Trong một khách sạn nhỏ, ván giường gỗ rẻ tiền chầm chậm lay động; Hai ngọn đèn tường màu hồng đầu giường lúc sáng lúc tối, chiếu lên một bên khuôn mặt dữ tợn đang hưởng thụ của hai người trên giường, trông giống như phim ma Hồng Kông những năm 90.
Trần Hạo quỳ ở đó, cảm thấy mông mình đã bị sáp thành bốn cánh hoa, Tiểu Bạch Kiểm phía sau không biết là làm sao, giống như nghẹn đã lâu, làm đến điên cuồng, như là muốn đem hắn giết chết trên cái giuờng này.
Trần Hạo theo động tác của y, đắm mình điên cuồng lắc mông, miệng phát ra từng tiếng rên rỉ. Hắn làm đến mơ hồ, không rõ đây là hiệp thứ mấy, chỉ cảm thấy đại não hỗn loạn, trong chốc lát thì giống như đang ngâm mình sâu trong nước, chìm xuống nổi lên, trong chốc lại cảm thấy đang lái máy bay, bên tai ù ù tất cả là tiếng gió.
Nhưng hắn cũng không phải mất hết ý thức. Người phía sau đỉnh hắn một chút, trong đầu hắn vẫn có thể bính ra vài cái ý tưởng. Ví dụ như “Mặc kệ là chim đen hay chim trắng, có khả năng chính là chim tốt”, lại như là, “Mặc kệ nhìn thế nào cũng đều là màn thầu, có thể ăn no chính là đồ tốt”, đủ loại như thế, không phải trường hợp đặc biệt.
Rốt cuộc, sau một trận cơ thịt co rút, giữa hai chân Trần Hạo nóng lên, thân thể như bùn nhão ngã về phía trước trên giường, hoàn toàn ngất đi. Người phía sau cũng run run, theo sát hắn tiết ra.
Hàn Tiểu Bằng đặt mông ngã ngồi trên giường, khuôn mặt trắng nõn vì vận động kịch liệt trở nên đỏ tươi, giống như khuê nữ. Ngực y theo hô hấp mà phập phồng liên tục, qua vài phút, mới dần dần bình tĩnh lại.
Y ngồi ở nơi đó, ý tứ nhìn người đã ngất liệm trên giường kia. Phải nói ‘Xoát Bình Ca’ này dáng người thật mẹ nó tuyệt vời, toàn thân cơ thịt rắn chắc, đặc biệt là đường cong căng chặt xinh đẹp từ vai cho đến phía dưới làm cho người ta ghen tị.
Thân thể tràn ngập năng lượng như vậy, toàn bộ chỗ thịt ngon lành đều tụ lại trên hai cánh mông. Mông vừa to lại vừa mềm mại, tròn trĩnh cong nẩy giống hai trái dưa hấu.
Lúc ‘Xoát Bình Ca’ cởi quần, Hàn Tiểu Bằng nhìn đến cặp mông kia, thiếu chút nữa trực tiếp nộp vũ khí đầu hàng. Y nghĩ, này không phải trời sinh ra để bị thao sao?
Trực giác Hàn Tiểu Bằng nói cho y biết cái giáo xịn của y đụng trúng một cái khiên tốt, nhất thời kích động hơn chút. Đến khi xong việc liền phát hiện mặt trời đã lên cao rồi.
Y tại một quán ăn bên trong con hẻm trước khách sạn mua điểm tâm, nào là bánh bao, xíu mại, bánh rán gì gì đó, bản thân ăn vài cái, còn lại cho bạn tình, ở bên cạnh viết mấy câu:”Đừng quên ăn điểm tâm.”
Xong, y đi trả tiền phòng, rồi lại sờ soạng trên cái mông to tròn mấy cái, cuối cùng lưu luyến rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT