Editor: La Mạn Vân Linh

Mặc dù Sở quý nhân liên tục được thị tẩm mấy ngày, thế nhưng Đức phi cũng không sốt ruột mà Lương phi vốn bị hoàng đế hết sức lạnh nhạt gấp đến độ rối tinh rối mù, có thể không gấp sao, nàng ta đã gần một tháng không có bị lật bài tử.

Sau ngày thứ hai Sở mỹ nhân thị tẩm liền được phong làm lục phẩm Sở Uyển Dung, ngăn ngủi mấy ngày, từ một tú nữ nho nhỏ nhảy đến lục phẩm Uyển dung, hoàn toàn làm cho những vị phi tử từng từ vị trí thấp trèo lên vị trí cao kia tại hậu ghen tị không ngớt.

Đặc biệt là Lương phi, hận đến mức cắn nát khăn tay.

Chung Thúy cung.

Đức phi khi nghe đến tin tức này tay chải tóc cũng chỉ dừng động tác, ừm một tiếng, một lúc lâu mới bