Tiểu Long Nhi thất vọng, ngã nhào trên giường, cái miệng nhỏ nhắn trề môi, ra dáng vô cùng thất vọng.

Bé thật muốn ra biển lớn để chơi a, đặc biệt vừa rồi nghe được bốn hải vực phân biệt có bốn vị Long Vương, bốn Long Cung giống nhau, làm cho bé vô cùng thích ý, muốn đi xem cho biết.

Lính tôm tướng

cua thấy bộ dáng của bé không có hứng thú, trong lòng biết bé chắc là đang buồn, nhưng Long Hậu đã dặn dò, bọn họ cũng không dám không tuân theo, lập tức cảm thấy mình thực sự là nhiều chuyện, âm thầm ảo não không thôi.

Tiểu Long Nhi thất vọng một lúc lâu sau, đôi mắt đ nhanh như chớp mở ra, cái bộ não nhỏ nhắn của bé hoạt động, cái đuôi nho nhỏ phe phẩy.

Chỉ chốc lát sau, chỉ thấy cái đuôi nhỏ của bé nhếch lên, đã có một chủ ý hay. Hưng phấn bé bay lên trời, bay lung tung khắp trong phòng oa oa tán loạn.

“Ta muốn ra khỏi nhà, ta muốn thấy biển, ta muốn đi gặp Long Vương.” Hắn đắc ý nhỏ giọng ở trong phòng vang lên, cái đuôi nhỏ vung vẫy, vô cùng khoái chí.

A? Hai tên lính tôm tướng cua bị lời nói của bé dọa choáng váng, Tiểu Điện Hạ muốn rời khỏi nhà? Nhưng Long Hậu đã ngàn vạn lần dặn dò ra lệnh, cái này bọn họ làm sao bây giờ a?

“Tiểu Điện Hạ, Long Hậu đã nói qua, không thể ra khỏi cửa.” Lính tôm tướng cua nho nhỏ giọng nói, vô cùng hối hận, không có chuyện gì lại đi kể chuyện xưa cho hắn nghe? Khiêu khích niềm hứng thú của bé, bây giờ thì sao đây bé đã muốn ra khỏi nhà để đi chơi.

Tiểu Long Nhi nhìn bọn họ cười tủm tỉm, ánh mắt nhanh như chớp chuyển động, sau đó ngọt ngào nói: “Đừng lo, ta sẽ trở về nhà trước khi mẫu hậu về, mẫu hậu sẽ không biết, hơn nữa, mẫu hậu vốn yêu thương ta, mẫu hậu sẽ không tức giận.”

Bọn lính tôm tướng cua cũng không lạc quan như bé đâu, kỳ thật bọn họ cũng không muốn bé đi ra ngoài, nếu là ở bên ngoài có chuyện không hay xảy ra, bọn họ chịu không nổi.

“Không, không được a, Tiểu Điện Hạ. Long Hậu không có khả năng không biết.” Bọn lính tôm tướng cua vội vàng khoát tay, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.

Tiểu Long Nhi mới mặc kệ, tâm của bé đã sớm bay ra đi ra ngoài rồi. Nhìn bọn họ nhát gan sợ phiền phức liếc mắt một cái, quay đầu liền bay ra cửa sổ, nhanh chóng bay về hướng xa xa.

Hai lính tôm tướng cua kia sợ hãi, trơ mắt nhìn bé biến mất không thấy, nhất thời nói không nên lời, sợ tới mức mềm nhũn té trên mặt đất.

Tiểu Điện Hạ chạy. Trong đầu bọn họ chỉ có một ý nghĩ duy nhất này.

Tiểu Long Nhi bay ra khỏi phòng, thích chí bay lượn vòng ở trên những đám mây, một hồi đuổi theo những chú chim, một hồi ở trong mây chơi trốn tìm, chơi một hồi lâu sau, lúc này mới nhớ là mình muốn đến biển để tìm những vị Long Vương khác.

Bay dọc theo bờ biển trong chốc lát, bé mới dừng lại, trên bãi biển, đôi mắt nhỏ tinh nghịch đảo nhanh như chớp, không biết nơi này là chỗ nào a.

“Chào chú ạ, xin hỏi nơi này là biển gì a?” Vừa vặn, bé vừa nhìn thấy một người đàn ông đang nằm trên bờ cát ngủ, liền tung tăng chạy nhanh đến hỏi.

Người đàn ông này đội mũ trên đầu, ngoại trừ đang mặc một cái quần cộc ra, dáng người rắn chắc ngăm đen cao lớn, tuyệt đối lại là một người đàn ông làm cho vô số nữ nhân chảy nước miếng muốn chạy nhanh đến ôm lấy.

Kỳ quái là, bờ cát này cũng không có người, hạt cát tinh tế mềm mại, gió biển chậm rãi thổi mơn man, ánh mặt trời ấm áp, tất cả những cảnh đẹp này, lại chỉ có một người đàn ông như vậy tồn tại.

Người đàn ông này dường như cũng là không có dự đoán được nơi này sẽ có người, vì thế phi thường ngoài ý muốn nhanh chóng dỡ cái mũ ở trên mặt ra, vẻ mặt kinh ngạc nhìn người mới tới.

Đó là một chú bé nho nhỏ đáng yêu, bướng bỉnh, hắn đang nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ nhắn tò mò nhìn chính mình, ra dáng tò mò không thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play