Từ nằm trên ghế salon trở lại nằm giường, chất lượng của giấc ngủ cũng được nâng cao lên, cả đêm đều ngủ ngon giấc. Ngày thứ hai lúc tôi thức dậy, trên ghế salon ngoài phòng khách đã không còn người.
"Vũ Thần đã đi học từ sớm rồi." Mẹ bưng đồ ăn sáng từ phòng bếp đi ra, “Con cũng mau ăn chút gì trước khi đi làm đi, sáng sớm đầu mỗi tuần không phải đều có cuộc họp hay sao?"
"Vâng!"
...
“Áo cưới mùa hè...” Từ phòng họp ra ngoài, các đồng nghiệp rối rít bàn tán về đề tài này.
"Minh Chí, tại sao vừa rồi quản lý muốn anh phụ trách thiết kế lần này, anh lại từ chối?" Trở lại chỗ ngồi, tôi không hiểu hỏi anh.
"Anh không am hiểu." Hiển nhiên là Minh Chí đang nói dối tôi.
Tôi không vui nhìn anh nói, "Anh mà không am hiểu? Ở trên trần nhà của nhà anh, có mấy mẫu áo cưới được thiết kế rất đẹp mà!"
Minh Chí nghe thấy áo cưới trên trần nhà thì ngẩn người ra, sau đó cúi đầu, cũng không nói chuyện nữa. Nhìn thấy anh như vậy, lại càng khiến cho tôi muốn đi tìm hiểu chân tướng sự thật. Nhưng mà trực tiếp đi hỏi anh thì hình như thành ra đang nhiều chuyện.
Một lát sau, hình như Minh Chí nhớ ra cái gì đó, anh ngẩng đầu lên hỏi tôi, “Quả cầu thủy tinh lần trước anh đưa cho em đâu rồi?”
“Quả cầu thủy tinh? Cái có bề ngoài tròn tròn đúng không?”
"Đúng." Anh gật đầu.
"Đang ở bàn của em..." Lúc tôi nhìn cái bàn làm việc trống trơn của mình, lời nói của tôi không thốt ra được nữa, quả cầu thủy tinh mà Minh Chí cho tôi mượn đã đi đâu rồi?! Ta cuống quít lật giấy tờ và bản thiết kế lên, nhưng mà không thấy quả cầu thủy tinh bị đè ở dưới, tôi đi tìm trong ngăn kéo của mình, nhưng mà vẫn không thấy đâu, tìm kiếm khắp tủ cũng không thấy bóng dáng của nó đâu. Dần dần cảm giác xấu hổ và đau lòng lan truyền trên khuôn mặt của tôi.
“Không thấy?” Minh Chí cố gắng hết sức khiến cho mình nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng mà trong đôi mắt của anh tràn đầy vẻ nóng nảy.
“Đúng vậy...” Nghĩ tới lần trước anh nói với tôi là không muốn nghe thấy lời xin lỗi của tôi, tôi khựng lại, sửa miệng nói, “Ngại quá.”
Anh không trách cứ tôi, cũng không tha thứ cho tôi, anh không nói, làm cho người ta có cảm giác như đưa đám.
Lúc này quản lý đã tới, rõ ràng là anh ta tới để nhờ vả Minh Chí.
“Lão Hoàng, chuyện áo cưới mới vừa rồi cậu hãy đồng ý đi, lần này chính là thiết kế cho thiên kim của tổng giám đốc.”
"......" Minh Chí không lên tiếng.
"Sao vậy?" Quản lý hỏi tôi.
"Em đã làm mất quả cầu thủy tinh mà anh ấy đưa."
"Chính là cái có hình tròn tròn phải không?"
Tôi kinh ngạc, "Sao quản lý lại biết?"
Quản lý xấu hổ cười, "Buổi sáng khi tôi tới, đi qua bàn của cô, không cẩn thận đụng trúng làm rơi nó, tôi nhìn thấy nó cũng vỡ hỏng rồi, cho nên ném đi... Vừa đi làm liền mở cuộc họp, tôi vẫn còn chưa kịp nhận lỗi với cô, không phải, nên nói lời xin lỗi với Lão Hoàng mới đúng."
Nghe thấy quả cầu thủy tinh bị rơi vỡ, bỗng dưng Minh Chí ngẩng đầu lên, anh muốn xông ra ngoài đi tìm, nhưng mà anh lại đang do dự, mâu thuẫn của anh khiến cho tôi nhìn thấy mà khó chịu, lại càng thêm tự trách.
"Quản lý, tôi xin phép đi ra ngoài khoảng mười phút."
"Được." leê quý d0n9.
Nếu như Minh Chí vẫn còn mâu thuẫn không biết nên đi tìm nó hay không, vậy thì trước tiên tôi sẽ đi tìm giúp anh. Tôi vội vàng chạy ra khỏi phòng làm việc, bây giờ đã là chín giờ năm mươi phút rồi, xe ra dọn dẹp sẽ tới vào lúc mười giờ. Quả cầu thủy tinh này mặc dù nhìn rất rẻ, nhưng mà Minh Chí quan tâm nó như vậy, nó nhất định là do một người quan trọng đưa cho anh, nếu cứ bị vứt đi như vậy, không chỉ mình Minh Chí khó chịu, mà người đưa đồ cho anh cũng sẽ tiếc nuối, mà tôi thì lại càng tự trách.
Đi tới bãi rác phía sau của tòa nhà, cảm giác kích động dọc đường đi trong nháy mắt đã trở nên lạnh ngắt. Trống trơn, xe rác đã tới thu dọn rồi...
“Thôi, mất thì mất, đã sớm nên vứt nó đi.”
Tôi xoay người, Minh Chí đứng ở sau người tôi, anh cũng đi theo.
Mặc dù ngoài miệng nói thôi, nhưng mà bộ dạng nghiêm túc và khổ sở của anh, không giống như nguyện ý buông tay một chút nào.
"Thật sự xin lỗi, Minh Chí." Nóng lòng, tôi đã vô ý nói mấy từ kia.
Nhưng mà lần này Minh Chí lại không để ý như mấy lần trước, anh hít sâu một hơi, cố gắng mỉm cười nói với tôi, “Tạm thời trốn việc vào phòng ăn nghe anh càu nhàu một lát được không? Bây giờ ông chú kỳ lạ đang cần có người nghe anh nói chuyện."
Tôi gật đầu.
Bây giờ trong phòng ăn của nhân viên rất vắng vẻ, ngoại trừ hai người bọn tôi ra thì không có người nào khác.
Minh Chí mua hai lon coca từ máy bán hàng, “Cho em.”
"Vâng." Tôi nhận lấy, rất chân thành bắt đầu lắng nghe.
"Còn nhớ rõ Hỉ Hỉ chứ." Trên khuôn mặt sạch sẽ của Minh Chí không có nụ cười, cũng không có ưu sầu, rất bình thản nói với tôi.
Tôi gật đầu.
"Mẹ của con bé, chính là vợ của em trai anh... Bọn anh là bạn học thời đại học, ngoại trừ quan hệ bạn học, bọn anh còn là người yêu của nhau, quả cầu thủy tinh đó chính là cô ấy mua tặng anh." leê quý d0n9.
Nghe nói như thế, dường như tôi đã hiểu được toàn bộ, mặc dù trong phim truyền hình đã từng xem thấy nhiều vở kịch kịch tính như vậy rồi, nhưng mà trong đời sống bình thường, đây là lần đầu tiên tôi thấy, có chút kinh ngạc.
"Sau khi Tốt nghiệp đại học, hai người bọn anh cùng đi nước Pháp du học, nhưng mà anh thì ở lại nước Pháp ba năm, mà cô ấy thì chỉ có một năm."
"Tại sao?"
Minh Chí cười, nụ cười hối hận, "Bởi vì bọn anh gây nhau. Bởi vì sinh nhật của cô ấy, anh không nhớ, năm thứ hai đại học bọn anh bắt đầu quen nhau, nhưng mà cho tới bây giờ anh vẫn không nhớ ngày sinh nhật của cô ấy, lần đầu tiên cô ấy tha thứ cho anh, lần thứ hai trước ngày sinh nhật cô ấy đã nhắc nhở anh, lần thứ ba anh biết được ngày sinh nhật của cô ấy sau một tuần qua một người bạn của cô ấy, lần thứ tư cô ấy khóc mắng anh, anh mới nhớ tới." Minh Chí hối hận nghẹn ngào, “Anh là người rất kém cỏi, anh chưa bao giờ cố ý nhớ, nhưng mà anh thích gì cô ấy lại nhớ, nhớ rất rõ ràng. Thời gian bốn năm, ngoài món mì ống mà anh học làm vì cô ấy ra, thì không có gì nữa cả. Người ta vẫn nói tình cảm thì hai bên đều phải vun đắp, nhưng mà bọn anh thì lại chỉ có mình cô ấy vun đắp. Năm đó lúc cô ấy sắp đi, anh không hề xin lỗi cô ấy, không hề dỗ dành cô ấy, mà lại còn giận dỗi với cô ấy luôn, khiến cho cô ấy rơi rất nhiều nước mắt.”
Minh Chí trước kia và bây giờ nhìn chênh lệch rất nhiều...
"Sau khi cô ấy rời đi hai tháng, anh đã quên mất là mình sống như thế nào, nhưng mà anh biết mình đã sai lầm, anh bay trở về nước tìm cô ấy, dù sao thì cũng có tình cảm bốn năm, hai người bọn anh lại làm hòa, nhưng mà lúc đó cô ấy đã tìm được công việc ở đây, sẽ không đi theo anh tới Pháp du học nữa. Khi đó anh nghĩ, không thể ở cùng một chỗ thì không ở cùng thôi, tối thiểu thì bọn anh vẫn còn yêu nhau là được... Nhưng mà khoảng cách địa lý mới xa xôi làm sao... Hơn nữa thời gian hai năm, nói rất dài thì là rất dài... Chuyện gì cũng đều có thể xảy ra." Minh Chí uống một hớp coca, “Trước đây, anh đã lên kế hoạch cầu hôn cô ấy rất tốt rồi, chiếc nhẫn cũng đã mua, áo cưới cũng đã thiết kế xong... Nhưng mà sau khi trở về, cô ấy đã đính hôn cùng với em trai anh.” Hít sâu một hơi, lại nói tiếp, dii@een*dyan(lee^qu.donnn). “Anh không hỏi tại sao, anh biết cô ấy là người như thế nào, nếu như không phải là người cô ấy yêu, thì cho dù có chết cô ấy cũng sẽ không đồng ý đính hôn. Trước khi bọn họ kết hôn, cô ấy và em trai anh đã cùng nhau tới xin lỗi anh, mà anh thì che giấu lòng mình mà tiếp nhận lời xin lỗi của bọn họ, bọn họ lại cảm ơn anh. Nhưng mà anh là người chứ không phải là thần, cho nên hôn lễ của bọn họ anh không tới tham gia. Bây giờ em đã biết vì sao anh không muốn để cho em nói xin lỗi và cám ơn anh chưa?”
Tôi gật đầu. Nhìn Minh Chí lúc này, đột nhiên tôi hiểu một câu nói, đàn ông là một đứa bé, mà một phần tình yêu khắc sâu ở trong lòng chính là chất xúc tác khiến cho bọn họ trưởng thành hơn.
“Bây giờ anh đã nhớ sinh nhật của cô ấy rồi chứ?”
“Nhớ, nhưng mà không còn cần thiết nữa.” Minh Chí đứng lên, co giãn tay chân một chút, “Anh quyết định nhận lấy nhiệm vụ mà quản lý giao cho. Áo cưới trên trần nhà, em cảm thấy rất đẹp hả?”
"Vâng!"
"Vậy thì lấy nó là được rồi."
Tôi thử dò xét hỏi Minh Chí, "Anh bỏ được sao?"
"Nói thật là có chút không bỏ được, nhưng mà cái ‘không bỏ được’ này đã tới lúc buông xuống."
Minh Chí quyết định buông xuống? Giống như lúc trước Giang Linh quyết định buông quá khứ của mình và Minh Lý? Bên cạnh tôi có hai người đã từng phải trải qua quá khứ đau lòng, khiến cho kiến thức tình cảm của tôi có chút ám ảnh, tôi sẽ không phải là người thứ ba chứ?
Minh Chí đi tới cửa nhà ăn, xoay người la lên với tôi, "Liêm Di, mười phút xin nghỉ của em đã hết, còn không đi lên?" dii@een*dyan(lee^qu.donnn).
"Minh Chí anh cười với em một cái đi, anh cười thì em lập tức đi lên.” Mặc dù đối với Minh Chí tôi đã từng động tâm nhưng mà bây giờ, tôi nghĩ tôi lại có thêm một người bạn thân giống như Giang Linh!
“Đừng nha..., để cho người ta nhìn thấy lại hiểu lầm.” Mặc dù nói như vậy, nhưng mà Minh Chí vẫn lộ ra nụ cười.
“Hiểu lầm thì hiểu lầm thôi, không sợ! Hôm nay sau khi tan làm, em muốn đi đến nhà anh ăn mì ống.”
"Được. Nhưng mà em phải mang theo quà tới!"
"Ah, đúng là không chịu thiệt!"
...
"Anh sẽ dùng bản vẽ gốc, không cần phải sửa chút nào?”
"Không cần! Như vậy rất đẹp rồi!"
Sau khi cơm nước ở nhà Minh Chí xong, hai chúng tôi tiện thể làm việc luôn. Thật ra là tôi cố ý không muốn về nhà, trở về nhìn thấy Giang Vũ Thần, tôi không biết mình còn có ý định làm việc nữa không.
Nhìn xem ở lại đây mới nửa tiếng, tôi đã phác thảo được hai bộ đồng phục cho mùa xuân và mùa hạ rồi. dii@een*dyan(lee^qu.donnn).
Minh Chí vội vàng tranh thủ thời gian nghiêng đầu qua nhìn thiết kế của tôi một chút, “Không phải là em định chia ra mùa hè một bộ, mùa xuân mùa thu một bộ, mùa đông một bộ đấy chứ?”
“Không phải.” Tôi lắc đầu một cái, “Mùa xuân và mùa hạ ở chỗ chúng ta cũng không khác nhau nhiều lắm, mùa thu và mùa đông cũng không khác nhau mấy, dường như qua hết mùa hạ là tới mùa đông, cho nên em chỉ dùng hai bộ là được, xuân hạ một bộ, thu đông một bộ.”
Minh Chí nghe vậy thì khen tôi có tinh thần suy nghĩ cho người tiêu thụ, “Trường này nếu muốn kiếm tiền từ đồng phục, cũng khó.”
“Chỉ là thiếu một bộ thôi, cùng lắm là kiếm ít hơn thôi.”
"Vậy em định dùng màu gì?"
"Màu hồng!" Tôi kích động nói, "Cổ áo và ống tay áo thì màu trắng, sau đó thì phối với cà vạt màu đen! Váy cũng màu đen! Lại thêm đường viền màu xám tro! Em muốn đồng phục nghiêng về phong cách Đài Loan."
"Nghe không tệ, nam sinh thì sao?"
"Áo sơ mi màu trắng, cộng thêm cổ áo xám tro che lưng, V phải hơn lớn một chút, nhìn có cảm giác hip hop, không nghiêm túc quá."
"Nghe thấy đồng phục xuân hạ của em, cũng biết là sau này tỷ lệ học sinh yêu nhau rất cao."
"Quá đẹp?"
"Đúng vậy..."
Minh Chí còn chưa nói hết lời thì điện thoại trong phòng khách đã kêu rùm beng lên.
“Anh đi nghe điện thoại.”
"Được!"
Nghe thấy lời khẳng định của Minh Chí đối với bản vẽ thiết kế, cuối cùng trong lòng tôi cũng ổn định, dĩ nhiên, tôi có thể nghĩ ra được bộ đồng phục này, là nhờ La Tân và Tiểu Ninh, tất nhiên không thể thiếu được phần của Giang Vũ Thần.
Nhìn bản phác thảo đồng phục nam sinh, trong đầu tôi không khỏi bắt đầu ảo tưởng, cậu ta mặc đồng phục vào sẽ có dáng vẻ như thế nào... Nhưng nghĩ như thế nào tôi cũng không nghĩ được. Tia sáng vừa hiện ra, tôi thấy được Giang Vũ Thần mặc đồng phục giống y như những nam sinh Nhật Hàn!
Bùm bùm ——
Nhịp tim bất ngờ tăng mạnh, tôi cũng đã quen. Mặc dù tôi biết là không phải bất cứ nam sinh nào mặc bộ đồng phục này nhìn cũng đẹp mắt, nhưng mà tôi muốn có lòng riêng một lần. Bởi vì cậu ta thích hợp...
Lúc tôi đang muốn vẽ nháp đồng phục thu đông, Minh Chí cười cười đi vào, anh chỉ chỉ cái túi xách bên cạnh tôi, “Điện thoại di động của em hết pin à?”
“Dạ?” Tôi lấy điện thoại ra nhìn một chút, quả nhiên là bị anh nói đúng. “Làm sao anh biết?” Die enda anl eequ uyd onn.
"Không phải là của anh, là Vũ Thần."
Mới vừa rồi người gọi điện thoại tới là Giang Vũ thần?
Minh Chí ngồi xuống ở bên cạnh tôi, hình như đã phát hiện bí mật gì đó, "Vũ Thần rất đẹp trai, anh đã sớm nói rồi mà, bây giờ học nam sinh trung học chính là best-seller!"
"..." Ta nghi ngờ nhìn nụ cười mờ ám của Minh Chí, nhưng mà rất nhanh đã hiểu ra, “Cái gì chứ, thằng bé là em trai em.”
"Vậy sao, bản thân có một người em trai anh tuấn nôn nóng lo lắng cho như vậy quả thật là hạnh phúc.”
"Minh Chí, nói chuyện như vậy đúng là giống như ông chú kỳ lạ!"
"Ha ha ha ——"
"Cười cái gì mà cười." Tôi giả vờ hung dữ, nhưng trong lòng thì cảm thấy vui vẻ vì Minh Chí nói Vũ Thần nôn nóng lo lắng cho mình. Die enda anl eequ uyd onn.
Phụ nữ ấy mà, chính là loại động vật nói một đằng làm một nẻo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT