Mạc Tùy chạy đến lúc mệt lả mới giảm tốc độ, chỉ có sự mỏi mệt của cơ thể mới làm cho cô có thời gian không nghĩ đến những chuyện đáng ghê tởm kia. Nhưng cô vẫn cảm nhận được người đang đi đằng sau kia. Cô cảm thấy thật thất bại.

Cô không muốn quay về nhà, cũng không thể về nhà bố, đi mấy vòng rồi đi tìm Phạm Tư Nhiễm. Cô ấy đã bắt đầu đi làm được một thời gian nên giờ này không có nhà. Mạc Tùy không muốn tiếp tục đi lung tung nữa, cuối cùng ngồi bệt trước cửa nhà cô ấy, còn Tùy Kỳ thì đứng ở vườn hoa dưới nhà.

Công ty Phạm Tư Nhiễm gần nhà, cho nên trưa cô ấy sẽ về ăn cơm, thấy Mạc Tùy mắt vô thần, mặt tái xanh như ma liền sợ hết hồn. Phạm Tư Nhiễm chưa bao giờ thấy Mạc Tùy thảm hại như vậy bao giờ.

Cô vội vàng mở cửa kéo người vào, hiếm khi còn rót hộ một cốc nước.

“Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại thành thế này?”

Mạc Tùy mệt mỏi dựa vào sofa, đỡ lấy cốc nước nhưng không uống, “Chẳng có chuyện gì cả, dạo này ngủ không ngon thôi.”

“Thật á? Không phải là cãi nhau với Tùy Kỳ chứ?” Vừa nãy cô nhìn thấy Tùy Kỳ ngồi bên cạnh bồn hoa ngắt hoa bẻ cỏ ở dưới tầng, cô có gọi anh, nhưng anh chỉ lắc đầu, cúi đầu ưu tư mà không chịu nói.

Mạc Tùy cắn răng, nào phải chỉ là cãi nhau, giờ cô thật sự muốn xé người đó ra như xé giấy vậy.

“Vẻ mặt đó là ý gì? Không phải cãi nhau thật đó chứ? Tính tình như anh ta mà hai người cũng cãi nhau được á?” Phạm Tư Nhiễm kinh ngạc nhìn sắc mặt Mạc Tùy đen dần.

“Giờ mình không muốn nói chuyện này! Cậu đừng có nhắc đến anh ta nữa!” Mạc Tùy đặt bịch cái cốc xuống, đứng dậy đi vào phòng ngủ, “Mình ngủ lại đây một lúc, mệt chết được!”

Phạm Tư Nhiễm nhảy dựng lên, “Vậy mình đổi chăn đệm cho cậu đã!”

Mạc Tùy nhìn cái giường bừa bộn, không nói câu nào, kéo một cái ghế qua bên cạnh yên lặng ngồi xuống.

Tuy bình thường cô ít nói, nhưng cô chưa bao giờ yên lặng đến thế, như thể cả người cô đều bất động. Phạm Tư Nhiễm vừa trải giường vừa lén liếc nhìn cô, không đúng, nhất định là có chuyện không ổn, nếu bình thường lén liếc cô thế này cô đã cười mắng cho một trận rồi, làm sao lại yên tĩnh thế chứ!

“Hôm nay cậu không đi làm à?”

“Ừ.”

“Tùy Kỳ cũng không đi làm à?” Sau đó bắt được ánh mắt viên đạn của Mạc Tùy phóng tới lập tức xin tha, “Mình biết sai rồi, vậy cậu đi ngủ trước đi, có cơm mình gọi.”

Mạc Tùy xua tay, cởi áo khoác chui thẳng vào chăn, quay người, trùm chăn quá đầu, chăn đội lên một đống.

Phạm Tư Nhiễm nhìn đồng hồ, rồi chạy vào bếp làm cơm trưa, xong đâu đấy mới gọi Mạc Tùy rời giường. Mạc Tùy không phản ứng, Phạm Tư Nhiễm kéo chăn, cô càng quấn chặt hơn, không còn cách nào, Phạm Tư Nhiễm đành ăn một mình, dặn dò cô mấy câu rồi đi làm.

