Kết hônâm vào một trận kinh hoàng, không thể tin được nhìn hắn, trong lòng thực giật mình, trái tim lại thẳng thắn đập loạn xạ, cũng sắp nhảy ra khỏi ngực.

Mặt nàng hồng, lại không biết nói như thế nào đáp lại hắn, đáp ứng cũng không phải, không đáp ứng cũng không phải, nhất thời cũng không biết nên làm như thế nào cho phải.

Đang lúc hai người bọn họ đang nói chuyện, Tiểu Long Nhi đang nằm ở trên giường, hai tay chân dang rộng ra thành hình chữ trình to đùng, lỗ tai lại đang cẩn thận lắng nghe bọn họ nói chuyện, khi bé nghe được Long Triệt đang hướng mẫu hậu cầu thân, ánh mắt chớp chớp, sau đó nở nụ cười thần bí vô cùng.

Đôi mắt nhỏ lại nhắm chặt, bé mệt mỏi, ở hải lý náo loạn một ngày, chơi một ngày, học một ngày, bé mệt mỏi quá cho nên muốn nghỉ ngơi.

Mặc kệ bên ngoài hai người sẽ như thế nào, bé vẫn duy trì ý nghĩ trong đầu của mình, không hề thay đổi, ai là phụ vương của bé cũng tốt, dù sao mẫu hậu chỉ có một.

Long Triệt thấy nàng không đáp ứng mình, trong lòng vô cùng thất vọng cùng khó chịu, gắt gao cầm lấy bả vai của nàng, rất là đau xót, ánh mắt bi thương nhìn nàng.

Tử Tô cảm thấy bối rối, nàng không biết như thế nào, để trả lời mà không làm hắn thất vọng

“Tô nhi, em đáp ứng ta, được không?” Long Triệt lúc này, quả thực chính là đang khẩn cầu, vẻ mặt càng thêm bi thương, nàng nhìn thấy tâm không đành lòng.

“Tôi, tôi, tôi……” Nàng lắp bắp, tôi cả nửa ngày, vẫn như cũ là không thể hạ quyết định quyết tâm, nếu thật sự đáp ứng hắn, chính nàng càng thêm khó chịu hơn.

Long Triệt thất vọng cực kì, hắn biết Tử Tô bởi vì Trân Châu mà không chịu đáp ứng mình, cũng cảm thấy lạ với bản thân, không có biện pháp thích đáng xử lý tốt chuyện này. Tử Tô làm sao có khả năng dễ dàng tha thứ khi có người thứ ba? Thế giới nhân loại vốn là chế độ một vợ một chồng, nàng đương nhiên là không thể đồng ý tình huống trước mắt. Đã biết ý định của nàng. Chỉ sợ là làm khó cho nàng.

Suy sụp buông ra hai tay đang nắm chặt tay của nàng, hắn không nhìn về phía nàng, sợ sẽ để nàng nhìn thấy sự bi thương, cùng với đau đớn trong mắt hắn. Hắn không muốn nàng vì đồng tình với hắn, lại càng không muốn nàng vì thương hại mà đáp ứng hắn, hắn muốn thanh tỉnh một chút

“Thực xin lỗi, Tô nhi, ta làm em khó xử, ta không nên ép buộc em, thực xin lỗi, ta sẽ không ép buộc em nữa, sẽ không để em mất hứng, em cũng không cần phải khó xử, ta không miễn cưỡng em đâu, ta sẽ chờ đến ngày nào đó em đồng ý mới thôi.” Hắn bình tĩnh lại, vẫn như cũ thâm tình vô cùng nói.

Tâm Tử Tô đột nhiên đau đớn một chút, nhìn bộ dáng hắn sa sút, biểu tình thất vọng, trong lời nói tình thâm ý trọng vẫn như cũ, không khỏi làm cho hốc mắt của nàng bịt kín một tầng hơi nước.

Hắn đối với chính mình là thật tốt, nàng đã sớm đã nhìn ra, từ lúc mới bắt đầu biết nhau, gặp mặt nhau, cho đến bây giờ, vẫn y như thế, hắn vẫn đứng về phía nàng, bảo hộ nàng, mọi chuyện đều nhân nhượng nàng, đều đủ để chứng minh, hắn yêu nàng đến mức độ nào a.

Nàng không phải không tim không óc, thế nên nàng thực khó xử.

Thấy nàng cắn môi dưới, không nói lời nào, Long Triệt biết, chính mình quá mức cưỡng cầu, đau khổ cười, hắn an ủi nói: “Tô nhi, thực xin lỗi, ta không nên nói những lời này, cứ từ từ, ta cần phải trở về, em cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút đi. Đừng nghĩ nhiều nữa, ta không sao.” Nói xong, hắn xoay người ngập ngừng đi về phía tẩm cung.

Tử Tô nhìn hắn cao lớn soái khí,bóng dáng cô đơn, không biết như thế nào, một cỗ cảm giác ê ẩm liền nảy lên mũi, sương mù cũng đồng thời bởi vì mũi chua xót mà chứa đây hơi nước trong mắt hơi nước.

“Long Triệt, tôi đồng ý với anh.” Không biết như thế nào, nàng đến tột cùng, lúc này một khắc thương cảm không kiềm lòng được thốt ra, sau đó tự mình cảm thấy kinh hoàng, cũng làm hắn chấn động

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play