưa từng giống như hôm nay…..như vậy….
Trong khi Dumbledore vẫn tưởng mình lật tức sẽ bị nghẹn thở đến chết, Grindelwald rốt cục cũng thả anh ra, rồi lạt cắn cắn vành tay đỏ ửng của anh.
“Ô!” Dumbledore đang hít thở từng ngụm từng ngụm hô lên một tiếng, cả cơ thể lật tức bắt đầu run rẩy giãy dụa. Một bàn tay thuần phục cởi áo choàng của anh ra, ôm chặt eo anh kéo về phía mình, hai cái cổ tay bị nắm chặt cứng ngay cả giãy dụa một chút thôi cũng không được. Dumbledore không biết lần thứ bao nhiêu thống hận bài giảng của Hogwarts. Không biết người Viking cổ đại có phải là do bị ảnh hưởng bởi hai cuộc chiến trtanh hay không mà Durmstrang là một trường dạy phép thuật cư nhiên còn có cả một khóa huấn luyện quân sự Muggle!
Hô hấp nóng rực xẹt qua cái lỗ tai đã mẫn cảm đến cực độ, theo đường cổ nhập vào trong lớp áo, mỗi nơi nó đi qua đều để lại dấu vết màu hồng nhạt. Grindelwald cảm thụ sự run rẩy càng ngày càng kịch liệt của người trong lòng, cười nhẹ một cái, nhẹ nhàng nói: “Theo anh về nhà đi. Này ~ Albus ~ Theo anh về nhà, được không nào….”
“Ưm……Grin…….Delwald…….A…… Đừng…… Đừng liếm……” Một bên cổ cảm nhận được cái lưỡi ấm áp, cái gáy Dumbledore đè chặt lên cánh cửa, trong mắt toàn là mái tóc màu vàng gần trong ganh tấc kia.
Giống như qua thật lâu sau, Grindelwald lại ngẩng đầu lên, nhìn thanh niên đã hỗn loạn hoàn toàn trước mặt mình: “Đáp ứng anh, Albus.”
Dumbledore nhìn chăm chú vào lửa đỏ dấy lên trong mắt anh ta, vẫn cứ lắc đầu, “Xin lỗi anh, em……em không thể……”
Còn chưa nói xong, cơ thể anh đã bị người ta mạnh mẽ lật lại áp vào cánh cửa, mặt cũng đập vào cửa. Thứ che đậy nửa dưới “Xoạng” một tiếng rách thành hai nửa, trong lúc anh còn chưa kịp phản ứng lại, phía sau đã truyền đến một trận đau đớn hệt như cả người mình bị xé ra làm đôi:“A!” Nước mắt của Hiệu trưởng trẻ tuổi rơi xuống, lớn tiếng kêu la. Chất lỏng ẩm áp chảy xuôi theo đùi trong xuống, dọng thành một vũng dưới hai cái chân đang kịch liệt run rẩy, mặt đất lát đã cẩm thạch trắng ởn bị nhuộm thành màu đỏ tươi. Người đàn ông phái sau lại cắn vành tai anh, những giọt máu đỏ nho nhỏ lật tức xuất hiện.
“Có đôi khi anh thật muốn trược tiếp đẩy ngã em trên đại sảnh giáo sư, cho đám giáo viên và học sinh của em cùng được chiêm ngưỡng phong cảnh đặc biệt của hiệu trưởng bọn họ. Hoặc là giao video toàn bộ quá trình cho [Nhật Báo Tiên Tri]?”
“Đừng! A…… Đau!” Va chạm mạnh mẽ chưa từng có phía sau khiến cho vị hiệu trưởng chưa từng bị đối đãi thô bạo hoàn toàn mất đi sức lực để phản kháng, giãy dụa theo bản năng cũng chẳng còn lấy nửa điểm. Dumbledore không rõ đối phương hôm nay bị làm sao, trong suy nghĩ của anh, mình từ chối chuyện này mới là chuyện bình thường chứ?
“Nếu em mất sạch mặt mũi ở Anh quốc rồi, anh mới có thể dễ dàng mang em trở về, em không nghĩ thế sao, Albus?”
Grindelwald đột nhiên buông cái tay đang nắm chặt hai tay anh ra, ôm lấy anh. Toàn bộ sức nặng của Dumbledore rơi xuống cái nơi tương giao duy nhất của hai người, sự xâm nhập trước nay chưa từng có khiến cho nước mắt anh không tự chủ rơi xuống. Đang định đưa tay ra nắm lấy cổ tay đối phương thì lại bị người kia bẻ ngược tay ra đằng sau, đưa anh vào tư thế giam cầm đầy khổ sở và sung sướng hỗn loạn.
“Em khóc ~”Grindelwald nói, bắt đầu di chuyển về phía phòng ngủ. Máu tươi vẽ lên mặt đất những đường thẳng đứt quãng vặn vẹo, “Em nói thử xem nếu đám Phù Thủy giới Phù Thủy Anh quốc thấy biểu tình lúc này của em thì sẽ có suy nghĩ gì?”
“……” Dumbledore lung tung lắc đầu, hoàn toàn không có tinh thần nói chuyện.
“Này ~ Albus ~ anh đợi em đã hơn một trăm năm…..”
Năm mươi năm trước, em cho anh một trận quyết đấu, anh thành toàn cho em một lần thành danh. Còn bây giờ, em định cho anh cái gì?
——– em là phân cách tuyến cua hấp chín hồ Dương Trừng——–
Khi Dumbledore tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã đầy ánh nắng mặt trời. Nơi giao nhau giữa trời đất hiện ra một màu vàng kim đẹp mắt khiến cho anh không khỏi thất thần một trận.
