Hai anh chàng cao lớn, lột sạch toàn thân, một đường từ mặt đất lăn lên trên sô pha, lại từ sô pha lăn đến trên giường. Lần cuối cùng Hàn Tiểu Bằng điên cuồng như vậy, cả ngày không có việc làm, thích cùng người yêu dính chặt vào nhau, là vào năm tư đại học.

Đó là mối tình đầu của y, giống như mọi tình yêu vườn trường khác vậy, bắt đầu nhanh chóng kết thúc vội vàng. Sau cùng, người yêu y về quê nhà phía Nam để làm việc, Hàn Tiểu Bằng lại đến thành phố phía Bắc này, vứt bỏ quá khứ, từ đó về sau trở thành một người vô hình. Kết quả thứ y học được chính là cách chấp nhận số phận mà cái nghề này đem đến.

Mặc dù kết cục bất đắc dĩ nhưng lại đau lòng của ‘Hàn Tiểu Bằng’ lúc đó không còn khiến Bằng Bằng đau khổ tột cùng như trước đây, nhưng mỗi lần nhớ đến, khi đó ngây ngô thổ lộ dưới bóng cây, lãng mạng cùng nhau nằm ngắm sao trên sân thể dục, vai tựa vai vào những ngày đông giá rét, cùng uống bia ăn lẩu nóng hổi, tất cả đã trở thành những hồi ức trong trẻo nhất chân thực nhất, để y trân trọng cả một đời này.

Sống kiếp đặc công tám năm ròng, đủ khiến Hàn Tiểu Bằng vốn hoạt bát hiếu động trở nên trầm mặc ít lời, dần dần chết lặng, nguỵ trang và giả dối trở thành thói quen của y. Cho đến khi y gặp Trần Hạo, trái tim phủ đầy bụi bẩn đã lâu kia như bị người ta dùng búa gõ từng phát một, lặng yên nứt ra một cái khe hở.

Từ bên trong cái kẽ hở nhỏ xíu kia, thiếu niên nhỏ bé lớn tiếng khóc to tiếng cười, có điểm ngây ngốc, cũng có chút đê tiện, tràn đầy nhiệt huyết tuổi trẻ, Hàn Tiểu Bằng của thời đại học đã trở về.

Y nằm trên giường, sờ khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Trần Hạo:”Hạo Hạo, ta muốn nói ngươi một chuyện.”

“Chuyện gì?”

Hàn Tiểu Bằng kề sát vào hắn:”Ngươi phải nhìn ta cho thật rõ, ta mới nói.”

Trong bóng đêm, Trần Hạo chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Hàn Tiểu Bằng. Hắn đứng dậy mở đèn đầu giường. Ánh đèn ấm áp chiếu xuống, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của đối phương cuối cùng cũng hiện rõ ra.

Trần Hạo hôn y một ngụm:”Nói đi.”

“Ta là thật tâm.” Đôi mắt Hàn Tiểu Bằng đen láy:”Chỉ có trước mặt ngươi ta mới là thật. Ra khỏi cửa, đến nơi khác, người khác, tất cả đều là giả.”

Hai mày Trần Hạo như dính lại một chỗ, hắn cảm giác Hàn Tiểu Bằng hình như đang nói với hắn chuyện gì đó rất quan trọng, chỉ là nói không rõ, khó mà hiểu được. Hắn mở miệng, nhưng rồi lại không có hỏi ra. Mỗi người đều có bí mật của mình, nếu Hàn Tiểu Bằng có, Trần Hạo hắn đương nhiên có. Nếu thật sự có thể nói ra, sẽ không dù không có ai cũng dấu dấu diếm diếm như thế này.

Hàn Tiểu Bằng lại giữ chặt mặt hắn:”Hạo Hạo, ngươi nhìn ta này, nhớ kỹ những lời ta nói tối ngày hôm nay. Ta đối với ngươi là thật, đối với những người khác toàn bộ đều là giả.”

Trần Hạo chăm chú nhìn y:”Ta nhất định sẽ nhớ kỹ.”

Hàn Tiểu Bằng cười cười, bỏ tay xuống, tắt đèn chuẩn bị đi ngủ. Đúng lúc này, điện thoại của Trần Hạo vang lên.

Hắn bò xuống giường, giựt lấy di động vọt đến thư phòng bên cạnh. Xuyên qua cánh cửa khép hờ, Hàn Tiểu Bằng thấy Trần Hạo quay lưng lại với y, ánh sáng le lói chiếu lên hai bên vòng eo rắn chắc, trong bong tối có một loại gợi cảm không nói nên lời. Phía dưới của y lại có cảm giác, đang định chốc nữa phải làm thêm một phát, đã thấy Trần Hạo vội vã bước vào, túm lấy quần áo mặc lên người.

“Ta đi ra ngoài một lát.” Giọng nói hắn lạnh lùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play