Editor: mèomỡ

Ngày hôm sau, Lục Thố xuống máy bay đi ra cửa liền nhìn thấy Mạc Tùy. Cô đang nhảy lò cò, thấy anh ta vội vã vẫy tay.

Lục Thố cười, bước nhanh tới, “Chờ lâu chưa?”

“Không sao! Cũng không lâu lắm!”

Sau đó hai người bắt xe cùng về khách sạn, Mạc Tùy nhận ca, Lục Thố thìtrở về phòng nghỉ ngơi, đêm khuya sau khi giải quyết xong công việc lại tới chỗ Mạc Tùy.

Hai năm qua, lúc rảnh rỗi Mạc Tùy có học chút nấu ăn, hiện giờ nấu nướng cũng có bài có bản rồi, nguyên liệu thì chuẩn bị sẵn từ sáng.

Cô thuần thục đeo tạp dề, bật bếp nóng chảo chuẩn bị xào rau.

Lục Thố tựa vào cửa nhìn, đây là lần đầu tiên anh nhìn bóng lưng một cô gái nấu cơm, cảm thấy rất mới mẻ, trong lòng lại tràn ngập một cảm giác không thể nói rõ , giống như. . . . . . Một gia đình?

Lúc này có người gõ cửa, Mạc Tùy vẫn không ngừng tay, vẻ mặt khó hiểu, “Lúc này còn ai đến nữa nhỉ? Chủ nhà sao? Tiền thuê nhà theo quý hình như tôi chưa trả.”

Cô nói với Lục Thố: “Anh ra mở cửa xem là ai!”

Lục Thố đi mở cửa, nhưng một lúc lâu sau vẫn không lên tiếng.

Mạc Tùy gọi vọng ra: “Là ai đấy?”

Không ai trả lời.

Cô lại đảo muôi vài cái, tắt bếp, lau tay vào tạp dề rồi đi ra ngoài.

“Ai đấy? Đêm hôm khuya khoắt sao. . . .” Bỗng dưng dừng lại.

Phương Như Thần đang đứng ở cửa đối diện Lục Thố, ánh mắt lạnh lẽo nặng nề, cơ thể cao ráo dưới bộ tây trang thẳng như tùng bách. Anh nghe tiếng quay đầu lại nhìn, ánh mắt sững sờ trong giây lát sau đó lập tức biến thành vui vẻ.

“Mạc Tùy!” Anh gọi, muốn nói một câu ‘đã lâu không gặp, giờ em thế nào?’ Nhưng lại không thốt ra được thành lời.

Mạc Tùy nhìn Lục Thố, anh ta đang cau mày dường như cũng không ngờ anh sẽ đến.

Phương Như Thần đẩy Lục Thố ra đi thẳng tới, nhìn bốn phía, “Em luôn ở đây sao? Hoàn cảnh cũng không tồi.”

Lục Thố đóng cửa lại xoay người, đi đến bên cạnh Mạc Tùy, hai người đều không đáp lời.

Phương Như Thần nhìn bọn họ đứng cạnh nhau cảm thấy vô cùng chướng mắt, đi dép lê giống nhau như ở chung một nhà.

“Sao không nói gì?” Anh cười cười.

Mạc Tùy nâng tay, “Anh Phương, mời ngồi!”

Anh Phương? Phương Như Thần rũ mắt xuống, lặng lẽ ngồi xuống.

Mạc Tùy hiện giờ không còn tâm trạng nấu cơm tiếp, Lục Thố chắc cũng không hứng thú ăn cơm nữa. Cô đi pha hai chén trà bưng ra đặt trước mặt hai người, sau ba người mỗi người ngồi một góc.

Lục Thố lên tiếng trước: “Sao cậu lại đến đây?”

Phương Như Thần nhấp một ngụm trà, mắt cũng không thèm ngước lên: “Vì sao tôi không thể đến?”

“Cậu biết từ khi nào?”

“Vậy còn cậu biết từ khi nào?” Phương Như Thần ngoại trừ phẫn nộ còn có cảm giác thất vọng khi bị bạn tốt phản bội. Anh lạnh lùng nhìn Lục Thố, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn kỹ anh ta, “Tôi nghĩ cậu tốt nhất nên cho tôi một lời giải thích, chẳng qua không phải bây giờ. Tôi có thể cho cậu vài ngày cân nhắc, Lục Thố, chúng tôi quen nhau từ lúc mới lọt lòng, cậu đừng khiến tôi thất vọng lần nữa!”

Lục Thố tránh ánh mắt của anh, chuyện này quả thật là anh ta ích kỷ. Từng câu từng chữ Phương Như Thần nói đều đánh vào tim anh ta, không phải không chột dạ, nhưng nếu được chọn lại một lần có lẽ anh ta sẽ vẫn làm như vậy.

Lúc này Mạc Tùy chợt lên tiếng, giọng điệu bình thản, “Không trách Lục Thố, là tôi bảo anh ấy đừng nói cho anh.”

“Vì sao?” Phương Như Thần quay sang cô. “Không muốn gặp anh đến thế sao? Rốt cuộc anh đã làm chuyện đại gian đại ác gì khiến em ghét anh như vậy?”

Anh quả thực không hiểu, chuyện hai năm trước thật sự nghiêm trọng như vậy sao?