Trên người hoàn toàn không hề có cảm giác không thích hợp. Đệm giường đã được đổi, trên người còn mặc áo ngủ sạch sẽ ấm áp. Trong phòng tắm cách vách, mọi thứ vẫn nằm ở vị trí ban đầu, khói nóng đã sớm tan hết. Đi vào phòng ngủ, mặt đất lát đá cẩm thạch trước sau như một không nhiễm lấy một hạt bụi nhỏ, bàn làm việc đã được phủ phép giữ ấm. Những bức họa trên trần nhà đều vắng mặt tập thể.
Giống như trận điên cuồng đêm qua chưa từng xảy ra.
Dumbledore không hiểu sao cả người chợt rét run. Anh nhớ tới cái người thanh niên có mái tóc màu vàng chói mắt kia đã dùng biểu tình bình tĩnh thậm chí là bình thản để nói rằng:
……Nếu không thì, mai anh sẽ tự về Niumengjiade, từ nay về sau vĩnh viễn không gặp lại
“Gellert……” Hiệu trưởng tóc đỏ thở dài, ngồi lên cái ghế mà chính bản thân mình đã lâu không ngồi sau bàn hiệu trưởng. Xúc cảm lãnh lẽo phá vỡ cái ảo tưởng nhỏ bé của anh.
Người kia, đã đi rồi……..
Dumbledore có chút muốn khóc. Xem ra hậu quả của việc trẻ lại chính là khiến cho mình yếu ớt đi rất nhiều — đặc biệt là những chuyện có liên quan đến người kia.
Trên mặt bàn đột nhiên bốc lên một làn xương, nhắc nhở anh có người đi vào cầu thang sau tượng đá, sắp sửa vào đến đây. Dumbledore vội điều chỉnh lại cảm xúc của mình, rồi treo lên trên mặt mình một nụ cười tao nhã. Rất nhanh, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, giáo sư McGonagall bước vào.
“Làm sao, Minerva?”
“Albus, cậu Rei đột nhiên đến xin gặp mặt, nói rằng có chuyện quan trọng muốn nói với ông.” Giáo sư McGonagall kín đáo đánh giá phòng hiệu trưởng một phen, không phát hiện ra bất cứ điểm khác lạ nào. Bà đẩy đẩy kính mắt, dấu đi một tia tiếc nuối, “Giờ anh ta đã ở dưới lầu rồi, ông nhìn xem?”
“Mời cậu Rei lên đi. Nếu anh ta đột nhiên xin gặp mặt, chắc chắn là do có chuyện gì đó quan trọng.” Dumbledore lập tức cười he he nói.
Giáo sư McGonagall gật gật đầu, lại chần chờ nhìn nhìn hiệu trưởng:“Albus, ông……”
“Còn chuyện gì nữa sao, Minerva?”
Nhìn sếp mình đang cười không một kẽ hở nào, nữ sĩ viện trưởng nhà Gryffindor nhiều năm đắm chìm trong thuật biến hình và truyện đam mỹ tỏ vẻ thấu hiểu sâu sắc với cái biểu tình “Cười còn khó coi hơn cả khóc” lúc này của ông ta.
Ừm, lần này lại có linh cảm để viết bài cho chuyên mục Hắc Bạch Ma Vương rồi, lúc giáo sư McGonagall rời khỏi văn phòng đã nghĩ vậy.
Khi đi vào căn phòng Hiệu trưởng dau mấy tháng trời, Zero mẫn cảm phát giác trong này có thêm một tia khác lạ. Nhanh chóng suy nghĩ, gã liền hiểu được, có lẽ Hiểu trưởng và vị nhà ông ta đang mâu thuẫn ha.
“Đã lâu không gặp, cậu Rei.” Dumbledore cười rồi lấy từ ngăn kéo ra một đĩa kẹo hoa quả, “Nếm thử chút kẹo vani bông tuyết không?”
“Đã lâu không gặp, ngài hiệu trưởng.” Zero ngồi xuống, kéo léo từ chối lời mời của hiệu trưởng, “Hôm nay tôi định gặp ngài Grindelwald.” Gã chú ý thấy người đối diện khi nghe thấy cái tên này thoáng cái đã trở nên cứng nhắc và ánh mắt toát ra sự chua xót mãnh liệt, “Nếu ngài Grindelwald không ở đây thì tôi đành phải trưng cầu ý kiến với ngài thôi, đằng nào cũng giống nhau cả.”
“Ý kiến?”
Zero lộ ra biểu tình hơi hơi kinh ngạc, “Ngài Grindelwald không nói với ngài sao? Ngài Voldemort và Tử thần thực tử đã hứa là sẽ ngừng chiến tranh lại, điều kiện chính là ngài Dumbledore và ngài Grindelwald phải về Đức. Đương nhiên, nếu không thể hoàn thành điều kiện, anh ta sẽ gả mình vào nhà Potter, đổi lấy chân quản lí tài chính của thành Littleton Ried.” Nhìn thấy bộ dáng khiếp sợ của Dumbledore, Zero nhợt nhạt gợi khóe miệng lên. Tiểu Thất thiếu gia quả nhiên không hề đoán sai mà. Hai vị đúng thật là….rối rắm quá ~
“Như vậy, có thể mời ngài Hiệu trưởng suy xét lại đề nghị này một chút được không? Vì cái gọi là ‘Lợi ích vĩ đại nhất’?
__________
Zô: Tôi bấn đôi này chết mất thôi!!!!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT