Với tinh thần phục vụ cháy bỏng,nhân viên của dịch vụ giao hàng Khoái Hoạt vẫn đang say mê nghiên cứu những món hàng đang cầm trên tay.
Kỳ quái, mấy thứ này dùng như thế nào a?
Mân mê thứ giống như hai viên cầu nhỏ nhỏ dính liền vào nhau, Lưu Bộ Tiến nhìn tới nhìn lui,nhìn lên nhìn xuống, đầu ướt đầy mồ hôi, nhưng vẫn không hiểu thứ này rốt cuộc là loại đồ chơi kì quái gì.
“ Ách…… Hác tiên sinh…… Cái này dùng như thế nào a?” Lưu Bộ Tiến có điểm ngượng ngùng nhìn về phía nam nhân đang đứng bên cạnh.
“Muốn ta dạy cho ngươi không?” Hác Lập Hải ‘ ôn nhu’ cười nói.
“ ừ.” Lưu Bộ Tiến dùng sức gật đầu.
“ Hảo, đem nút thắt mở ra.”
“ A?”
Lưu Bộ Tiến đem hai viên cầu nhỏ nhỏ lăn qua lộn lại xem xét: “cái gì nút thắt? Thứ này không có nút thắt a.”
“ Ta nói nút thắt áo sơmi của ngươi đó.”
“Nút thắt áo sơmi của ta?”
Lưu Bộ Tiến ngây ngốc hỏi lại.
“ Đúng,cởi hết nút trên áo sơmi của ngươi ra.”
“ Cái gì?!” Lưu Bộ Tiến kêu to lên!
Hác Lập Hải không để ý đến tiếng kêu đầy sợ hãi của hắn,mặt vẫn không đổi sắc mà tiếp tục nói: “sau khi mở hết nút sẽ lộ ra đầu nhũ của ngươi,đem hai viên cầu này để lên trên đó,dùng sức kẹp vào, ngươi sẽ biết nó dùng để làm gì.”
Ô…… Ta không phải phụ nữ có thai, vì sao phải dùng “ đồ bơm sữa” a?
Không cần, đau lắm! Chết cũng không làm!
Chứng kiến bộ dáng thà chết chứ không chịu khuất phục của hắn, Hác Lập Hải cười cười: “Vậy là không muốn làm phải không?”
“Đúng, không muốn! Chết cũng không làm!”
“ok, rất có chí khí, ta sẽ không ép buộc, chúng ta liền nhờ pháp luật giải quyết đi.”
“Pháp… Pháp luật?”
“ Đúng,luật sư chuyên nghiệp của công ty chúng ta sẽ thay ta khiếu nại xử lý, mời ngươi trở về đợi thông báo đi.”
“Thông… Thông báo? Thông báo cái gì?”
“Thông báo của Pháp viện a.”
“Pháp viện?!”
Lưu Bộ Tiến sợ tới mức nhảy dựng lên: “Ngươi… Ngươi muốn đi thưa ta sao?”
“Nga, không, ta như thế nào lại đi thưa ngươi? Ngươi sẽ bồi thường không nổi đúng không? Ta cũng không muốn làm khó dễ ngươi.” Hác Lập Hải lộ ra bộ dáng cảm thông.
Ô…… Hác tiên sinh quả thật là người tốt!
Lưu Bộ Tiến thiếu chút nữa cảm động đến khóc rống lên.
Khi nước mắt hắn còn đang đảo quanh ở hốc mắt, chưa kịp rơi xuống thì Hác Lập Hải lại nói tiếp: “Ta sẽ không tố cáo ngươi đâu,chỉ tố cáo cả công ty của ngươi mà thôi.”(…)
“ Cái gì?Tố cáo công ty của ta!”
Lưu Bộ Tiến cực kỳ hoảng sợ!
Hắn thất nghiệp đã lâu như vậy, nếu không nhờ ‘Dịch vụ giao hàng Khoái Hoạt’ ban cho hắn một cơ hội,thì cho đến bây giờ tiền đồ của hắn vẫn là một mảnh xa vời.
Kết quả hắn chẳng những không báo đáp ơn tri ngộ cho công ty, ngược lại còn hại công ty bị thưa ra tòa,hắn còn mặt mũi nào mà nhìn mặt người đã giới thiệu việc làm cho hắn a? Nói không chừng còn có thể liên luỵ đến người ta nữa!
Ô…… Làm sao bây giờ?
Chứng kiến tên nhân viên kia lo lắng đến độ sắp bật khóc, Hác Lập Hải mừng thầm, quyết định thừa thắng xông lên.
“Luật sư của ta muốn yêu cầu quý công ty bồi thường cho sự tổn hại về vật chất lẫn tinh thần là — năm trăm vạn!”
“Năm… Năm trăm vạn?!”
Lưu Bộ Tiến thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh: “Có lầm hay không?! Ta bất quá là làm ngã một cái thùng,lại muốn bắt ta bồi thường năm trăm vạn? Quả thực là lừa đảo mà!”
“Lừa đảo?!”
Hác Lập Hải nhíu nhíu ánh mắt nguy hiểm: “ Năm trăm vạn xem như là rất tiện nghi rồi! Ta là một đại tác gia nổi danh thế giới,thù lao thấp nhất để ta viết một quyển sách là thai tệ một trăm ngàn,chưa tính nhuận bút từ các nơi khác gửi đến.”
Tuy rằng đối với mức thù lao có giá trên trời của nam nhân khiến Lâm Bộ Tiến trợn mắt há hốc mồm, nhưng hắn vẫn thông minh hỏi vặn lại : “ Thù lao viết sách của ngươi thì có quan hệ gì với mức tiền bồi thường?”
“ Như thế nào lại không liên quan? Đống đạo cụ kích tình kia chính là nguồn cảm hứng sáng tác của ta a, bây giờ đồ vật bị đập hư hết, làm ta mất hứng, công ty các ngươi đã hại ta không thể viết ra được một chữ, đương nhiên phải phụ trách bồi thường.” (lí do nhảm chuối a)
Ô…… Đây là kiểu lí luận gì vậy chứ?
Năm trăm vạn?
Lưu Bộ Tiến ta nếu không ăn không uống, làm trâu làm ngựa, cũng phải đến hai mươi năm mới trả xong a!
Mình hiện tại ba mươi lăm tuổi.Đợi trả xong tiền chắc đã thành lão già tóc bạc rồi.
Lưu Bộ Tiến quả thực khóc không ra nước mắt.
“ Hác… Hác tiên sinh, chẳng lẽ không có biện pháp khác sao?”
“Cái này thì……”
Hác Lập Hải giả bộ khó xử : “Cũng không phải là không còn cách nào…… Bất quá chỉ sợ ngươi không chịu……”
Lưu Bộ Tiến nghe được còn có biện pháp khác, tinh thần lập tức phấn chấn hẳn lên!
“ Hác tiên sinh, ngươi yên tâm!”
Lưu Bộ Tiến kích động vỗ ngực: “Chỉ cần ngươi không khiếu nại công ty chúng ta, Lưu Bộ Tiến ta dù có phải băng sông vượt lửa, có chết cũng không chối từ!”
“Ai nha, cái gì mà lửa a? Chết? Không nghiêm trọng như vậy đâu.”
Hác Lập Hải tiêu sái phất phất tay: “Rất đơn giản, ngươi cứ trở thành người mẫu của ta đi.”
“ A? Người mẫu? Ta sao?”
Lưu Bộ Tiến kinh ngạc hỏi.
“ Đúng vậy, chính là ngươi! Ta phát hiện ngươi rất giống nhân vật nam chính trong bản tiểu thuyết của ta a!Muốn mời ngươi làm người mẫu, cung cấp cho ta cảm hứng sáng tác!”
“Ta? Người mẫu?” Lưu Bộ Tiến muốn nổ luôn cái lỗ mũi.(này ta chế á,câu kia ta ứ hiểu T_T)
Hắc hắc, không nghĩ tới Lưu Bộ Tiến ta thế mà cũng có cơ hội làm người mẫu,ta đây đúng là thiên lý mã gặp được Bá Nhạc!(*)
Lưu Bộ Tiến đáng thương không hề biết mình không phải thiên lý mã, mà tên Hác Lập Hải kia cũng không phải Bá Nhạc, mà là……
“ Hảo, không thành vấn đề! Ta đáp ứng ngươi!”
Lưu Bộ Tiến lớn tiếng đáp ứng!
Chứng kiến cảnh một con chim ngốc sắp rơi vào chiếc lưới do mình bện sẵn, Hác Lập Hải càng cười “ôn nhu” hơn nữa.
“Thật tốt quá,vậy chúng ta mau đến kí kết khế ước đi!”
Hác Lập Hải tranh thủ nắm bắt cơ hội ngay khi nhiệt chưa bị nguội, lập tức gõ lách cách văn bản trên máy tính.
“ Tốt lắm, chúng ta song phương đều đến kí tên đi.”
Lưu Bộ Tiến cầm lấy tờ hợp đồng mới vừa “ra lò”,nhìn vào bản khế ước nóng hầm hập –
“Giáp phương: Hác Lập Hải
Ất phương: Lưu Bộ Tiến
Ất vì muốn bồi thường tổn thất cho giáp, nguyện ý vô điều kiện phối hợp với giáp,đảm nhiệm vai trò người mẫu để cung cấp cảm hứng sáng tác, nếu ất tuân thủ khế ước,giúp đỡ cho giáp hoàn thành công việc sáng tác,giáp sẽ nguyện ý buông tha cho công ty 『 Dịch vụ giao hàng Khoái Hoạt 』, nếu ất làm trái với khế ước, giáp sẽ có quyền yêu cầu 『 Dịch vụ giao hàng Khoái Hoạt 』 bồi thường đủ tân thai tệ năm trăm vạn nguyên”
“ Thế nào? Thành ý của ta như vậy đã đủ chưa,chỉ cần ngươi làm người mẫu cho ta, hiệp trợ ta hoàn thành quyển sách này,mọi chuyện đều sẽ được giải quyết.”
“Chỉ cần làm người mẫu đơn giản như vậy thôi sao?” (ko dám = =) Lưu Bộ Tiến hưng phấn mà nói.
Suy nghĩ của hắn vốn đơn thuần, là người mẫu cho người ta viết sách thôi mà,không phải đi tới đi lui õng ẹo hay lắc mông là tốt rồi.
So với làm nhân viên giao hàng thì đơn giản hơn nhiều!
“ Đúng vậy,chỉ đơn giản như vậy thôi.”
“ Thật tốt quá! Xong thủ tục mua bán!”
Lưu Bộ Tiến rất sợ nam nhân đổi ý, vội vàng cầm lấy cây bút bên cạnh,kí như bay tên của mình: “Hác tiên sinh cũng mau ký đi.”
“ Không thành vấn đề.”
Hác Lập Hải sảng khoái kí tên.
“Thật tốt quá!”
Lời to! Ha ha…… Chuyện này giống như là hắn vừa kiếm được năm trăm vạn a.
Thật sự là lời to!
Lưu Bộ Tiến cao hứng đến mức thiếu chút nữa đã không kiềm chế được mà hoa chân múa tay vui sướng.
Hác Lập Hải chứng kiến bộ dáng của con chim ngốc nghếch này, âm thầm cười muốn thắt cả ruột.
“Vậy bao giờ thì chúng ta mới bắt đầu?”
Lưu Bộ Tiến rất nóng lòng muốn làm việc.
“ Đối với quyển sách này ta đã có ý tưởng bước đầu, chỉ còn cần đến sự phối hợp của ngươi là ta sẽ có thêm nhiều cảm hứng, ngày mai đi,ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu!”
“ Hảo! Hác tiên sinh, để báo đáp đại ân đại đức của ngươi, ta nhất định sẽ toàn lực ứng phó!”
Ngày hôm đó sau khi trở về nhà, Lưu Bộ Tiến cao hứng luyện tập bộ dáng đi lại giống như người mẫu trên sân khấu, còn đặt vài tấm gương ở trước mặt.
Nhìn thẳng vào trong gương,chỉ đi một đường thẳng không hề liếc mắt hay quay đầu ra hai bên xung quanh,Lưu Bộ Tiến cảm thấy mình thật là kiệt xuất!(chắc là có năng khiếu làm người mẫu)
Cuối cùng hưng phấn đến mức lúc nằm ngủ cũng mơ thấy mình đã trở thành “Siêu người mẫu” được xuất hiện trên TV.
Ha ha…… Lưu Bộ Tiến ta sống ba mươi năm, rốt cục cũng gặp được quý nhân a.
“ A tiến! A tiến! Lưu Bộ Tiến!”
Bị tiếng hô ở bên tai làm cho hoảng sợ, Lưu Bộ Tiến rốt cục thanh tỉnh lại: “Ngươi kêu lớn tiếng như vậy để làm chi? Dọa người a?”
“Ngươi mới dọa người đó”
Lí Cơ Lâu trừng mắt liếc hắn một cái: “cả ngày đều hoảng thần ngây ngô cười, mộng tưởng hão huyền, ta còn nghĩ ngươi bị trúng tà rồi.”
“ Ngươi mới trúng tà đó.”_ Lưu Bộ Tiến tức giận trừng mắt.
Người đồng sự này thật ra cũng là bà con xa thân thích của hắn,là cậu em vợ của ca ca của bà xã của bác chồng của biểu đệ…, cũng là người lúc trước đã giới thiệu hắn đến công ty làm.
Cá tính của y sang sảng, thái độ làm người thập phần nhiệt tâm, vì thế tổ trưởng giao cho y trách nhiệm hướng dẫn nhân viên mới.
Lí Cơ Lâu không những không chơi trò ma cũ bắt nạt ma mới mà ức hiếp hắn, còn thường xuyên giúp hắn,làm cho Lưu Bộ Tiến thập phần cảm kích.
Hai người chẳng những có quan hệ thân thích, tuổi xấp xỉ nhau, cá tính cũng rất hợp duyên, vì thế trở thành bạn tốt,sau giờ tan tầm thường xuyên dắt nhau đi uống vài chén.
“Thành thật mà nói, hôm nay ngươi sao lại thế này? Cả ngày đều không yên lòng.”
“Không có a, ta thực bình thường mà.”
Lưu Bộ Tiến rất muốn đem chuyện ngày hôm qua hắn đã gặp được quý nhân nói cho y nghe, nhưng bởi vì Hác tiên sinh đã nói với hắn chuyện sáng tác tuyệt đối là cơ mật, cho nên việc hắn làm người mẫu cũng không thể nói cho người thứ ba biết.
Chuyện hay thế mà lại không thể cho ai biết, Lưu Bộ Tiến cảm thấy khó chịu muốn chết.
Không sao,chờ sau khi sách của Hác tiên sinh được xuất bản, ta nhất định phải mua hẳn một trăm bản, tặng cho đám bạn cùng thân nhân ở dưới quê, để mọi người đều biết Lưu Bộ Tiến ta ở thành phố cũng có thể dốc sức làm ra một việc động trời!
Nghĩ đến sau này,khi về quê với ông bà,đoàn người đốt pháo chạy ra nghênh đón hắn, Lưu Bộ Tiến cười đến ngoác cả miệng.(Tội nghiệp cậu bé,già nhưng “nu”)
“ Chậc, còn nói là bình thường? Nhìn ngươi xem, cười đến miệng muốn nứt ra rồi, nước miếng chảy tràn lan, còn nói bình thường sao? Ngươi nghĩ ta là thằng mù a? Ta nghĩ sau khi tan tầm nên mang người đến miếu để trừ tà.”
“Trừ tà cái gì a? Ta rất tốt. Với lại sau khi tan tầm,ta đã có hẹn.”
Lưu Bộ Tiến cùng Hác tiên sinh đã hẹn nhau sau khi hết giờ làm việc sẽ đến nhà y để bắt đầu công tác.
Nga, không, là sáng tác!
Trong lĩnh vực nghệ thuật, không thể dùng chữ “công tác” để hình dung.
Nhìn Hác tiên sinh xem, cả người đều tràn ngập khí chất nghệ thuật, giơ tay nhấc chân đều mê chết người,nếu mình ở bên cạnh y lâu một chút, nói không chừng cũng có thể được hưởng (ké) một chút sự cuốn hút kia, trở thành một người được vạn nhân mê.
Đến lúc đó nếu Lưu Bộ Tiến hắn muốn cưới bà xã thì còn gặp trở ngại sao?
Nói không chừng sách vừa bán ra,cửa nhà hắn đều bị đạp phá, một đống mỹ nữ chen vào đòi gả cho hắn a.
“ Oa ha ha ha ha……”
Chứng kiến Lưu Bộ Tiến từ trước đến nay vốn thành thật an phận thủ thường,bây giờ đột nhiên lại ha ha cuồng tiếu, Lí Cơ Lâu càng thêm xác định là hắn đã trúng tà.
“ Không nên không nên, ta nghĩ không cần đợi tan tầm,ngay bây giờ liền mời đạo sĩ đến trừ tà.”
“Ngươi thần kinh a! Mời đạo sĩ làm gì? Ta hiện tại đang thử việc, xin phép nghỉ chẳng những bị trừ tiền, còn bị trừ phần, vạn nhất không đạt yêu cầu, ta sẽ bị cuốn gói!”
“ Sợ bị cuốn gói thì phải nói thực cho ta biết, sau khi ngươi tan tầm có phải là đi hẹn hò hay không?Nếu không nói,ta sẽ đi đâm thọc với tổ trưởng, nói ngươi dạo này hay lười biếng trốn việc.”
“ Lí Cơ Thể! Ngươi là tên tiểu nhân đê tiện! Cẩn thận ta đem chặt ngươi ra rồi ăn thịt!”
Lưu Bộ Tiến lôi tên lóng của y ra.
“ Uy! Ngươi đừng la to cái tên kia ra!”
Lí Cơ Lâu một phen lao tới bịt miệng của hắn.
“ Hắc hắc! Còn dám đi đâm thọc sao?”
Lưu Bộ Tiến kéo tay hắn xuống, đê tiện cười cười.
“ Hảo, không dám không dám, vậy ngươi nói đi, rốt cuộc tan tầm đã hẹn với ai?”
Lí Cơ Lâu thập phần tò mò.
Người bạn kiêm bà con xa thân thích này của y ở thành phố vốn không quen thân với ai, vậy thì hắn ước hẹn với người nào a?
“ Hắc hắc, thiên cơ bất khả lậu.”
Lưu Bộ Tiến ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười thần kinh, nga, không, là nụ cười mỉm thần bí……
_____ _________
“Hoan nghênh đã đến.”
Đại dã lang mở cửa ra, nghênh đón con chim nhỏ.(chym nhỏ của lòng anh =)))
“ Hác tiên sinh, ngươi xem ta ăn mặc như vầy có được không?” Mặc nguyên một bộ âu phục màu đen, thắt cà- vạt, Lưu Bộ Tiến có chút khẩn trương hỏi.
Hắn đã mặc bộ quần áo tốt nhất của mình ……
“Sao cũng được, dù sao đến lúc đó cũng cởi hết ra mà.”
Hác Lập Hải thấp giọng lẩm bẩm.
“ A? Hác tiên sinh, ngươi nói cái gì?”
Thanh âm của nam nhân quá nhỏ, Lưu Bộ Tiến không có nghe rõ ràng.
“ Nga, không có,ý ta nói ngươi ăn mặc rất tuấn tú, phi thường phù hợp với cảnh tượng ngày hôm nay.”
Thẩm mỹ về trang phục của Hác Lập Hải từ trước đến nay vô cùng cao,đối với cách ăn mặc vô cùng thê thảm của người kia khiến y chống đỡ không nổi.
“ Ha ha, thật vậy sao?”
Lưu Bộ Tiến đắc ý nở nụ cười,hoàn toàn không để ý đến gương mặt méo mó của y.
Hi, thật tốt khi mình đã mặc bộ đồ quý giá nhất đến đây.
Bộ âu phục này vốn là đợi đến khi kết hôn thì mới dám mặc.
“Vào đi, ta đã chuẩn bị thật tốt phòng sáng tác rồi.”
Hác Lập Hải dẫn hắn đi vào gian phòng cuối cùng.
Oa,không biết gian phòng của đại tác gia sẽ ra sao nữa?
Ân, xem khí chất của Hác tiên sinh như vậy,có vẻ rất biết thưởng thức, khẳng định là thư phòng cùng giá sách chất đầy các tác phẩm nổi tiếng trên thế giới, trên tường trang trí vài bức danh họa, trên bàn làm việc có……
Lúc này Hác Lập Hải vừa vặn mở cửa, Lưu Bộ Tiến thò đầu vào trong thăm dò, lập tức ngây ngẩn cả người.
Phòng ước chừng có khoảng hai mươi tấm bình phong,ở giữa là một sân khấu lớn cùng ghế dựa, mặt khác cái gì cũng không có.
Kỳ quái?Không giống với tưởng tượng của ta……
“Đến,đi lên đi, đây là sân khấu của ngươi, chỉ cần ngươi ở trên đài biểu diễn, ta nhất định có cảm hứng.”
“Sân khấu của ta?” Lưu Bộ Tiến hưng phấn mà nhảy lên.
Ha ha, không nghĩ tới Lưu Bộ Tiến ta cũng có lúc được lên sân khấu làm người mẫu đi tới đi lui.
Hảo, ta nhất định phải hảo hảo biểu hiện.
Lưu Bộ Tiến sửa sang lại quần áo,đứng thẳng lưng,bắt đầu đi thật cẩn thận.
Chứng kiến bộ dáng nhà quê của hắn, cách đi đứng không khác gì tên ngốc, Hác Lập Hải vội vàng che miệng lại, thiếu chút nữa là cười ra tiếng.
“Thế nào? Hác tiên sinh, dáng đi của ta có phải là mang đến cho ngươi rất nhiều cảm hứng?”
Lưu Bộ Tiến nhìn thấy nam nhân ngồi trên ghế trước sân khấu, che miệng lại không nói lời nào, nhưng trong mắt đều là ý cười, hắn cho rằng biểu hiện của mình khiến y rất vừa lòng.
“Chậc, biểu hiện rất khá”
Hác Lập Hải thanh thanh yết hầu, cố gắng biểu hiện ra bộ dáng đứng đắn: “Trước tiên ta sẽ nói về đại cương của quyển sách,cung cấp cho ngươi một chút khái niệm,sau đó mới có thể biểu hiện ra cảm xúc cùng cảnh tượng mà ta cần, kích thích ta sinh ra nhiều cảm hứng.”
“ Không thành vấn đề! Hác tiên sinh yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng biểu hiện.”
“Quyển sách này tên là ‘Khoái hoạt đẩy mạnh tiêu thụ viên’, miêu tả về một gã có chí lớn,cố gắng lao động, được người thuê nhà ngưỡng mộ, cuối cùng gây dựng thành công sự nghiệp.”
“ Oa! Hảo kích động lòng người nga! Hác tiên sinh không hổ là tác giả nổi danh a!”
Lưu Bộ Tiến dùng sức vỗ tay thật mạnh.
“Vì thế để kích thích cảm hứng của ta, ta muốn ngươi ở trên võ đài sắm vai nam nhân vật này,ta thấy ngươi rất giống hình tượng của hắn,tình cảm rất vĩ đại cùng nhiệt tình mãnh liệt.”
Hác Lập Hải phát biểu dõng dạc.
Lưu Bộ Tiến nghe đến đây thì lệ nóng lưng tròng.
“ Hác tiên sinh, để hoàn thành tác phẩm vượt thời đại có một không hai này, Lưu Bộ Tiến ta dù vượt lửa băng sông,có chết mấy lần cũng không chối từ!”
Lưu Bộ Tiến dùng sức vỗ trong ngực.
“Hảo, thật tốt quá! Hiện tại ta cần ngươi diễn xuất giống nhân vật trong sách,đến giải thích cũng như làm mẫu cho người thuê nhà kia biết cách sử dụng sản phẩm như thế nào.”
“Không thành vấn đề! Kia xin hỏi một chút,nhân vật trong sách là đẩy mạnh sản phẩm gì vậy? Ta cảm thấy nếu có đạo cụ thật, ta hẳn là có thể diễn rất tốt!”
Lưu Bộ Tiến bày ra vẻ mặt nóng lòng muốn làm thử.
“ Yên tâm,ta đã sớm giúp ngươi chuẩn bị tốt —vài món đồ! Chính là cái này.”
Hác Lập Hải hưng phấn mà lấy từ trong chiếc rương ra một đống đồ vật này nọ.
“Cái gì?!” Lưu Bộ Tiến giống như vừa nhìn thấy sấm sét giữa trời quang: “Cái này… là đạo cụ kích tình mà!”
“Đúng vậy, ta chọn vài món chưa bị hỏng,lưu lại để cho ngươi tự mình làm.”
“ Ngươi… Ngươi nói,nhân vật nam trong sách của ngươi.. chính là kẻ chuyên môn bán …đạo cụ kích tình sao?”
Lưu Bộ Tiến khiếp sợ không ngừng nói lắp.
“ Đúng vậy, chẳng lẽ ngươi không biết thứ ta viết chính là tình sắc tiểu thuyết sao? Hơn nữa còn là nam x nam nga.”
Tình sắc tiểu thuyết?
Nam x nam?
Lưu Bộ Tiến nghe đến đó đã hoàn toàn hóa đá ……
“Ngươi… Ngươi không phải nói đây là tiểu thuyết tâm huyết sao?”
“ A, ai quy định tình sắc tiểu thuyết thì sẽ không phải là thứ tâm huyết a?”
“Ngươi… Ngươi nói xạo! Dù sao ta cũng không diễn vai này đâu.”
Có lầm hay không,dám bảo ông đây làm nhân vật tự mình dùng mấy thứ đạo cụ *** đó?
Muốn thì chính ngươi làm đi! Cái tên biến thái cuồng ***.
Lưu Bộ Tiến tức giận đi nhanh đến bên cánh cửa.
“Được rồi, ngươi đi đi. Ta đây đành phải đem khế ước này giao cho luật sư xử lý …..”
Hác Lập Hải quơ quơ khế ước thư trên tay, giả vờ muốn gọi điện thoại di động: “Chi trả năm trăm vạn a, không biết công ty Khoái Hoạt có thể vì vậy mà đóng cửa hay không…”
“ A a a! Không được a!”
Lưu Bộ Tiến kêu lên thảm thiết,liền quay trở lại.
Ô….. Hắn như thế nào lại quên trên tay kẻ biến thái này còn có khế ước?
Đáng giận, hắn thật sự là đã lên phải thuyền giặc.
“ Ngươi cố ý hãm hại ta ký khế ước kia.Ngươi sớm đã có âm mưu đúng không?”
Ô….. Lưu Bộ Tiến, ngươi đã bị lừa mà còn nghĩ tốt cho y.
Cái gì mà thiên lý mã gặp được Bá Nhạc, ngươi căn bản là con lừa ngu ngốc gặp phải bọn cướp ngựa.
“ Kỳ quái, ta nhớ rõ ràng là chính ngươi đã đoạt lấy cây bút rồi ký tên,còn thúc giục ta nữa, bảo ta cũng mau ký đi, sợ ta đổi ý. Lưu Bộ Tiến tiên sinh, trí nhớ của ta hẳn là vẫn chưa bị kém đi?”
Sự việc đã đến mức này…..
Gương mặt Lưu Bộ Tiến hoàn toàn xám đen.
“ Tốt lắm, là một nam nhân thì không nên lề mề, bồi thường năm trăm vạn hoặc là thực hiện khế ước, ngươi lập tức chọn đi.”
Đáng giận a! Nếu hắn có năm trăm vạn, nhất định ngay lập tức sẽ nện lên đầu tên tiểu nhân đê tiện kiêm biến thái cuồng *** này.
Sau đó….. cho y chết luôn.
….. Đáng tiếc hắn không có năm trăm vạn….. Ô…..
“Có mau lên không? Thời giờ của ta rất quý giá.”
“ Hừ! Nam tử hán đại trượng phu.Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy.Thực hiện khế ước thì thực hiện khế ước,có gì đặc biệt đâu.” Lưu Bộ Tiến ưỡn ngực rồi dùng tay vỗ mạnh một cái.
Ô….. Đau quá!
“Đồng ý mà sao lại có vẻ tức giận vậy a?” Hác Lập Hải cố ý dùng ánh mắt hoài nghi mà soi mói hắn.
“ Xem thường ta a? Hừ, tiền thì ta không có,nhưng lời nói chọc giận người khác thì ông đây có rất nhiều,rất nhiều…”
Lưu Bộ Tiến thập phần trâng tráo mà nói.
“ Tốt lắm,tốt lắm!Vậy hôm nay liền biểu diễn đi!”
Nhìn thấy nam nhân lôi từ đâu ra hai viên cầu nho nhỏ, Lưu Bộ Tiến lập tức ở trong lòng kêu rên!
Ôi mẹ ôi!
Như thế nào lại là hai tiểu khỏa cầu hôm qua a…..Đúng là âm hồn không tiêu tan mà.
——————————————————————
(*) Bà Nhạc và Thiên Lý Mã:mọi người vào đây để bik thêm chi tiết
Thật sự thì chỉ có 1 mình ta edit đến 3 bộ truyện ( nghĩ lại thấy tham quá),dạo này bài kiểm tra cũng khá nhiều,ko có time check lỗi nên ko phát hiện chỗ bị sai,nàng nào thấy lỗi thì báo cho ta bik hen ^^.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT