Editor: mèomỡ

Vì lý do công việc nên ngoại trừ thân phận ‘có hay không đều được’ kia thì Lâm Sâm vẫn khách hàng của siêu thị này. Tùy Kỳ không thể nổi nóng với anh ta được, lỡ như để xảy ra chuyện thì không chỉ anh mà Mạc Tùy cũng sẽ bị liên lụy. Nói thế nào cũng là do cô giới thiệu anh vào, không thể làm cô mất mặt, Mạc Tùy sĩ diện lắm.

Lâm Sâm ngồi trên mặt đất, cách đó mấy mét Tùy Kỳ đang xếp xì dầu lên giá. Dù anh ta nói gì Tùy Kỳ cũng sẽ thờ ơ, ngay cả tức tối như lúc mới gặp cũng không thèm, lạnh lùng như thể anh ta không hề tồn tại vậy. Lâm Sâm vì chuyện này mà tuyệt vọng vô cùng, anh ta không biết tình trạng này còn kéo dài bao lâu nữa.

“Phải thế nào anh mới đi theo em?” Anh ta nói gần như lẩm bẩm, “Nếu có một ngày anh nhớ lại mọi chuyện nhất định anh sẽ hối hận, A Thần, anh từng rất yêu em.”

Tùy Kỳ đen mặt lại đá thật mạnh vào một cái thùng rỗng, bắt đầu bày rượu Thiệu Hưng.

Lâm Sâm cười khổ một tiếng, tiến tới giúp anh sắp đồ lên kệ, cứ như vậy thôi, còn mất bao lâu nữa cũng kệ, anh ta cũng không có cách khác. Phương Như Thần khi không tức giận rất hiền hòa, nhưng nhỡ chạm đến giới hạn thì anh lại cố chấp hơn ai hết.

Đây là một cuộc chiến trường kỳ mà kết quả ra sao không ai biết được.

Trong cửa hàng đột nhiên xuất hiện hai người đặc biệt thế này không lý nào không ai chú ý, lời đồn đại nhanh chóng xuất hiện rồi lan đi với tốc độ ánh sáng. Nhưng những người trong cuộc đều rất ăn ý coi như không nghe thấy, cho đến lúc có người nói Lục Thố là người yêu Mạc Tùy, hai người yêu nhau nhiều năm, còn Tùy Kỳ chỉ là nam phụ đơn phương tương tư mà thôi.

Tùy Kỳ đã không thể bình tĩnh nổi nữa, nhưng anh cũng không thể tùy tiện chạy lên tầng, đành sa sầm mặt đợi đến tan tầm. Nhìn thấy Lục Thố vẫn lẽo đẽo đi theo sau lưng Mạc Tùy, nhất là hai người còn nói nói cười cười, máu nóng lập tức trào lên, anh lao tới nhanh như gió, tóm cổ áo người kia, đấm một phát.

Phát đấm kia trúng vào sống mũi Lục Thố, máu chảy xuống ào ào. Tùy Kỳ chưa hả lại đánh thêm mấy cú nữa mới bị người khác kéo lại. Nhưng có bị cản anh cũng không quên kéo Mạc Tùy ra sau mình.

“Anh còn dám tiếp cận Mạc Tùy thử xem? Tôi giết anh đó!” Tùy Kỳ trừng trừng nhìn anh ta, giọng nói tàn nhẫn sắc bén lạ thường.

Người xung quanh đều bị bộ dạng hung dữ của anh dọa sợ không dám hé răng.

Mạc Tùy không phản ứng kịp, sao đột nhiên lại đánh nhau? Chuyện gì xảy ra?

“Mẹ nó, anh điên rồi!” Lâm Sâm kinh sợ hét lên, vội vã chạy tới đỡ Lục Thố dậy, trên mặt anh ta còn be bét máu, “Có sao không? Chúng ta đi bệnh viện ngay.”

Bây giờ Lục Thố hoàn toàn không nhìn thấy gì cả, cũng không dám chạm vào mũi mình, chỉ sợ động vào là mũi mình lệch mất. Anh ta vẫn luôn biết Phương Như Thần đánh nhau rất giỏi, ai bảo từ bé anh đã thích đánh đấm, nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ anh sẽ dùng nắm đấm với mình. Tuy anh ta cũng từng luyện vài đòn phòng thân, nhưng trước mặt Tùy Kỳ thì đúng là cách xa một trời một vực. Làm ơn đừng có hủy dung đó!

Một vài nhân viên quen thuộc với bọn họ giúp đưa người lên xe, trước khi đi Lâm Sâm lại liếc nhìn Mạc Tùy, trong ánh mắt là cực độ đau lòng và thất vọng.

Mạc Tùy vốn cũng muốn đi theo xem, sau khi quen thân hơn ấn tượng của cô với Lục Thố vô cùng tốt, nhưng cô lại bị Tùy Kỳ nắm chặt tay, không nhúc nhích được.

Người vây xem tản dần, Mạc Tùy đá anh một phát: “Anh bị làm sao thế hả?”

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tùy Kỳ vẫn còn nét hung dữ, khiến cho anh toát ra vẻ quỷ dị đáng sợ. Mạc Tùy nhíu chặt mày, đè nén nỗi sợ xuất hiện trong lòng đạp anh một cái nữa: “Nói! Mẹ nó, ánh mắt này của anh là có ý gì?” Cảm giác như muốn ăn thịt người vậy.

“Sau này em cách xa hắn ta ra một chút!”

“Lục Thố á?” Mạc Tùy kinh ngạc nhướng mày, từ khi họ tiếp xúc đến giờ vẫn luôn như thế mà, hôm nay anh đột nhiên động kinh à?

Giọng nói có vẻ rất thân thiết của cô làm anh buồn bực gầm nhẹ: “Đúng, là hắn đó, em cách xa hắn ra, anh không cho em gặp hắn ta nữa!”

Nói xong liền kéo Mạc Tùy ra chỗ để xe.

“Anh động kinh à, đâu phải lần đầu em gặp anh ta đâu!” Mạc Tùy bị ép phải đi theo, cô cố rút tay ra vài lần mà không được, “Này, anh còn lên cơn à? Nói rõ đầu đuôi em nghe xem nào, bằng không đêm nay đừng hòng ngủ! Có nghe thấy không?”

Tùy Kỳ cắm mặt xuống đất bước đi không thèm lên tiếng.

Mạc Tùy phát hỏa, ngồi thụp xuống đất định ăn vạ không đi, nhưng vì anh đang kéo nên theo đà đổ ra đằng trước. Vậy là ngã sấp mặt xuống.

Cuối cùng Tùy Kỳ cũng ngừng lại, ngồi xuống bên người Mạc Tùy định đỡ cô dậy.

Mạc Tùy lạnh lùng đẩy tay anh ra, duỗi chân ngồi bệt luôn, phủi phủi bụi trên tay, lạnh nhạt: “Nói đi, đừng có bày cái vẻ mặt nửa chết nửa sống ấy ra nữa, xấu lắm!”

Tùy Kỳ nghe vậy lại càng thương tâm hơn, tủi thân gào lên: “Đúng rồi, anh xấu đấy, em chỉ thích thằng hồ ly tinh kia thôi đúng không? Anh sẽ không để em đến với hắn đâu, chết cũng không!”

Câu sau gần như là anh hét lên, cả người đều run lên vì kích động, mặt đỏ bừng, rõ ràng là vô cùng tức giận.

Mạc Tùy nhíu mày, nhìn anh như nhìn bệnh nhân tâm thần, “Anh lấy kết luận đó ở đâu ra vậy?”

“Bọn họ đều nói em thích hắn ta!” Tùy Kỳ gào lên.

Mạc Tùy giơ tay đập bộp xuống gáy anh, “Gào cái gì mà gào, em không có điếc!”

Chỉ cần nghĩ lại là biết có chuyện gì xảy ra, ở đâu có người ở đó có buôn dưa lê, mà chỗ có nhiều phụ nữ thì buôn dưa lê càng kinh khủng. Hơn nữa Lục Thố ngày ngày bám theo cô dù chỉ là để đề phòng cô làm hỏng chuyện của họ, nhưng người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ thế nào. Chậc chậc chậc, tai họa bất ngờ này thảm khốc quá, Mạc Tùy cũng phải thấy oan thay cho Lục Thố.

“Rồi rồi, là người ta nói lung tung, thế mà anh cũng tin được.” Mạc Tùy đứng lên phủi mông, “Đi thôi, về nhà!”

Tùy Kỳ ở sau lưng cô cố chấp bằng được: “Nhưng mà em nhất định không được ở gần hắn đâu đấy!”

Cho dù không phải là thật chăng nữa anh cũng không muốn nghe thấy những chuyện này, tâm tình anh sẽ trở nên rất rất tệ. Mạc Tùy là của anh, chỉ của riêng anh thôi.

“Sao anh lằng nhằng thế nhỉ? Đã bảo không phải là thật rồi, anh còn khó chịu cái gì?”

“Mặc kệ, không được là không được!” Tùy Kỳ trầm giọng, “Nếu em vẫn ở bên cạnh hắn, anh sẽ đánh cho đến khi hắn biến mất luôn!”

Mạc Tùy không nhịn được quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt lạnh như băng nguy hiểm của anh, trong lòng cô giật thót, trực giác cảm thấy anh đang nói thật, tính chiếm hữu quá mạnh của Tùy Kỳ khiến cô cảm thấy có phần biến thái.

Tùy Kỳ lúc không động kinh là một người dễ khống chế, cũng rất nghe lời, đương nhiên điều kiện quan trọng nhất là phải để anh cảm thấy thế giới của Mạc Tùy chỉ có mình anh, điểm này làm cô hết sức đau đầu.

Mạc Tùy cũng không muốn thử xem giới hạn của anh ở chỗ nào, lỡ như xảy ra chuyện thật thì… Tối đó bớt chút thời gian lén lút gọi cho Lục Thố, anh ta nói là ổn, nhưng nghe giọng ồm ồm của anh ta thì hình như không lạc quan lắm.

“Được rồi, vậy anh cứ dưỡng thương cho tốt, còn nữa, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi, miễn cho lại xảy ra chuyện!”

Lúc đó Lục Thố đang nằm trên giường bệnh, mũi bao băng gạc, trước mắt một màu trắng xóa, nhìn cái gì cũng khó, thế là đành nhắm mắt lại, “Vâng, biết rồi!”

Đừng nhìn Phương Như Thần bề ngoài nhã nhặn, nội tâm anh thực ra vô cùng ngang tàng, hôm nay bị đánh đã chứng minh được một điều, trước đây anh ta ôm vai bá cổ với Lâm Sâm Phương Như Thần đều ghen, mà bây giờ, hình như còn nghiêm trọng hơn hồi ấy.

“Khó có khi cô gọi đến an ủi tôi, tôi cứ nghĩ cô rất ghét nhìn thấy chúng tôi chứ.”

Mạc Tùy cười, “Đúng là không ưa gì các anh đâu, nhưng tóm lại người ra tay là bạn trai tôi, giải hòa là chuyện nên làm, hơn nữa gần đây anh làm cu li không công nhiều như thế, cũng đáng thương lắm!”

Gần đây một nửa công việc của cô đều do Lục Thố làm, phần lớn lúc hàng đến đều là anh ta xắn tay bê giúp. Tạm thời không nói đến mục đích của anh ta, chỉ riêng hành động đó cũng đủ để Mạc Tùy gọi cú điện thoại này.

Lục Thố trầm ngâm một lát mới nói: “Cô Mạc, nói thế nào chúng ta cũng đã quen biết mấy ngày, nhân cuộc điện thoại hôm nay tôi muốn nhắc cô một câu, A Thần phải quay về Phương thị, bất kể là dùng cách gì đi chăng nữa!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play