Trong phòng thẩm vấn, điều hoà mở công suất lớn. Hàn Tiểu Bằng lại mặt một chiếc áo chữ T, phía dưới là quần đùi màu lam, cánh tay và đùi bị lạnh đến nổi da gà. Tay phải bị còng vào trên bàn, nửa người bị lệch qua chỗ đó. Lớp kim loại bên trên còn đã bị tróc một lớp sơn, phỏng cừng là do thường xuyên còng vào tra khảo phạm nhân.

Đang lúc run cầm cập, cửa mở, một cảnh sát trẻ ôm một thùng lớn văn kiện toàn giấy đi vào. Trên thùng dán một miếng giấy trắng, phía trên dùng bút viết rõ ràng hai chữ lớn: Trần Hạo.

Đm! Trần Hạo Hại nhà ta làm chuyện gì thương thiên hại lý, phạm vào đại án kinh thiên động địa gì, mà tư liệu của y lại cần dùng cái thùng giấy lớn như vậy để đựng chứ? Y thề nếu không phải vì hơn phân nửa thùng đều là giấy A4, thì y đã đem đống văn kiện đó ăn nuốt hết rồi!

Phô trương thanh thế, gây áp lực cho người bị thẩm tra, mấy trò xiếc này y cũng được chơi nhiều rồi.

“Hàn Tiểu Bằng?” Tiểu cảnh sát cầm một túi hồ trong thùng giấy, mở ra, từ bên trong rút ra một tờ giấy. Hắn cũng không phải người lạ, chính là ‘Cảnh Hoa’ (cảnh sát đẹp như hoa?) đội hình cảnh năm nay vừa tiếp nhận, Hàng Hành.

Đại đội trưởng Hoành Sơn từng giặn hắn, phần tử tội phạm đều cực kỳ giảo hoạt và hung tàn, đa số là mềm nắn rắn buông. Nếu ngươi khách khí, bọn hắn sẽ làm càn; nếu ngươi hung dữ, bọn họ liền yên lặng. Cho nên nhân viên chấp pháp nhất định phải có khí thế, ngay từ cái nhìn đầu tiên phải làm cho đối phương e dè.

Bởi vì đồng chú Hàng Tiểu Hoa lớn lên rất được, Hoàng đại đội trưởng còn đặc biệt dặn, bảo hắn trăm ngàn lần không được cười, càng không thể khẩn trương.

Vì thế, trước khi đồng chí Hàng Tiểu Hoa bước vào phòng thẩm vấn, đã phải làm một đống thủ tục tâm lý.

Lúc này, hắn ngồi xuống trước mặt Hàn Tiểu Bằng, giống như y thiếu hắn mấy vạn tiền, cầm hồ sơ, trừng mắt lạnh lùng nói:

“Hàn Tiểu Bằng, nam, sinh ngày X tháng X năm 1982, quên quán XX, hiện cư trú ở thành phố Bình Sơn, chân núi Long Vận, tiểu khu số 18 căn hộ số 502. Tiểu học: Trường thực nghiệm tiểu học ở XX, Trung học: Trung học Đệ Nhất ở thành phố XX, Đại học: Đại học Quốc Dân Trung Hoa học viện quan hệ quốc tế….”

Hắn càng đọc càng cảm thấy rối, “Ngươi giờ đang làm việc cho chính phủ, thật đúng là đa cấp, nhân viên chính phủ cùng phần tử xã hội đen ở chung với nhau, muốn chuyện gì cũng đều có.”

Lại nói, tiểu cảnh sát này vừa vào cửa, Hàn Tiểu Bằng liền phát hiện hắn chính là đầu sỏ ngay ngã tư hô ăn cướp, là đầu sỏ hại y lạc mất Trần Hạo. Ban đàu lại còn tưởng hắn là đồ thần kinh chạy từ vệnh viện tâm thần ra, không nghĩ tới chớp mắt một cái, đã thành nhân viên chấp pháp

Lông mọc chưa dài, đã dám ở trước mặt dân chuyên nghiệp lên đời, quả thật là nghịch thiên mà! Giờ khắc này, Hàn Tiểu Bằng đã quyết định, phải cho con chim non mới ra đời này nếm thử chuat tư vị hiểm ác của thế gian.

“Ngươi và Trần Hạo là quan hệ gì?” Hàng Hành hỏi.

Hàn Tiểu Bằng gục đầu, không nói lời nào.

Hàng Hành không vui nhăn mi: “Ngươi và Chu Toàn, hai người là quan hệ gì?”

Hàn Tiểu Bằng liếc mắt nhìn hắn, vẫn là không nói gì.

Hàng Hành cười lạnh:”Chu Toàn và Trần Hạo hoạt động trong một tổ chức xã hội đen, ngươi cũng không thể không biết đi? Ngươi cho rằng ở trong này giả chết, rắm cũng không thèm phóng, thì sẽ an toàn ư?”

“Ba”. Vài tám ảnh chụp bị ném trước mặt. Ảnh tui không rõ lắm, nhưng vẫn có thể nhận ra ai là ai. Có mấy tấm ở trên, là lúc y đang kề vai sát cánh ôm Chu Toàn, trong tay toàn là vỏ chai rượu. Là ảnh chụp lúc bọn họ ở câu lạc bộ đêm.

Hàn Tiểu Bằng trong lòng cả kinh, đm nó, theo dõi từ khi đó cơ đấy! Lúc anh đây giúp cữu cữu quay một bộ phim ‘khiêu dâm’ kia, thằng nhãi này không phải cũng biết chứ….

Tiểu cảnh sát bên kia vẫn còn đang nói: “Tôi nói cho mà nghe nghe, thẳng thắng khoan hồng kháng cự ngiêm phạt. Từ giờ trở đi, hỏi ngươi cái gì phải đáp cái đó, phải tích cực phối hợp với cảnh sát và nhân viên chấp phát phá án.”

Hàn Tiểu Bằng thoáng nhướng mi: “Tôi nếu không muốn phối hợp, các người còn không phải sẽ treo tôi lên sao?”

Nghe y nói như vậy, đồng chí Hàng Tiểu Hoa nở nụ cười, sau đó tự cảm thấy không ổn, nhanh chóng đem mặt đông thành một tảng đá, uy hiếp nói: “Bọn tôi đương nhiên sẽ không làm thế. Bất quá nếu ngươi muốn biết, thì là có một chỗ, ngươi nhất định sẽ không muốn vào đâu.”

Hàn Tiểu Bằng hỏi: “Chỗ nào?”

“Ngươi có từng nghe qua Trung Quốc có một đơn vị rất đặc biệt, gọi là Kỷ Uỷ không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play