10h sáng, tôi xin quản lý cho nghỉ rồi đến nhà hàng lúc trước gặp Lý Minh Vũ.
10 rưỡi nhà hàng vốn vắng khách, cả một quán ăn cũng chỉ có tôi và Lý Minh Vũ.
Tiếng đàn vi - ô - lông ru dương quẩn quanh hai người chúng tôi, Lý Minh Vũ cố gắng làm ra vẻ thoải mái, nhưng vẫn bị tôi nhận ra sự bối rối của anh ấy.
"Lần cuối hai chúng ta gặp nhau, em có cảm giác gì không?" Lâu sau đó, anh ấy mở miệng hỏi tôi.
Tôi có thể có cảm giác gì chứ? Tôi thành thật lắc đầu: "Em không có cảm giác gì cả."
"Không cảm thấy vui sao? Anh phải đi rồi, sau này sẽ không trở về để em phiền lòng, khiến Giang Linh khổ sở nữa."
Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ta: "Anh còn biết anh đã làm Giang Linh khổ sở sao?"
Anh ta gật đầu: "Giang Linh là người con gái cả đời này anh thấy có lỗi nhất, còn em là người con gái cả đời này anh không phụ lòng nhất.”
"Anh làm sao không phụ lòng em? Anh đã từng khiến em với Giang Linh có hiểu lầm trong lòng."
Lý Minh Vũ cũng đang nhìn tôi: "Liêm Di, tuy rằng trong ấn tượng của người khác em luôn khiến họ cảm thấy thiện lương, nhưng có đôi khi em thật sự quá vô tình."
Vô tình! Lần đầu tiên bị người khác nói là vô tình, tôi có chút không thoải mái. Tôi cảm thấy tôi đối với Lý Minh Vũ về vấn đề trên vẫn không thể gọi là vô tình được, đây chẳng qua chỉ là một loại bình tĩnh.
"Nhưng mà, đối với người mình từng thích như vậy, anh làm sao có thể oán trách." Anh ấy cười khổ.
"Vậy sao?" Tôi uống một hớp cà phê.
Lý Minh Vũ hít một hơi làm bộ đã buông bỏ: "Quên đi, chuyện này coi như xong rồi."
Anh ta phải đi, nhưng bởi vì anh ta mà chuyện đã xảy ra còn chưa thể chấm dứt... bởi vì anh ấy, tôi với Giang Vũ Thần kết hiệp ước phải giả vờ qua lại, nhưng mà kế hoạch của hai chúng tôi chưa từng phát huy công dụng, trái lại còn làm cho tôi đau đầu, còn có Giang Linh...
"Lý Minh Vũ, anh phải trở về Pháp rồi, trước đó anh không định gọi điện cho Giang Linh nói một tiếng sao?"
Lý Minh Vũ gật đầu, cười nói: "Lần đầu tiên chúng ta tâm linh tương thông. Anh đã gọi điện nói với Giang Linh rồi, cô ấy nói hiện tại cô ấy rất tốt, đã quyết định sẽ buông bỏ rồi."
"Như thế cũng tốt." Lần đầu tiên trước mặt Lý Minh Vũ tôi nở nụ cười thật lòng.
"Thật ra, anh còn một cậu cuối muốn hỏi em." Anh ấy nhìn tôi với ánh mắt đầy hiếu kỳ.
"Về chuyện gì?"
"Em có người trong lòng rồi sao? Người đó là kiểu người như thế nào mà khiến em thích vậy?"
Lòng tôi thắt lại, tôi có người trong lòng sao? Là người như thế nào? Vấn đề này xẹt qua trong lòng, trong đầu thoáng hiện lên khuôn mặt tươi cười, tôi giật mình tại chỗ, một câu cũng không thể thốt lên được.
Lúc này, ngoài cửa sổ thủy tinh chỗ Giang Vũ Thần từng đứng xuất hiện một bóng người.
Tôi kinh ngạc, bởi vì đó là cậu ấy.
Ánh mắt đã phẫn nộ tới cực điểm yên lặng nhìn chằm chằm tôi, thật sự đây là lần đầu tiên tôi thấy Giang Vũ Thần tức giận như vậy.
Cậu ấy không có ý định vào đây như lần trước, mà chỉ nhìn tôi vài giây, rồi dứt khoát xoay người bỏ đi.
Ngay lúc tôi đang nhìn tấm lưng kia càng ngày càng chạy xa dần, Lý Minh Vũ nhẹ giọng nói với tôi: "Cậu ta cũng thích em phải không?"
Sáu chữ này tựa như giọt nước từ trên cao chảy xuống, xé rách tờ giấy mỏng ngăn cách giữa tôi và Giang Vũ Thần.
"Ánh mắt của em... chẳng lẽ em cũng..." Không chờ anh ấy nói tiếp tôi xé rách hoàn toàn tờ giấy, tôi đứng dậy chạy ra khỏi nhà hàng.
Chỉ là tôi không muốn nghe Lý Minh Vũ nói tiếp, hay thật sự tôi muốn đuổi theo Giang Vũ Thần?
10h sáng, ánh nắng mặt trời đã chiếu rọi khắp đoạn đường cái, nhưng dòng người đi lại vẫn còn thưa thớt, có chút yên tĩnh.
Đuổi theo một hồi, lúc này Giang Vũ Thần cách tôi không đến năm bước, tôi dừng lại, hét lớn với cậu ấy.
"Đứng lại, Giang Vũ Thần."
Cậu âdy như không nghe thấy, vẫn như cũ cứ thế đi về phía trước.
"Giang Vũ Thần, đứng lại!"
Rốt cục cậu ấy cũng dừng lại.
Tôi bước nhanh đến chỗ cậu ta, khoảng cách giữa chúng tôi càng ngắn, trong lòng lại càng căng thẳng, cảm xúc càng hỗn loạn. Cuối cùng chúng tôi mặt đối mặt với nhau cậu ấy vẫn mang vẻ mặt tức giận.
Tôi đuổi theo cậu ấy, thế nhưng tôi cũng không biết phải nói gì, ngược lại là cậu ta mở miệng hỏi trước: "Gọi em có chuyện gì không?"
"Lúc này không phải đang giờ học à, sao em lại ở đây?" Tôi mở miệng chất vấn cậu ấy.
"Thì sao? Giang Linh không có ở đây, chị lại bày ra bộ dáng chị gái gương mẫu nữa à?" Vẻ mặt cậu ta như cười nhạo: "Chị là chị gái của em sao? Không phải đâu."
Lời nói vô tình của cậu ta làm tôi có cảm giác như rớt từ trên tầng cao xuống, đau tới tận tâm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT