- “Tại sao…” Đó là lần đầu tiên cô thốt lên câu hỏi yếu ớt ấy.

Tại sao lại có cuộc gặp gỡ này? Lẽ nào duyên phận giữa cô và anh chỉ là sự đam mê trong phút chốc để rồi nhanh chóng đổi thay trong chớp mắt.

Một chớp mắt dài bao lâu? Phật dạy: “Một tiếng đàn dài bằng sáu mươi chớp mắt.”

Ngôi làng nhỏ thời niên thiếu, cây hòe cổ thụ, cậu con trai ngủ gà ngủ gật, và cả cô em gái nhỏ của cậu. Tất cả, tất cả những gì từ khi quen biết anh đến nay đều như chiếc đèn cù quay vòng vòng trong đầu cô, đến cả câu nói đó: “Khinh Vãn, chúng ta ly hôn thôi!” cũng vậy.

Ánh đèn vàng vọt chiếu xuống, bờ mi run rẩy bất chợt bừng mở, Khinh Vãn nhìn căn phòng trống rỗng, chỉ còn lại một mình, chiếc giường đơn lạnh lẽo cũng không thể an ủi được tấm thân băng giá. Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng bàn phím vẫn vang lên từng hồi. “Xin hãy tha thứ vì tình yêu của anh không đủ lớn, cho dù em có ẩn mình trong ánh đèn sắp tàn thì xin em hãy cho anh tìm thấy em, để kiếp sau anh có thể bù đắp hạnh phúc mà anh nợ em.”

Nhắm mắt lại, làm dịu hơi thở trong lồng ngực, trên trán vẫn lấm tấm mồ hôi, Khinh Vãn vắt tay qua trán, thở hắt ra một hơi, đúng rồi, cô lại vừa nằm mơ, vẫn là cảnh vật ấy, hình bóng thân thuộc ấy và cả lời nói tàn nhẫn ấy nữa. Từng việc, từng việc của ngày hôm đó chưa bao giờ rời khỏi ký ức, tâm hồn cô mà vẫn âm thầm nhức nhối.

- “Cho dù anh có đi bao nhiêu năm thì em vẫn đợi…”

- “Không, em đừng đợi!”.

- “Tại sao?”.

- “Bởi vì không đáng… Vì tôi không thể chịu đựng được sự chờ đợi của em!”.

Với tay tắt nhạc, căn phòng trở nên yên tĩnh, sự yên tĩnh khiến cho người ta cảm thấy có chút không quen. Cô quay đầu nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn mười giờ ba mươi phút, bụng bắt đầu sôi sùng sục. Hôm nay bị cảm nhẹ, sau khi tan sở, cô chẳng thèm tắm rửa gì mà leo ngay lên giường nằm. Theo thói quen bật máy tính, mở hòm thư và vẫn như mọi khi, chỉ nhận được email của Tiểu Nghệ.

- “Thành phố này là một sa mạc phồn hoa, chỉ hợp với cầu vồng rực rỡ. Những người đau khổ đều đổ ra khắp đường phố để tìm kiếm dấu vết của hạnh phúc, tình yêu chỉ là truyền thuyết, hoa khó nở, quả khó đơm!”.

Cô nhếch môi, không trả lời mà đóng hòm thư lại.

Đến bên cửa sổ, mưa vẫn rả rích không ngừng, cô vươn tay để mặc cho những giọt mưa ướt từng đầu ngón tay, để mưa lau ướt khuôn mặt vẫn còn ngái ngủ.

Thói quen là một thứ thật đáng sợ, năm năm qua, thói quen của cô vẫn chẳng có gì thay đổi, có lẽ chẳng phải cô không muốn quên quá khứ mà đó đơn giản chỉ là một thói quen, và đã là thói quen thì người ta rất ngại thay đổi.

Mở tủ lạnh, bên trong rỗng không, chỉ còn lại vài chai nước khoáng, cô ngẩn ra một hồi rồi quay mình với chiếc áo khoác, cầm chìa khóa và tiền đi xuống lầu.

Tệ thật! Xuống đến tầng trệt mới phát hiện ra mình không mang theo ô, gần đây đầu óc cứ như bã đậu, chẳng nhớ được điều gì. Xòe tay che đầu, cô chạy nhanh đến siêu thị gần đó, chị chủ siêu thị chừng hơn ba mươi tuổi khá là xinh đẹp. Cửa kính mở ra, chị chủ trông thấy cô bước vào, theo thói quen nở một nụ cười nhã nhặn: “Khinh Vãn, hôm nay còn muộn hơn cả hôm qua đấy!”.

- “Vâng, em ngủ quên mất!”. Khinh Vãn cười, cơ bản là cứ nửa đêm bị đói mới mò đi mua đồ, vì vậy nên chị chủ rất ấn tượng về cô, thi thoảng trong lúc thanh toán còn tranh thủ “buôn bán” vài câu, cũng có thể xem là người quen.

Tiến thẳng đến giá hàng để những thực phẩm mà mình cần, nhìn hàng hóa nhiều đến hoa cả mắt, cái bụng trống rỗng của cô đã sôi lên ùng ục, nhưng chẳng biết nhặt thứ nào. Con người lại luôn như vậy, có nhiều thứ để chọn xem chừng còn phức tạp hơn ít, có lẽ vì có quá nhiều thứ để lựa chọn chăng? Quanh quẩn quay tới quay lui, thật khó mà chọn, đợi đến khi những đồ tốt đều bị người khác lượm hết chỉ chừa lại một thứ duy nhất, lúc đó mới hối hận sao chẳng lựa ngay từ lúc đầu.

Tay trái cầm hộp bánh trứng vị sôcôla, tay phải cầm gói Oreo, do dự một hồi, định đặt trả lại hộp bánh trứng lên giá. Tuy cả hai đều có vị sôcôla nhưng không ăn thử thì ai có thể biết chính xác được thứ nào ngon hơn!

Chị chủ sau khi tiễn một vị khách, quay lại nhìn thấy trên quầy đặt một bình trà xanh, một hộp Oreo, một bịch bim bim và cả một túi thức ăn cho mèo. Chị ngẩng đầu lên cười nói: “Ăn những thứ không có dinh dưỡng thế này không tốt cho dạ dày đâu!”. Tuy nói như vậy nhưng chị vẫn nhanh nhẹn tính toán: “Tổng cộng hai mươi ba tệ năm hào.”

Khinh Vãn “vâng” một tiếng rồi lấy trong túi ra một tờ năm mươi tệ hơi ướt, vuốt vuốt và đưa cho chị chủ.

Thanh toán xong, cô chào chị chủ ra về, bên ngoài mưa vẫn tí tách rơi, cô ôm những thứ đồ vừa mua vào ngực định bước đi thì nghe tiếng chị chủ gọi với theo: “Khinh Vãn…”.

Cô quay đầu lại, thấy chị chủ đưa cho cô một chiếc ô: “Cầm lấy này, lớn thế này rồi mà vẫn không biết tự chăm sóc mình”.

Khinh Vãn nhận ô và vội vàng cảm ơn, chào chị chủ rồi quay người nhìn làn mưa mịt mùng bên ngoài, chẳng biết một cô gái đã đứng trong làn mưa tự khi nào, không cầm ô tay ôm vở, dáng vẻ như đang chờ ai đó, một lúc sau có một cậu thanh niên cầm chiếc ô màu xanh vội vàng chạy tới. Vì khoảng cách không xa lắm nên Khinh Vãn có thể nghe rõ lời trách móc của chàng trai nọ: “Sao em lại quên ô rồi, lần nào cũng thế, làm gì cũng ẩu đoảng!”.

Cô gái đó bị mắng nhưng cũng không đáp lại mà chỉ mỉm cười, một lúc sau che chung ô với cậu con trai rồi cùng bước đi. Cậu thanh niên một tay cầm ô, một tay ôm lấy cô, còn cố ý nghiêng phần ô về phía bạn gái, miệng vẫn không ngừng lầu bầu: “Lần sau mà em cứ quên thế này thì anh sẽ chẳng thèm quan tâm nữa, để xem không có anh bên cạnh thì em làm được gì!”.

Không nghe rõ cô gái nói gì, Khinh Vãn vẫn nhìn chăm chú niềm hạnh phúc nho nhỏ ấy.

Đột nhiên nhớ khi đó, cũng trong cơn mưa phùn như thế này, anh mặc áo sơ mi trắng đứng dưới ký túc, vẻ mặt hình sự như ông cụ non mắng cô: “Tống Khinh Vãn, em cầm tinh con heo à? Đồ cần mang đến thì lại không mang, cả ngày trời đầu em toàn nghĩ cái gì thế?”.

Xem xem, một sinh viên xuất sắc cũng biết nói những lời như thế này? Trong lòng cô đã không dưới một lần bất bình thay cho những cô gái bị mê hoặc bởi ngoại hình nho nhã của anh, nhưng cho dù như thế cô vẫn quàng tay anh và nũng nịu: “Bởi vì hôm nay hẹn hò nên từ tối hôm qua, trong đầu em toàn nghĩ đến anh, chỉ mong thật mau được gặp anh, những thứ khác đều quên sạch, cho nên… Như Sênh, anh đừng trách em mà. Chẳng thể khác được, ai bảo anh hấp dẫn quá!”.

Ngay sau đó cô đắc thắng nhìn khuôn mặt điển trai của anh đang đỏ bừng, mừng thầm trong lòng nhưng vẫn không quên vểnh tai nghe những lời “cằn nhằn” của anh: “Lần sau mà em cứ quên thế này thì anh sẽ chẳng thèm quan tâm em nữa! Da mặt em dày nữa cũng vô dụng”.

Câu nói vô cùng quen thuộc, nhưng sau này anh đã làm thật, anh không quan tâm đến cô nữa, thậm chí còn đi xa mãi mãi không về bên cô.

Phạm Như Sênh - bỗng nhớ những điểm tốt của anh, nhớ giọng nói, nhớ hình bóng và cả… sự tàn nhẫn của anh nữa.

Trước mắt đột nhiên xuất hiện một bóng hình đang lặng lẽ bước đi trong mưa. Khinh Vãn mở mắt to hết cỡ, trong chốc lát bàn chân chuyển dịch một cách vô thức mà ngay bản thân cũng không hề nhận ra.

Những hạt mưa li ti vẫn không ngừng rắc trên người, cô vội vã chạy theo sau hình bóng đó cho đến khi thấy anh ta dừng lại vẫy một chiếc taxi rời đi, lúc đó cô mới dừng bước.

Đứng trong mưa, ánh mắt vẫn nghi hoặc nhìn về phía xa, trong lòng khẽ than, là anh ư? Có phải là anh không? Thế nhưng… anh đã đi được năm năm rồi, chẳng phải là năm năm sao?

Cảm giác mất mát vẫn chưa chiếm trọn trái tim cô, vì đã quen rồi, quen với sự thất vọng sau mỗi lần mong ngóng, cho nên cô chẳng hề cảm thấy buồn bã. Khi một hạt mưa rất to đập vào trán làm cô sực tỉnh lại, lúc đó mới phát hiện ra rằng mình đang đứng ngây trong cơn mưa ngày càng nặng hạt, Khinh Vãn vội vàng bật ô rồi ôm chặt đồ ăn mà mình mới mua và đi về hướng nhà mình.

Nhà cô ở tầng năm, về đến cửa vừa hay tiếng điện thoại trong nhà réo vang, cô vội mở cửa, tháo giày, chẳng kịp đóng cửa mà bổ nhào lên sofa để nhận điện: “A lô…”.

Hơi thở có đôi chút gấp gáp, cô cẩn thận ghìm lại.

- “Khinh Vãn, là mình đây!”.

Im lặng hồi lâu, một giọng nữ lanh lảnh mới cất lên trong điện thoại.

Tảng đá trong lòng cũng phút chốc rơi tuột, Khinh Vãn nằm trên sofa, hít một hơi thật sâu rồi mới trả lời: “Cậu đấy à?”.

- “Cậu đấy à..., nghe cái điệu này có phải rất thất vọng đúng không?”.

