Editor: La Mạn Vân Linh

Trước khi vào cung một ngày. 

Chính là lúc ăn cơm trưa. 

Liễu thị đùa giỡn nước trong bát cơm, thủy chung là vẫn không an tâm, hỏi: "Lão gia, ngày mai tiến cung rồi, sao Kim Lăng còn chưa trở lại."

Nói đến chuyện này, Hứa Thanh Thư cũng hạ bát đũa xuống, bởi vì Thẩm thị bị hưu, yêu cầu duy nhất trước khi vào cung của Hứa Kim Lăng chính là hi vọng mấy ngày còn lại có thể làm bạn với Thẩm thị, hắn cho phép, mấy ngày trước đây vốn nên kêu cho nàng trở về, thế nhưng trở về chỉ có mình Phạm Âm, tiện thể nhắn nói nàng sẽ không bỏ lỡ thời gian tuyển tú. 

Chẳng qua giờ đã xế chiều, Hứa Thanh Thư cũng buồn bực: "Không phải cho người đi dẫn nàng trở về rồi sao? Ngươi gấp có ích lợi gì."

Nói đến đây Liễu thị liền tức, tàn nhẫn bẻ chiếc đũa: "Ta làm sao có thể không vội, lúc trước Phạm Âm trở lại ngươi nên phái người đi Tử Trúc viện gọi về. Hiện tại đã là lúc nào rồi, một chút tin tức cũng không có!" Nếu nha đầu này không tiến cung, vậy làm sao bây giờ, Hứa gia mới vừa vặn cắm rễ, nơi nào chống lại gió táp mưa sa.

Hứa Thanh Thư cũng không có tâm tình ăn cơm: "A Khang, ngươi dẫn người đi Tử Trúc viện. Trong đêm nay dẫn nàng trở về."

A Khang đáp một tiếng liền lập tức đi xuống chuẩn bị.

Chỉ có điều mọi người đợi đến khi trăng sáng sao thưa cũng không có tin tức gì. 

Lần này Liễu thị là hoảng triệt để rồi, ở trong phòng đi tới đi lui, luôn cảm thấy là A Khang không đáng tin, liền lại để cho quản gia đi suốt đêm đến Tử Trúc viện.

Liễu thị chạy đến thư phòng của Hứa Thanh Thư trách móc: "Ngươi xem đi, giờ đã là buổi tối mà một bóng người cũng không có, ngày mai làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?"

Hứa Thanh Thư đau đầu xoa trán, thật vất vả bình tĩnh lại tâm tình nhìn xem sách, Liễu thị cố tình ầm ĩ đến nơi này, đột nhiên đứng lên, đem sách đập trên bàn: "Chỉ mình ngươi gấp ta không vội sao?"

Liễu thị sợ đến ngây ngẩn cả người, an tĩnh rất nhiều.

Hứa Thanh Thư thở dài: "Ngươi về đi, ta cho toàn bộ người Hứa phủ đi kêu."

...

Một bên khác, Hứa Kim Lăng mặc trang phục nam tử, uốn tại góc tường, nhìn rất nhiều người Hứa phủ đi ra ngoài.

"Này, sao ngươi lại không đi vào?" Phương Cảnh Húc đứng ở sau lưng nàng, sáng nay hắn không hiểu ra sao bị người gọi ra phủ, không nghĩ tới lại là Hứa Kim Lăng, không những mình phải đưa cho nàng một bộ nam trang mà còn chạy đến các nhà thanh lâu đi dạo, Phương Cảnh Húc nhớ lần đầu tiên hắn gặp phải kỳ hoa nữ tử, do dự một hồi, thanh lâu vốn dĩ không sạch sẽ nên hắn không muốn mang nàng đi, kết quả Hứa Kim Lăng sống chết nhắc chuyện khi còn bé không buông tha.

Bất đắc dĩ, Phương Cảnh Húc không thể làm gì khác hơn là đem nàng che phủ chặt chẽ, cố hết sức không cho nàng xem thấy một vài thứ gì đó, sau đó chạy đến tiệm rượu ăn cơm, nói chung, kết thúc một ngày, tiền tiêu vặt của hắn đã không còn. 

Hứa Kim Lăng chỉ để ý nhìn chằm chằm cửa Hứa phủ: "Ngày mai ta phải tiến cung tham gia tuyển tú, sau này không thể gọi ngươi là đầy tớ được nữa rồi!" Đột nhiên quay đầu lại, mang theo ánh mắt có chút đáng tiếc nhìn hắn.

Phương Cảnh Húc ngạc nhiên: "Là thật?"

"Ngươi có biết?" Hứa Kim Lăng hỏi ngược lại.

Phương Cảnh Húc có chút không dễ chịu, hắn có thể nói hắn lúc trước đối với nữ nhân này có chút động tâm sao? Muốn cho Phương phu nhân tới cửa cầu hôn, kết quả Phương phu nhân rất hàm súc nói cho hắn biết Hứa Kim Lăng là muốn vào cung tuyển tú, lúc đó Phương Cảnh Húc cũng không để ở trong lòng, chỉ cho là Phương phu nhân muốn tìm nhà khác tốt hơn, chỉ ngóng trông lúc mình có thể chưởng quản Phương gia liền có thể rước nàng vào cửa.

Hứa Kim Lăng không có chú ý tới ánh mắt của Phương Cảnh Húc, cứ thế nói tiếp: "Không bằng ngươi tiến cung làm thái giám đi, như vậy chúng ta vẫn là bạn tốt, ngươi liền thật sự thành nô lệ của ta."

Phương Cảnh Húc sắc mặt xanh mét, rống: "Cút." Nói xong liền xoay người rời đi.

Hứa Kim Lăng một phát bắt được hắn: "Đừng đi a, còn có chuyện cần ngươi làm đó."

Phương Cảnh Húc sững sờ: "Đã đưa ngươi về nhà, còn có chuyện gì."

...

Phương Cảnh Húc nhìn cái chuồng chó cao nửa mét này, nghi vấn: "Ngươi khi nào thì đào chuồng chó?"

Hứa Kim Lăng không để ý tới hắn, đem mấy tảng đá bên cạnh chất thành đống lên, chỉ vào động chó kia nói: "Ngươi chui, ta trèo tường."

"Ta?" Phương Cảnh Húc không thể tin nhìn nàng.

Hứa Kim Lăng gật đầu: "Đúng vậy, ngươi chui qua, sau đó ta trèo tường, ngươi ở bên kia đỡ ta."

Đương nhiên, Phương Cảnh Húc ngọc thụ lâm phong là hắn cho dù có đánh chết cũng không thể làm như vậy, thế nhưng ở dưới ánh mắt vô cùng đáng thương của Hứa Kim Lăng, trong nháy mắt nguyên tắc gì cũng bỏ sang một bên.

Lúc Hứa Kim Lăng nhảy xuống đầu tường, Phương Cảnh Húc vững vàng tiếp được nàng.

Hứa Kim Lăng thấy bốn phía không có ai, có chút thương cảm nói: "Sau này tạm biệt không biết khi nào mới gặp lại." Nói xong chủ động ôm hắn một hồi. Liền chui vào bụi cỏ sau tiểu viện.

Phương Cảnh Húc ở tại chỗ sửng sốt hồi lâu, tựa hồ đầu ngón tay lưu lại nhiệt độ của nàng, thật sự... Đời này liền không thể gặp lại sao?

Khi Hứa Kim Lăng trở về phòng, Phạm Âm cũng sớm đã chuẩn bị xong nước tắm: "Tiểu thư,ngươi đói không, ta cố ý nhờ nương nấu canh hạt sen cho người ăn, ta thổi thổi cho nguội bớt là ăn được rồi."

Kim Lăng liền vội vàng kéo nàng: "Để ta tự làm, ngươi sau này phải theo ta tiến cung, còn chút thời gian thì bồi Lâm thẩm đi."

Nước mắt Phạm Âm đột nhiên rơi không báo trước: "Cám ơn tiểu thư."

"À, đúng rồi, hiện tại tình hình Hứa phủ thế nào." Hứa Kim Lăng đột nhiên hỏi.

Phạm Âm ngừng lại khóc: "Tiểu thư, hiện tại toàn bộ quý phủ từ trên xuống dưới đều ở đây tìm người, Liễu di nương không yên lòng lôi kéo lão gia đi Tử Trúc viện tìm người, nói cho dù như thế nào cũng muốn đem ngươi về."

Hứa Kim Lăng hài lòng cười. Không lâu lắm liền trốn vào ổ chăn ngủ.

...

Sáng sớm ngày thứ hai, Liễu thị cùng Hứa Thanh Thư mệt mỏi lết thân thể trở lại Hứa phủ.

Mà Liễu thị đã sắp muốn bùng nổ cơn giận, trước tiên không nói thiên tân vạn khổ chạy đến Tử Trúc viện tìm người, cửa viện cũng đã đóng, Hứa Thanh Thư đứng ở ngoài cửa hô hồi lâu mới có người đến mở cửa, thật vất vả đi vào, muốn tìm Thẩm thị, kết quả Thẩm thị chết sống không muốn gặp, Thẩm thị không chịu gặp bọn họ thì bọn họ làm sao tìm được Hứa Kim Lăng, nàng ta lại không thể tự tiện xông vào, Liễu thị ở bên ngoài đúng là mài hỏng miệng lưỡi mới cầu được Thẩm thị mở cửa, kết quả Thẩm thị đi ra nói cho bọn họ biết Hứa Kim Lăng trời vừa sáng đã rời đi rồi. 

Sấm sét giữa trời quang a! 

Cho nên một đám người lại đuổi trở về, lúc trở lại trời đã sáng, hai người một khắc không tìm được Hứa Kim Lăng vậy thì một khắc cũng không dám ngủ, suốt đêm qua lại bôn ba, làm cho hai người quen sống trong nhung lụa nháy mắt chịu không được.

Ai biết chân trước mới vừa vào Hứa phủ chân sau A Khang liền mang theo người trở về nói là đại tiểu thư tối hôm qua đã trở lại.

Liễu thị suýt chút nữa tức giận đến té xỉu: "Ngươi sao không nói sớm a!"

A Khang cũng rất oan ức, chính mình từ xế chiều hôm qua vẫn bận rộn được chứ, nửa đêm thực sự quá mệt mỏi trở về nghỉ ngơi một chút, biết được tất cả mọi người phát động rồi, kết quả tiểu thư khỏe mạnh ở trong phủ, hắn lại bò lên đi tìm Hứa Thanh Thư bọn họ, ai biết thế nhưng bỏ lỡ.

Nói chung mới sớm tinh mơ, Hứa phủ trên dưới toàn bộ cũng đã rầu rĩ gục xuống.

"Được rồi, hãy đi nghỉ ngơi đi." Hứa Thanh Thư là một nam nhân cũng không chịu nổi. 

Liễu thị vội vàng nghĩ đi ngủ bù, nhưng không nghĩ bị Kim Lăng gọi lại.

"Liễu di nương." Hứa Kim Lăng dặn dò Phạm Âm đem đồ chuẩn bị tốt đều mang lên xe ngựa, lần đầu thân thiết kéo tay Liễu thị: "Ngày hôm qua Kim Lăng quá không hiểu chuyện, làm cho Liễu di nương bôn ba mệt nhọc."

Nhiều người nhìn như thế, Liễu thị không thể lộ vẻ hung dữ: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, ngươi an toàn về nhà là tốt rồi, dọc theo đường đi ngươi phải cẩn thận, di nương sẽ không tiễn ngươi." Dứt lời xoay người đã nghĩ rời đi.

Hứa Kim Lăng mỉm cười kéo một cái lại đem nàng lôi trở về: "Liễu di nương, ta lập tức phải đi, theo ta trò chuyện một chút không được sao?"