Xuống nhà phát hiện Tùy Kỳ vẫn giữ nguyên tư thế, vẻ mặt như có điều muốn nói mà lại thôi.

Phạm Tư Nhiễm bước tới hỏi: “Anh chọc gì Mạc Tùy mà để nó giận đến mức này thế?”

Tùy Kỳ mắt tối sầm đi, lắc đầu, hỏi ngược lại: “Cô ấy ăn cơm chưa?”

“Chưa, còn đang ngủ.”

Tùy Kỳ có chút lo lắng, “ Không ăn cơm sao được? Buổi sáng cô ấy cũng không ăn rồi!”

Phạm Tư Nhiễm nhíu mày, “Lão Mạc bướng bỉnh, chẳng làm thế nào được. Anh càng ép cô ấy cô ấy càng muốn làm trái anh. Còn anh, ăn chưa?”

Tùy Kỳ lắc đầu, trong mắt chứa đầy vẻ sầu lo.

“Vậy hay là tôi đưa chìa khóa cho anh, tự anh lên đi, rồi tiện cho Mạc Tùy ăn gì đó.”

Tùy Kỳ ngăn cô lấy chìa, “Không được đâu, tôi cứ chờ ở đây vậy.”

Anh sợ phải nhìn ánh mắt lạnh như băng của Mạc Tùy, như thể với cô anh chẳng còn là cái đinh gì nữa.

Phạm Tư Nhiễm cũng không biết giữa bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô theo bản năng cho rằng Tùy Kỳ không gây ra được chuyện gì nghiêm trọng, anh ta không có gan làm thế, chắc chắn là Mạc Tùy tức giận vô cớ thôi.

Cô thông cảm vỗ vỗ vai Tùy Kỳ rồi đi.

(dip: chó không có gan nhưng chó cùng rứt giậu người nào chả dám cắn =_=|||)

(mèo: Chắc chị Nhiễm ko biết câu Chó sủa là chó không cắn, chó cắn không sủa =)))))))

Mạc Tùy đến tận chạng vạng mới dậy, thực ra cô không ngủ, tuy cô thật sự rất rất mệt, nhưng cô không tài nào ngủ được.

Cảnh tối qua không ngừng hiện lên trong đầu cô, thực ra thay vì nói là tức giận thì nên nói là cô không tin nổi. Mỗi người đều có một đặc điểm riêng, mà đặc điểm này trong mắt mỗi người lại mỗi khác.

Cô luôn xếp Tùy Kỳ vào nhóm dịu dàng ấm áp điển hình, chưa bao giờ nghĩ anh cũng có lúc sẽ vùng dậy đảo lộn tất cả, mà người phải trả giá lại là mình.

Mạc Tùy đi tới trước cửa sổ, nhìn xuống. Tùy Kỳ đang thu mình ngồi xổm bên bồn hoa, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía này với vẻ dè dặt.

Người này đuổi không đi, lại càng không thể bỏ rơi, dường như ngay từ lần gặp đầu tiên anh đã dính vào cô như nhãn đính kèm.

Mạc Tùy nhức đầu xoa trán, sáng nay phát hỏa xong cô cũng đã tỉnh táo đối diện với chuyện kia, giờ cũng không còn phẫn nộ nữa rồi. Tóm lại cô cũng có một phần trách nhiệm, không thể đổ hết lỗi lầm lên người anh, giờ điều duy nhất cô cần nghĩ là sau này phải làm sao để đối mặt với anh.

Như trước đây sao? Cô không ngây thơ đến thế, hơn nữa chuyện đó không hề đơn giản.

Thử chấp nhận chuyện này? Tùy Kỳ đẹp trai, nghe lời, ngoan ngoãn, trong trường hợp không bị kích thích thì rất chịu khó, nếu bỏ qua vấn đề tương lai không ổn định mà chỉ cần quan tâm tới hiện tại thì có vẻ không còn gì để soi mói.