- “Cậu nghĩ cái gì thế?”. Tuy biết rõ bên kia không thể nhìn thấy nhưng khuôn mặt cô vẫn hiện lên vẻ ngượng ngùng, vội vàng chuyển đề tài: “Tiểu Nghệ, gần đây thế nào? Định bao giờ về?”.

- “Bao giờ về á? Ầy… Cậu đã nhận được thư tớ gửi chưa?”.

- “Được rồi, thành phố nào sa mạc nào? Người không biết lại cho rằng cậu đang ở sa mạc Sahara cũng nên, cậu lưu lạc ở đâu mà lại thốt lên câu đầy cảm tính ấy?”.

- “Ha ha, chỉ là vô tình đọc được trên mạng, thấy hay thì nhớ thôi, các cô gái ở Tân Cương rất xinh đẹp, tớ định ở lại đây vài ngày, lại còn được ăn nho miễn phí nữa, lần sau tớ sẽ gửi cho cậu ít nho khô nhé, nho khô chính hiệu một trăm phần trăm đấy!”.

- “Tớ không cần nho khô, cậu nhanh nhanh về đi, một mình ở thành phố G, bạn bè chẳng có mấy, buồn muốn chết đây này!”.

- “Ây… chẳng phải còn có Thang Bồng hay sao? Người ta đã theo đuổi bao nhiêu năm như thế, cậu thật nhẫn tâm, đến giờ cũng không chịu nhận lời, còn nói cái gì nữa! Người ta đẹp trai, gia đình giàu có, nếu mà là tớ khéo chẳng “đứt đừn đựt” rồi ấy chứ!”.

- “Cậu lại nghĩ linh tinh gì thế? Chúng tớ chỉ là bạn bè bình thường!”.

- “…”. Đầu dây bên kia im lặng, một tay Khinh Vãn đang xoắn dây điện thoại cũng dừng lại.

- “Sao vậy? Sao đột nhiên lại không nói gì nữa?”.

- “Alô… không sao cả, chỉ là có một chuyện không biết có nên nói với cậu không?”.

- “Chuyện gì?”.

- “Hôm qua, “chat” với Đại Dũng trên QQ, cậu ta nói Phạm Như Sênh đã từ Mỹ về rồi, mà về hơn một năm rồi, bây giờ đang làm viện trưởng bệnh viện thành phố G...”.

Những lời sau cùng Khinh Vãn nghe không rõ, trong đầu chỉ có một câu duy nhất lặp đi lặp lại: Anh ấy đã về, về thật rồi, mà về những hơn một năm rồi, chỉ là trong hơn một năm qua anh ấy vẫn không hề đến tìm cô, thế là như thế nào? Những gì trước đây đã trở thành dĩ vãng, tất cả ký ức chỉ có một mình cô giữ lấy, còn người khác đã quên từ lâu. Còn cô vẫn ở chỗ cũ mà chờ đợi trong ngu ngốc…

- “Khinh Vãn, còn ở đấy không? Cậu không sao đấy chứ?”.

Tiếng Tô Nghệ trong điện thoại vang lên lo lắng, Khinh Vãn định thần trở lại, ánh mắt vẫn ngây dại, cô trả lời: “Tớ không sao, như thế chẳng phải rất tốt hay sao? Cuối cùng anh ấy cũng thực hiện được lý tưởng của mình… Tớ nên mừng mới phải… ”.

Từ trước vẫn cho rằng “Cô bé bán diêm” là một câu chuyện hạnh phúc.

Một que diêm nho nhỏ, một đốm lửa nhỏ nhoi nhưng có thể nhìn thấy toàn bộ mộng tưởng, đó chẳng phải là hạnh phúc hay sao?

Chỉ là, cổ tích vẫn là cổ tích, còn hiện thực thì đốt một que diêm thấy đôi mắt cay xè nhưng chẳng thấy kết quả gì.

Thứ cuối cùng có thể nhận lấy chỉ là chút tàn tro trên bàn tay.

Cũng giống như tình yêu của cô dành cho anh, cũng giống như cuộc hôn nhân ngắn ngủi của họ vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play