Hơi thở của Tùy Kỳ càng ngày càng nóng, phả sau tai Mạc Tùy khiến cô run lên bần bật, ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng tăng dần!

Cô thở hắt ra mấy hơi, tự điều khiển năm ngón tay thon dài. Tùy Kỳ lập tức phát ra một tiếng rên rỉ vừa đau đớn vừa sung sướng, đồng thời càng đâm mạnh phần dưới vào tay Mạc Tùy hơn. Khi đâm đến tận cùng, đỉnh đầu sẽ ma sát đến quần jeans của Mạc Tùy, vải ngấm nước hơi ẩm kích thích tầng tầng khoái cảm trong anh, tiếng thở dốc trong cổ càng lúc càng dâm đãng, càng lúc càng thường xuyên. Cho đến khi ngón tay Mạc Tùy vô tình chạm đến thịt non trên đỉnh đầu cái miệng nhỏ của anh, thân thể anh bỗng co rút, lưng gập lại, chất lỏng đậm đặc màu trắng mang theo nhiệt độ nóng rực từ đỉnh đầu phun ra, bắn lên người cả hai!

Hai người thở dốc nhìn nhau, sau đó kiệt sức đổ vật sang hai bên. Mạc Tùy liếc nhìn thứ dính dớp trong lòng bàn tay và quần mình, cảm giác hoang đường như đang mơ vậy!

Nhưng đêm nay còn chưa có kết thúc, Tùy Kỳ bị hạ thuốc rất mạnh, gần như còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì cái thứ vốn mềm nhũn kia đã hồi phục rồi. Sau khi có kinh nghiệm lần đầu tiên động tác của Mạc Tùy thuần thục và to gan hơn rất nhiều, chủ yếu là vì cô cũng đã ôm tâm tình ‘lợn chết không sợ nước sôi’. Dù sao đã đến nước này rồi thì còn dè dặt cái rắm!

Lại liên tục bắn hai lần nữa mới coi như được yên. Tay Mạc Tùy run đến mức không cử động được nữa, ngay cả sức để lấy xà phòng rửa cũng không có. Tùy Kỳ cũng không khá hơn là bao, nơi đó sưng đỏ kinh khủng, Mạc Tùy thật sự lo lắng về sau khéo anh sẽ bất lực mất!

Hai người mệt mỏi dọn dẹp qua loa rồi tự leo lên giường đi ngủ. Lúc này mặt trời đã ló rạng ở phía chân trời, một ngày mới đã bắt đầu!

Mạc Tùy ngủ say như chết, ngay cả sáng hay tối cũng không phân biệt được. Cô cầm điện thoại ở đầu giường lên thấy liền mấy cuộc gọi nhỡ. Cô đau đầu day trán, gần đến ngày kiểm kê rồi, cửa hàng bận tối tăm mặt mũi mà cô lại dám nghỉ không phép. Thể nào cũng bị mắng cho xem!

Cô đứng dậy đi ra ngoài. Tùy Kỳ còn đang ngủ, nửa gương mặt vùi vào chăn, chau mày, tiếng thở cũng nặng. Mạc Tùy vỗ vỗ mặt anh lại thấy nóng ran. Cô phát hoảng, lúng túng và xấu hổ trong lòng cũng biến mất hết!

“Này, anh tỉnh lại đi!” Mạc Tùy vỗ vỗ mặt anh, “Anh phát sốt rồi!”

Tùy Kỳ khó chịu cử động, mắt nheo lại nhìn Mạc Tùy, chỉ nói đúng hai chữ, “Khó chịu!”

Mạc Tùy xốc chăn của anh lên, ném quần áo đặt bên cạnh cho anh, “Mau, lập tức đến bệnh viện!”

Tùy Kỳ ôm đầu chậm rì rì ngồi dậy, lại tiếp tục mệt mỏi mặc quần áo vào. Mạc Tùy đá anh một phát, “Nhanh cái tay lên, tôi muộn làm rồi đây này. Hôm nay thể nào cũng bị mắng!”

Tùy Kỳ uất ức nhìn cô, “Tay không có sức!”

Mạc Tùy lườm anh, “Anh là đàn bà đấy à?”

Anh cúi đầu xuống nhìn hai chân mình, “Không có sức thật mà!”

“Aiz! Tôi sợ anh rồi!” Mạc Tùy rất hận bộ dáng uất ức này của anh, đành giúp anh mặc quần áo, “Coi như tôi nợ anh, trong sạch của bàn tay cũng bị anh chiếm hết rồi. Rốt cuộc sao tôi lại đen đủi vậy nhỉ!”

Càng nói càng tức, cô không nhịn được lại đạp anh một cái. Đầu Tùy Kỳ cúi càng thấp, có vẻ rất uể oải!

Lúc xuống tầng bước chân anh cũng lảo đảo. Mạc Tùy mắng thầm ‘phiền toái’ rồi đưa tay đỡ anh. Đến bệnh viện đo nhiệt độ quả nhiên là sốt gần 40 độ. Mạc Tùy tặc lưỡi, cũng không biết người này bắt đầu sốt khi nào!

“Sốt cao thế này rất nguy hiểm!” Bác sĩ mặc áo blouse đẩy kính trên mũi, “Ỷ vào tuổi trẻ nên chủ quan, chờ đến khi sốt đến mức này! Nào, đi tiêm đi!”

Mạc Tùy đỡ anh đi ra ngoài, giọng nói già nua phía sau tiếp tục truyền đến, “Còn nữa, mùa đông đừng quá buông thả dục vọng!”

. . . . . . Mặt Mạc Tùy đen như đít nồi, vội bỏ người lại chạy mất dép. Tùy Kỳ hơi dựa vào người cô chật vật lảo đảo một chút, ngẩng đầu nhìn bóng lưng vội vàng đi xa không nhịn được thở dài!

Phòng truyền dịch kín người, bọn họ xếp hàng chờ y tá đến cắm kim. Mạc Tùy thừa dịp đi ra ngoài gọi điện thoại cho Vương Triệu Tường xin phép!

Điện thoại vừa thông liền truyền đến tiếp gào và tiếng ồn xung quanh, “Tôi nói đồng chí này, cô có còn vô trách nhiệm hơn được không? Cô có biết bây giờ là lúc nào không? Kiểm kho đấy, mẹ nó lại còn dám chơi trò biến mất, khu của cô để đấy cho ai làm? Cô chơi tôi đấy à?”

“Lão đại lão đại à! Đừng kích động!”

“Lão đại cái rắm, tôi phải gọi cô là lão đại thì có!” Ông quát!

“Cháu cũng bất đắc dĩ mà, hiện giờ bọn cháu còn đang ở bệnh viện truyền nước! Sốt tận 40 độ đấy, có thể thức dậy đến bệnh viện đã giỏi lắm rồi !”

Vương Triệu Tường nửa tin nửa ngờ, “Thật không?”

“Lừa chú làm gì? Không tin chú nghe!” Mạc Tùy đưa điện thoại di động tới bên cửa sổ đăng ký, tiếng máy móc thu phí của bệnh viện đứt quãng truyền ra, “Chú tin chưa?”

“Hừ, cô nghỉ ngơi đi! Sáng mai tăng ca cho tôi!”

Cúp điện thoại Mạc Tùy liếc nhìn phòng truyền dịch một cái rồi sang quán ăn bên cạnh mua đồ ăn sáng. Người sốt cao chỉ có thể ăn nhẹ, cô lại không muốn ăn nên chỉ tùy tiện mua hai bát cháo xương!

Trở về Tùy Kỳ đã được truyền nước. Mạc Tùy ngồi vào bên cạnh anh, đặt một bát lên tay vịn, tức giận nói:”Ăn đi!”

Anh không cầm, “Mệt!”

“Hừ!” Mạc Tùy không kiên nhẫn lườm anh, nghĩ đến cái vẻ uể oải của anh suốt từ sáng đến giờ liền bốc hỏa. Chủ yếu là vì cô không có kinh nghiệm, gặp chuyện tối qua đến bây giờ còn chưa tỉnh lại thì có!

Cô lớn tiếng mắng: “Anh có còn là đàn ông không thế, sốt một tý mà ngay cả sức ăn cháo cũng không có? Anh tưởng mình là trẻ con à!”

Tùy Kỳ hé miệng cúi đầu không nói!

Mạc Tùy thấy cái dáng vẻ nhẫn nhịn này của anh lại càng tức, không nhịn được đề cao âm lượng:”Không muốn ăn thì nhịn, phiền chết tôi!”

Nói xong một cô bé ngồi phía đối diện đột nhiên khóc òa lên đinh tai nhức óc. Mạc Tùy còn chưa lấy lại tinh thần, cô bé kia đã kéo áo mẹ khóc thét:”Mẹ, chị kia là người xấu!”

Ngón tay ngắn ngủn mập mạp chỉ vào Mạc Tùy. Cô vốn đã khó chịu lại càng khó chịu hơn!

Người mẹ trẻ tuổi vội vàng ôm con vào trong lòng, xấu hổ xin lỗi Mạc Tùy, “Ngại quá, trẻ con không hiểu chuyện!”

Mạc Tùy có thể nói cái gì? Cô có kém cỏi cũng không thể cãi nhau với một đứa trẻ được. Cô cầm thìa nhựa chọc chọc xương trong cháo, cuối cùng bực dọc ném vào thùng rác bên cạnh!

Tùy Kỳ luôn nhìn cô, lúc này nói:”Ăn của tôi này!”

Mạc Tùy dùng khóe mắt liếc anh một cái, lạnh nhạt nói:”Không có hứng thú!” Nghiêng đầu nhắm mắt!

Tùy Kỳ truyền ba bình nước cũng hết cả ngày. Đi ra cửa lớn bệnh viện Mạc Tùy liền nhận được điện thoại của Tư Phàm!

“Lão Mạc, bạn em không sao chứ?”

“Anh có ý gì?”

Tư Phàm ấp úng, nói:”Anh cũng biết thằng đó thích đàn ông, nhưng không ngờ nó dám ra tay với cả Tùy Kỳ. Anh cũng vừa mới nhận được tin, rất xin lỗi, bạn em không sao chứ!”

Mạc Tùy kinh ngạc nhìn về phía Tùy Kỳ đang nghi hoặc nhìn mình, chợt nhớ lại khổ sở tối qua. Giờ nhắc lại, cô tức mắng to:”Thuốc này cho anh uống thử xem có sao không? Tên đó ăn no rửng mỡ à? Ra tay với ai không ra lại dám đụng đến Tùy Kỳ? Nếu xảy ra chuyện thì ai phụ trách? Người bị hắn chà đạp rồi hắn bồi thường được không? Lần sau đừng để em nhìn thấy hắn, bằng không em đánh chết hắn!”

“Phải phải phải! Anh đã mắng nó rồi, nó sám hối rất thành kính, cam đoan sẽ không có lần sau nữa!”

“Mẹ nó, hắn mở quán thì trai bao nào mà không có, lại còn dám có ý đồ linh tinh. Không sợ đoạn tử tuyệt tôn à!”

“Lão Mạc!” Tư Phàm ở bên kia kêu:”Em kiềm chế một chút, dù sao cũng là con gái, bên cạnh còn có người!”

Mạc Tùy nhìn đám người đi qua, thở dài, vỗ vỗ mặt tức đến nóng rực, “Mặc kệ có lần sau hay không, dù sao anh ấy cũng sẽ không đi làm ở đó nữa. Tiền lương mấy ngày nay cùng phí bồi thường tinh thần đưa cho anh ấy em sẽ bỏ qua chuyện này. Bảo thằng súc sinh kia tốt nhất về sau đừng có đụng vào người khác, bằng không thì cứ liệu hồn!”

Mạc Tùy tuy độc miệng tay chân yếu ớt, nhưng không có nghĩa là cô sẽ để người ta đè đầu cưỡi cổ. Ngày trước cô cũng đã từng nổi loạn, cho dù hiện giờ không còn liên hệ với đám người đó nữa nhưng muốn triệu tập lại cũng không khó!

“Rồi, anh biết rồi, em đừng suốt ngày ăn nói như nữ lưu manh thế nữa, bị Trần Lương Sinh nghe thấy lại ăn mắng cho xem!”

Mạc Tùy đột nhiên ngượng ngùng, “Liên quan gì đến anh!”

“Giúp anh chuyển lời xin lỗi đến bạn em, thật ra chủ yếu cũng tại cậu ta đẹp trai quá thôi!”

“Cút!”

Mạc Tùy cất điện thoại di động vào túi, người bên cạnh đã sớm đứng sững đó như tượng đá. Quán bar vốn hỗn loạn, hôm qua thấy anh như vậy cô đã đoán được một phần. Nhưng vốn tưởng là phú bà nào đói khát không nhịn được bỏ thuốc định xxx anh, ai ngờ lại là một tên đực rựa, Tùy Kỳ có thể chạy thoát coi như cũng giỏi!

Mạc Tùy rất muốn hỏi sao anh chạy được, nhưng nhìn sắc mặt anh trắng bệch lại có chút không đành lòng. Dù sao đối với một thẳng nam, chuyện đó vẫn rất khó nói!

Cô nhéo nhéo cánh tay anh như trấn an, “Đi, về nhà thôi!”

Suốt cả ngày hôm nay mãi đến lúc này thái độ của Mạc Tùy đối với anh mới tốt hơn một chút!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play