Sáng sớm, trên ngọn cây còn đọng sương, nắng sớm chiếu những tia sáng đẹp đẽ lên khu vườn nhỏ, luống hồng dọc theo bờ rào được chủ nhân chăm sóc chu đáo đã nở rộ, hồng phấn, hồng mận chín, hồng đỏ tươi mặc kệ mùa đông vẫn nở bung, dưới ánh mặt trời đẹp động lòng người.
Giang Noãn Đông tắt vòi nước, khóe miệng mỉm cười, bốn năm trước, sau khi mọi chuyện sáng tỏ, cuối cùng cô cũng được sống dưới cái tên Giang Noãn Đông mà không còn gánh nặng gì.
“Mẹ.” Một viên thịt nhỏ bước những bước chuệnh choạng tới, cuối cùng cũng ngã xuống ôm lấy bắp chân Giang Noãn Đông.
Đây là Thẩm Hạo con của cô và Thẩm Tương Tường, năm nay ba tuổi.
“Hạo Hạo dậy rồi à?” Giang Noãn Đông cúi người ôm lấy cục thịt nhỏ, trong vườn hoa hơi lạnh, đứa bé chỉ mặc áo ngủ, cô ôm con đi vào trong nhà.
“Không thấy mẹ đâu.” Thẩm Hạo nằm trên bả vai Giang Noãn Đông ngáp, ngón tay út mũm mĩm dụi dụi mắt, bộ dạng ngủ chưa đã.
“Hạo Hạo muốn về ngủ tiếp không?” Giang Noãn Đông nhìn bộ dạng oán trách của cậu con trai xinh xắn, nhẹ nhàng đặt một cái hôn lên trán.
Thẩm Hạo lắc đầu, cọ cọ vào cổ Giang Noãn Đông, cứ nằm trong ngực cô không chịu xuống.
“Mẹ, ba về rồi.” Thẩm Hạo tinh mắt nhìn thấy xe Thẩm Tương Tường, kêu lên.
“Đúng, ba về rồi.” Giang Noãn Đông mặc áo khoác cho con trai, vẫn còn sớm để đến vườn trẻ, chờ ăn sáng xong rồi mặc đồng phục cho bé.
Cuối năm công ty bận rộn túi bụi, thân là cấp trên, Thẩm Tương Tường làm gương ở lại làm thêm giờ, tối qua mấy giờ anh về cô cũng không biết.
“Ba đâu? Trong phòng không có ba.” Thẩm Hạo đi lại trong phòng, nhìn đông ngó tây, mấy ngày nay Thẩm Tương Tường không ở cùng cũng không ngủ cùng cậu và Giang Noãn Đông, sáng ra không thấy ba, vừa rồi trong phòng khách cũng không thấy.
Mặc cho con trai xong, Giang Noãn Đông dắt tay bé, “Được rồi, chúng ta đi tìm ba.”
“Lên đường”
Ra khỏi phòng ngủ của hai vợ chồng, Giang Noãn Đông mở cửa căn phòng bên cạnh.
“Mẹ, đó là phòng của con.” Thẩm Hạo thắc mắc, chẳng lẽ ba ở trong này?
Phòng Thẩm Hạo là một gian phòng nhỏ màu lam nhạt xen lẫn xanh lá cây, mát mẻ, xinh xắn, trên đất còn nhiều đồ chơi bừa bãi, giường cũng chỉ là của trẻ con, trên chiếc giường nhỏ xíu, một người đàn ông vẫn đóng nguyên bộ âu phục đang nằm.
“Mẹ, đúng là ba.” Ba thế mà lại ngủ trong phòng mình.
“Ừ” Giang Noãn Đông trấn an tâm tình kích động của con trai, hai mẹ con nhìn nhau cười, xếp hàng bên cạnh giường nhìn Thẩm Tương Tường đang ngủ.
Năm tháng thật ưu ái người đàn ông này, gần như không lưu lại chút dấu vết nào trên mặt anh, vẫn đẹp trai phong độ, nhưng mấy ngày làm thâu đêm khiến cằm anh mọc ra ít râu nhạt màu.
Giang Noãn Đông vuốt ve cái cằm râu ria của Thẩm Tương Tường, cảm giác lòng bàn tay buồn buồn.
Thẩm Hạo cũng bắt chước mẹ vuốt cằm ba.
Cổ Giang Noãn Đông đột nhiên bị một cánh tay mạnh mẽ ôm, còn chưa kịp phản ứng, môi cô đã bị nóng bỏng cắn nuốt, đầu lưỡi bị quấn chặt.
Nụ hôn kìm nén dục vọng cuồng nhiệt, thâm tình, cô không giãy giụa, thuận thế hưởng thụ nụ hôn buổi sáng trên vai Thẩm Tương Tường.
Đêm qua hai giờ Thẩm Tương Tường mới về, phòng khách vẫn bật đèn sáng, nồi cơm điện vẫn hâm bữa tối cho anh, hai mẹ con lại ôm nhau ngủ trên giường lớn, nhìn con trai cướp mất vị trí của mình, anh véo nhẹ lên má cậu bé, không quấy rầy giấc ngủ hai mẹ con.
Thật ra anh không ngủ say, lúc hai mẹ con mở cửa vào anh đã tỉnh, nghe họ nói chuyện, kệ họ vuốt ve cằm mình.
Đây là vợ và con trai anh, hai người quan trọng nhất đều ở bên cạnh anh.
“Mẹ mẹ, buông con ra.” Bị kẹp giữa hai vợ chồng, cậu bé khó chịu bắt đầu giãy giụa, bị mẹ chèn ép, không biết người lớn đang làm chuyện con nít không nên xem.
Hai vợ chồng làm chuyện xấu hồi lâu mới tách ra, nhìn ánh mắt ngập tràn dục vọng của Thẩm Tương Tường, Giang Noãn Đông xấu hổ né tránh.
“Mẹ không khỏe à? Mặt đỏ quá”
Lời nói ngây ngô của Thẩm Hạo khiến Giang Noãn Đông vốn đang ngượng ngùng trợn mắt lườm chồng một cái.
“Nhanh đi rửa mặt nào, đợi chút được ăn bữa sáng ngon lành của mẹ rồi.” Thẩm Tương Tường vỗ vỗ mông con trai, giải cứu vợ yêu bị con nhạo báng.
“Mẹ con muốn bánh bao và xúc xích” Vừa nghe đến ăn, Thẩm hạo đã chạy nhanh vào toilet.
Thẩm Tương Tường ôm vợ vào lòng thật chặt, hưởng thụ sự an bình buổi sáng sớm.
Cô nghịch nghịch cúc áo sơ mi của anh: “Tương Tường, nếu thai nhi là con gái, chúng ta gọi cob bé là Thủy Ương được không?”
Thẩm Tương Tường vừa kinh ngạc vừa vui mừng trợn to hai mắt, ôm Giang Noãn Đông thật chặt, không thể tin anh lại sắp làm cha.
Lúc này ánh mặt trời ngoài cửa sổ sáng chói rực rỡ, mùa đông năm nay chắc là một mùa đông ấm áp, y như tâm tình của anh vậy.
………………………….HẾT…………………….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT