Chuyên tâm làm bản thiết kế thời trang mùa xuân nên đã mấy ngày tôi không lên QQ.
Mở QQ ra tin nhắn mấy ngày qua lập tức hiện ra khiến tôi nhức đầu.
“Liêm Di tuần sau họp lớp đại học, nhất định phải tới! Địa chỉ họp lớp: XXXXXXX. Thời gian họp lớp: 16:00.”
“Liêm Di, thứ bảy tuần sau họp lớp đại học......”
“Liêm Di, cuối tuần sau.....”
“Liêm Di......”
Tin nhắn giống nhau, có rất nhiều người gửi cho tôi, thật không nghĩ tới nhân duyên của tôi tốt như vậy. Tắt tất cả hộp thoại tôi kiểm tra những người bạn online, Giang Linh không online nhưng Vũ Thần online.
“Vũ Thần, chị em đâu?” Tin nhắn tôi gửi đi năm phút sau Giang Vũ Thần mới trả lời.
“Con heo mách lẻo kia đi tắm.”
Mách lẻo......Xem ra chuyện ngày hôm qua Giang Linh đều nói với ba mẹ rồi.
“Ba em biết thành tích của em kém như vậy có nói gì không?”
“Còn có thể nói gì, bắt đầu từ ngày mai giờ tự học của em đổi thành thời gian học thêm! Em phải đến cái trường kia luyện thi.”
‘Không có gì không tốt, thành tích của em quả thật làm cho người ta đau đầu.”
Giang Vũ Thần không nói gì gửi cho tôi một hình icon tỏ vẻ không sao.
“Hứ, đừng có đùa, em cũng nghĩ xem thành tích như vậy làm sao thi đại học? Không thi đại học không có bằng cấp rất khó tìm việc.”
“Giảng dậy.....Nếu chị lại lên lớp như vậy em liền kéo chị vào danh sách đen!”
“Hứ, không nói thì không nói đến lúc đó không có việc người đói bụng cũng không phải là chị.”
“Chị Liêm Di quản nhiều chuyện quá nha.”
“Được, được, chị mặc kệ, chị muốn đi ngủ rồi, em hỏi giúp chị xem thứ bảy tuần sau chị gái em có đi họp lớp đại học hay không.”
“OK......”
“Cảm ơn em, vậy chị đi ngủ, bái bai.”
Tôi đang muốn tắt QQ, hình cái đầu Giang Vũ Thần lại lóe lên.
“Đợi chút.”
“Sao vậy?”
“Họp lớp đại học vậy Lý Minh Vũ có đi hay không?”
Thằng bé hỏi cái này làm gì?
“Lý Minh Vũ không học cùng lớp với bọn chị. Em hỏi cái này làm gì?”
Một hình icon tỏ vẻ khinh bỉ được gửi tới “Nhiều chuyện! Bà tám mau out đi!”
Tôi bất mãn nhíu lông mày nhìn màn hình máy vi tính, thằng bé nói ai bà tám!
“Out, bái bai, em cũng ngủ sớm đi ngày mai còn đi học.”
“Được rồi, bà thím Liêm Di, thật dài dòng!”
Tôi tắt máy tính tắm rửa đi ngủ.
Ngày hôm sau tôi còn chưa tỉnh lại điện thoại di động liền vang lên tiếng chuông tin nhắn.
“Ding.....”
“Đi!” Giang Linh.
Tôi mơ hồ nhìn một chữ “Đi” duy nhất trên màn hình, đầu mê muội. Lật người nằm lại trên giường tôi núp ở trong chăn hỏi lại Giang Linh “Cái gì vậy?”
Nửa phút sau “Họp lớp đại học, không phải hôm qua cậu hỏi mình có đi hay không sao?”
“A, ra vậy. Vậy cậu cũng không cần nhắn tin cho mình sớm như vậy.”
“Không phải mình cố ý nhắn tin cho cậu, tại vì mình đang ngồi trong nhà vệ sinh rất nhàm chán.”
Toát mồ hôi, sáng sớm ngồi trong nhà vệ sinh rất nhàm chán, gửi tin nhắn khiến người ta không ngủ được! Giang Linh này thật là “ác độc”
Tôi nhìn đồng hồ báo thức, bây giờ mới sáu giờ, tôi cất điện thoại chuẩn bị ngủ tiếp nhưng tin nhắn của Giang Linh lại tới.
“Bạn thân yêu, em trai mình phải đến trường luyện thi rồi.”
“Mình biết.”
“Trường luyện thi này đối diện công ty cậu, sau này cậu tan làm liền giúp mình đi xem một chút thằng bé có ở trong phòng học không, sau đó báo cáo với mình. Không được giúp nó giấu giếm nếu để mình phát hiện ra cậu lừa mình, mình sẽ đối với cậu giống như hôm qua!”
“Được, được, tuân lệnh nữ vương.”
“Được, bé ngoan! Vậy cậu tiếp tục ngủ đi, mình đã thải xong rồi!”
A.......Khuôn mặt tôi đen lại cất điện thoại di động, bộ dáng Giang Linh như vậy nói cái gì mà thải hết ra rồi.
Bị Giang Linh chơi đùa đến mức cơn buồn ngủ biến mất, tôi mặc quần áo tử tế xuống giường. Thật lâu không có làm bữa sáng hôm nay hiền thục một lần đi!
“Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!” Vừa nghĩ liền hắt xì liên tục ba cái, chẳng lẽ buổi sáng liền bị cảm?
Anh Hoàng ngồi ở bàn đối diện đưa khăn giấy cho tôi quân tâm nói “Bị cảm sao, uống thuốc chưa? Anh có thuốc này.”
“Không cần, cơ thể mình rất khỏe, em có thể chịu được.”
“Ừ, mùa này thời tiết liên tục thay đổi, con gái bọn em tốt nhất không nên mặc váy.” Anh Hoàng như anh trai dạy bảo tôi.
“Biết rồi, cảm ơn anh.” Tôi đem tài liệu đã sửa lại đưa cho anh Hoàng “Giúp em xem một chút, đây là lần đầu tiên em sắp xếp dữ liệu, không biết làm có đúng hay không.”
Anh Hoàng nhận tài liệu vừa lật vừa nói: “Tài liệu này đơn giản tìm một chút là được, anh thấy em tới trưa mới tìm thấy. Người mới nên vẫn chưa có mẹo làm việc.”
Nhìn bộ dáng anh Hoàng như “anh là tiền bối” tôi nhếch môi cười “Tiền bối năm nay anh bao nhiêu tuổi? Tại sao người trong công ty đều gọi là anh Hoàng? Em xem anh cùng lắm cũng chỉ ba mươi tuổi.”
“Ai nói ba mươi tuổi, anh đã ba mươi lăm tuổi rồi, năm năm nữa là bốn mươi rồi!”
“Bốn mươi tuổi không phải đàn ông càng hấp dẫn hơn sao?”
“Lời nói này là lời mà đàn ông tự an ủi mình! Cái gì mà càng già càng có sức hấp dẫn, hiện tại bây giờ không phải học sinh cấp ba luôn được hoang nghênh sao?” Nói xong anh Hoàng sờ cằm của mình “Anh vẫn đang hoài niệm tuổi thanh xuân của mình.”
Tôi bị anh Hoàng chọc cười, đồng nghiệp ngồi bốn phía cũng cười. Nhân cơ hội này anh Hoàng hướng về phía mọi người đưa ra yêu cầu “Nói cho mọi người biết nếu sau này ai còn kêu tôi là ông Hoàng tôi liền tính sổ với người đó!”
“Vậy kêu là gì?” Một người đồng nghiệp hỏi “Tiểu Hoàng?”
“Tiểu Hồng! Sau nàynữ ở trong công ty nhỏ tuổi hơn tôi đều phải gọi tôi là anh Minh Chí! Nam thì gọi tôi là anh Hoàng!”
Hoàng Minh Chí đang nói với mọi người, quản lý của chúng tôi từ trong phòng làm việc đi ra, ông hướng về phía này ngoắc ngoắc tay “Ông Hoàng, vào đây có chuyện!”
“A, vừa mới nói phải gọi là anh Hoàng......” Vừa quay đầu lại Hoàng Minh Chí phát hiện người gọi mình chính là quản lý, lập tức hướng về phía bọn tôi làm khuôn mặt quỷ liền hấp tấp đi tới phòng quản lý.
“Rất buồn cười, ha ha ha......” Các đồng nghiệp vừa cười vừa nhìn bóng lưng của Hoàng Chí Minh.
Sau khi anh ta rời đi, tất cả mọi người lại quay lại làm việc, tôi cũng tiếp tục tìm tài liệu chỉ là chưa đầy mấy phút điện thoại trên bàn làm việc vang lên.
“Alo, xin chào.”
“Khách khí cái gì.” Là giọng của Giang Linh.
“Thì ra là cậu, sao lại gọi điện thoại tới công ty mình?”
“Cho cậu một tin vui.” Đầu dây bên kia vang lên tiếng Giang Linh như đang ăn cái gì đó.
“Thật sao? Ngạc nhiên, nếu như ông chủ đứng bên cạnh tớ vậy thì tớ xui xẻo rồi.” Vừa nói chuyện với Giang Linh tôi vừa trượt con chuột mấy lần “Có chuyện gì nói mau mình còn đang làm việc.”
“Được, bây giờ ngoài trời đang mưa.”
“Hả?” Tôi xoay người kéo rèm cửa, quả nhiên bên ngoài trời đang mưa.
“Mang dù rồi sao?”
“Không có, hôm qua mình xem dự báo thời tiết, nói hôm nay trời nắng.”
“Ngu ngốc, nếu như tin tức chính xác còn cần có cảnh sát làm gì.”
“Đúng vậy, đúng vậy, mình ngốc.”
“Không có chuyện gì, mình đã dặn Vũ Thần mang dù rồi, cũng dặn thằng bé sau khi tan học thì tới đón cậu, năm rưỡi cậu tan làm đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy cậu ở văn phòng chờ nó nửa tiếng.”
“Được rồi.” Hôm nay bị cảm không thể để mắc mưa, nếu như là lúc trước tôi rất thích dầm mưa.
“Không còn việc gì nữa, bạn thân yêu à bạn làm việc đi, mình còn đang muốn mặc quần áo do cậu thiết kế!”
Mặc đồ do tôi thiết kế......Tôi xem còn rất sớm “Được! Mình sẽ cố gắng!”
“A ZA A ZA FIGHTING!”
“Tuân lệnh!”
“Vậy bái bai.”
“Bái bai!”
Cúp điện thoại, tôi nhìn giọt mưa đang chảy trên kính, tâm tình đột nhiên xuống thấp. Mới vào công ty một tháng lúc nào tôi mới có thể thoát khỏi cái mác người mới? Hoàng Minh Chí nói với tôi anh ta mới vừa tốt nghiệp liền tới công ty này nhưng mãi đến năm trước công ty mới dùng thiết kế của anh ta. Nếu như mà tôi cùng phải chờ đợi lâu như vậy để trở thành nhà thiết kế vậy không phải lúc đó tôi bốn mươi tuổi rồi sao?
Bởi vì trời mưa nên không thể đi hát karaoke, tâm tình các đồng nghiệp không được tốt lắm, năm giờ rưỡi bọn họ đều cầm dù rời khỏi phòng làm việc.
Mười phút sau quản lý dặn dò “Trước khi đi nhớ tắt đèn.” Sau đó cũng rời đi.
Hiện tại trong công ty lớn chỉ còn lại một mình tôi. Tắt đèn, tôi ngồi tại chỗ đọc truyện tranh nhưng không biết có phải là do ánh đèn hay không tôi cảm thấy bắt đầu chóng mặt.
“Bật điều hòa rồi sao? Giống như càng ngày càng lạnh......” Tôi lẩm bẩm mặc áo khoác lên người đưa tay sờ trán của mình mới bừng tỉnh ra tôi sốt rồi.
“Khụ.....Bị bệnh rồi.” Tắt máy vi tính tôi nằm úp trên mặt bàn.
......
Không biết Giang Vũ Thần tới lúc nào.
“A, chị Di.”
Cảm thấy có người đẩy bả vai của mình, từ từ mở mắt “Vũ Thần?” Tôi ngẩng đầu nhìn về phía Giang Vũ Thần.
Bởi vì mưa nên trời tối đen như mực, bên trong phòng làm việc ngoại trừ ánh đèn trên bàn làm việc của tôi những thứ khác tôi đều đã tắt. Hoàn cảnh bây giờ giống như là sân khấu kịch, ánh đèn bao quanh người Giang Vũ Thần những chỗ khác đều tăm tối.