Liễu thị trong lòng biết nha đầu này là cố ý chỉnh nàng, cắn răng: "Ta sợ Thụy Nhi một buổi tối không thấy ta sẽ khóc."

"Ta mới vừa nhìn rồi, tiểu đệ còn đang ngủ."

Liễu thị một hơi giận dấu ở ngực không chỗ phát tiết.

Hứa Kim Lăng vẫn cười tủm tỉm lôi lôi kéo kéo Liễu thị, nhìn thân thể Liễu thị sắp ngã xuống, nàng hài lòng cười cười, bám vào bên tai Liễu thị nhỏ giọng nói: "Cho dù mẹ ta không ở đây, ngươi đời này cũng đừng muốn ngồi trên vị trí chủ mẫu Hứa gia." Nói xong liền buông tay mình ra, lấy khăn tay từ trong lồng ngực xoa xoa, sau đó kín đáo đưa cho Thanh Trúc đứng sau lưng Liễu thị: "Cho ngươi."

Tay Liễu thị giấu ở dưới áo đã nắm thật chặt, móng tay cũng đã lõm vào trong thịt, người mấy chục tuổi bị một tiểu cô nương chọc giận đến uất ức mà vẫn nhịn, làm sao chịu được. 

Hứa Kim Lăng vừa lên xe ngựa đã nhìn thấy đôi mắt Phạm Âm đỏ ngầu ngồi ở chỗ đó, an ủi: "Đừng thương tâm, sau này còn có cơ hội trở về." Nói xong liền tựa ở một bên chợp mắt.

...

Bên trong hoàng cung.

Hoàng đế trẻ tuổi chính đang phê duyệt tấu chương.

Hoàng Đức Hải nhẹ giọng đi đến bên cạnh hoàng thượng.

Lý Vũ cảm giác có người tới gần, chưa ngẩng đầu, chẳng qua thản nhiên hỏi: "Chuyện gì."

Hoàng Đức Hải nói: "Hoàng thượng, Hộ bộ mới vừa đưa tới danh sách tú nữ năm nay để người quyết định thời gian chọn duyệt."

Lý Vũ ngẩng đầu, liếc nhìn thứ trong tay Hoàng Đức Hải: "Để vậy đi, ngày chọn duyệt ngươi để Thái hậu định đoạt đi."

Hoàng Đức Hải đáp một tiếng: "Vâng." Liền yên lặng lui xuống.

Chung Thúy cung.

Mùi đàn hương nhàn nhạt nhẹ nhàng bồng bềnh ở khắp nơi.

Tập Thu cầm quạt hương bồ nhẹ nhàng phe phẩy: "Nương nương, năm nay tú nữ cũng đã vào ở Trữ Tú cung."

Người dựa vào trên giường hai mắt khép hờ, lông mi dày đặc khẽ rung động, tóc dài tùy ý tán loạn, đôi môi khẽ mở: "Ừ... Có gì đặc biệt?"

Tập Thu tự suy nghĩ một hồi, rõ ràng khi nữ tử nói tới đặc biệt là đánh giá thân phận: "Trong đó có một vị là biểu muội Lương phi nương nương."

Đức phi tinh tế vuốt ve mái tóc mình: "Lương phi không được sủng ái nên cần nhờ biểu muội của mình ra tay sao?"

"Ha ha." Tập Thu không khỏi bật cười: "Nương nương, lời này của ngài quá trực tiếp."

Lương phi này tuy rằng là một trong tứ phi cao quý, nhưng tính tình điêu ngoa vô cùng, nếu không phải bởi vì cha nàng là Đại tướng quân, nàng không chắc từ vị trí Tiệp dư bò lên Phi vị đâu, có thể chính vì vậy Hoàng đế càng ngày càng chán ghét nàng.

Mà vị chủ tử nằm ở trên giường chủ tử đây chính là Đức phi gần đây danh tiếng khá thịnh, rất được Hoàng thượng sủng ái, chủ tử này tốt, Tập Thu cũng theo được rồi, đã có không ít cung nữ nghĩ thông suốt qua nàng đến Chung Thúy cung này làm việc đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play