Mạc Tùy nhìn ngón tay mình, ánh mắt có chút trống rỗng, cô gật đầu, “Phải, không muốn gặp.”

“Lý do?”

“Không muốn gặp anh chẳng lẽ không phải là lý do sao?” Mạc Tùy ngẩng đầu nhìn anh, đây là lần đầu tiên cô nhìn vào mắt anh từ khi anh bước vào cửa. Khi vừa bỏ đi cô quả thực vô cùng căm hận, nghĩ rằng nếu quả có một ngày cô gặp lại người này, khi đó trong tay có cái gì cô liền ném cái đó, xả giận một phen rồi phủi tay chạy lấy người.

Nhưng hiện giờ gặp lại cũng chỉ thế này mà thôi, hoàn toàn không có phẫn nộ như lúc xưa từng nghĩ. Ngoại trừ ngực hơi nhói lên thì không khác gì với gặp những người khác. Cô không biết vì sao, có thể là thời gian dài, cảm xúc khi đó bị mài mòn; có lẽ là vì trưởng thành hơn hai tuổi, đã trở nên thành thục; cũng có thể vì người đàn ông trước mắt đã trở nên xa lạ, không tìm thấy bóng dáng khi xưa nữa.

Phương Như Thần cũng phát hiện sự thay đổi của Mạc Tùy, ngoại trừ bề ngoài cùng tính cách còn có ánh mắt cô, hoàn toàn bình thản, không thấy chút phẫn nộ nào.

Nhưng anh thà đối mặt với Mạc Tùy nóng nảy gắt gỏng khi đó còn hơn, ít nhất còn có thể tìm chút sơ hở từ những lời nói trong cơn nóng giận, không giống hiện giờ, thâm trầm hờ hững như không gì có thể kích thích được sự hào hứng của cô.

Anh thở dài, “Không tính lý do từ phía anh.”

“Vậy thế nào mới tính?”

Thế nào mới tính? Anh biết trả lời thế nào? Lý do nào có thể khiến anh buông tay Mạc Tùy ư? Nhưng trên thế giới này làm gì có lý do nào có thể khiến anh buông tay Mạc Tùy? Cho dù là chết cũng không được.

Mạc Tùy nói tiếp: “Anh Phương hoặc Phương Tổng, tôi muốn nói khoảng thời gian chưa đầy một năm ấy đối với cuộc đời dài dằng dặc của chúng ta mà nói quả thật ngắn đến mức không đáng nhắc tới, anh tội gì phải giữ rịt lấy nó? Thân phận, gia thế, hoàn cảnh trưởng thành của chúng ta cách biệt một trời một vực, vốn dĩ sẽ chẳng sao giờ gặp nhau, có tất yếu phải vì một sai lầm mà canh cánh trong lòng không?”

Phương Như Thần trợn tròn mắt, “Em cảm thấy đó là sai lầm?”

Mạc Tùy lạnh nhạt gật đầu, “Đúng, là sai lầm, hơn nữa tôi rất hối hận, nếu được làm lại một lần tôi tuyệt đối sẽ không đưa người lạ về nhà.”

Tim Phương Như Thần lạnh đến phát run, sự tồn tại của anh bị một câu nói nhẹ như lông hồng của cô xóa bỏ, nỗ lực duy trì vẻ lịch thiệp bị cô dễ dàng đánh vỡ.

Đó là ràng buộc duy nhất giữa bọn họ, cô lại nói là sai lầm, cô còn hối hận, sao cô có thể hối hận? Sao có thể? !

Lục Thố uống một ngụm nước, lúc này nói: “A thần, muộn rồi, về đi, có việc để ngày mai nói.”

“Cậu câm miệng cho tôi!” Phương Như Thần quát, sau đó trừng mắt nhìn Mạc Tùy, “Đó không phải sai lầm, với anh đó là chuyện đúng đắn nhất đời này anh từng làm, em không châp nhận anh chỉ chứng tỏ em không hiểu anh. Mạc Tùy, anh sẽ cho em biết sự xuất sắc của anh, ưu điểm của anh, chúng tôi vô cùng thích hợp.”

Mạc Tùy cúi đầu, không đáp, cô không biết còn có thể nói cái gì. Con người cô bây giờ nói được nhiều như vừa rồi đã là rất hiếm thấy rồi, hơn nữa cô cũng đã thể hiện rõ suy nghĩ và lập trường của mình rồi.

Ưu và khuyết điểm của Phương Như Thần cô đều biết, tuy rằng đã từng cố phủ nhận nhưng không có nghĩa là không tồn tại, chỉ có điều. . . . . .

Mạc Tùy có chút đau đầu, xoa xoa huyệt thái dương. Quen với việc có người bên cạnh rồi lại bị vứt bỏ là chuyện rất tàn khốc, rất khó để lại tin tưởng một người khác. Nếu đến cuối cùng lại vẫn chỉ còn một mình thì tội gì phải quen với việc được chia sẻ? Thế giới này ngoại trừ bản thân ra, không ai có thể vĩnh viễn không rời xa.

Sự im lặng của cô khiến cảm xúc của Phương Như Thần có chút mất khống chế. Anh đột nhiên đứng dậy đi đến kéo Lục Thố đứng lên. Lục Thố nhíu mày, “Cậu làm gì thế?”

***

p.s: Tiếp tục Khó chịu với Thỏ tập 2 :v

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play