Nhưng… Làm người yêu điều quan trọng nhất là phải có cảm giác, có tình yêu với nhau, nhưng cô thì chưa có. Cô không phủ nhận Tùy Kỳ rất tốt, nhưng cảm giác còn chưa tới.

Phạm Tư Nhiễm hết giờ làm về nhà, Mạc Tùy đang xem ti vi, hai tay bưng một bát mì ăn liền to bự nóng hổi, thấy cô về còn lên tiếng chào: “Về rồi hả?”

Tinh thần rất tốt như thể tình trạng chết trôi ban sáng chỉ là ảo giác vậy. Phạm Tư Nhiễm cất đồ xong ngồi xuống cạnh cô, “Nhiều thế, tối còn bụng ăn cơm không?”

“Ăn chứ sao lại không? Tốt bụng, biết làm sao được!” Cô thản nhiên đáp.

Phạm Tư Nhiễm khinh bỉ liếc cô, cầm điều khiển chuyển kênh, nói: “Tùy Kỳ vẫn còn chờ ở dưới đấy. Tâm trạng cậu đã tốt hơn rồi thì có phải nên tha cho người ta không?”

Mạc Tùy cắm mặt ăn, nhồm nhoàm: “Cậu bớt lo chuyện bao đồng đi.”

“Cậu nghĩ mình muốn lo à? Cậu ở đây vừa được ăn vừa được ngủ, người ta thì chơi với hoa cỏ như thỏ con kia kìa, mình nghĩ chắc sắp đói ngất rồi ấy!”

Mạc Tùy không tiếp lời, vẻ mặt vẫn thản nhiên như không. Cô biết chắc chắn tối qua Tùy Kỳ cũng không ngủ ngon, dù sao cũng là anh cấy cày, chắc chắn phải mệt hơn cô. Một ngày đêm không nghỉ ngơi, dù là đàn ông cũng sẽ mệt. Nhưng như thế cũng không có nghĩa cô phải lập tức tha thứ cho anh. Dù tâm trạng cô có tốt cô cũng là một cô gái, còn là một cô gái vừa bị cưỡng bức, nhưng cô có thể nói điều đó với Phạm Tư Nhiễm sao?

Không thể. Vì vậy một người cứ tiếp tục hờn dỗi, người kia tiếp tục làm ngơ.

Đến tận đêm khuya, hứng chịu ánh mắt trách móc của Phạm Tư Nhiễm và Tư Phàm, Mạc Tùy mới không cam lòng mà đi về. Tuy nói trời đã ấm trở lại, nhưng đến tối vẫn khá lạnh.

Tùy Kỳ nhìn thấy Mạc Tùy thì đứng lên, có lẽ ngồi xổm quá lâu anh hơi lảo đảo một chút rồi mới dè dặt nhìn Mạc Tùy.

Hai người, một trước một sau, đi về. Vào nhà, Mạc Tùy tiện tay đóng cửa.

Tiếng cửa đóng khiến cho Tùy Kỳ còn đang leo cầu thang giật mình, đôi mắt đang nhìn thẳng vào bóng tối phía trước hiện lên một chút đau đớn, sau đó anh cúi đầu xuống tiếp tục đi lên, cho đến khi đi tới trước cửa nhà, thẫn thờ đứng một hồi lâu, bất lực dựa trán lên cửa.

Anh có mang chìa khóa, để trong túi quần, lúc này ngón tay anh đang sờ lên nó, nhưng anh không dám dùng, Mạc Tùy sẽ tức giận, cô đã tức giận đến vậy rồi.

Mạc Tùy vào phòng, mắt đảo qua giường chiếu còn lưu lại chút dấu vết, khó chịu nhíu mày. Cô bước tới vo chúng lại thành một đống ném vào nhà vệ sinh. Mở ngăn tủ ra mới phát hiện không có chăn mới, cô thực sự cảm nhận được câu “họa vô đơn chí” là thế nào.

Cô thu dọn xong, rửa ráy thay quần áo rồi lại ra ngoài. Tùy Kỳ nghe tiếng mở cửa thoáng kinh ngạc, nhìn thấy túi trên tay cô lập tức hoảng sợ.

“Em đi đâu?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play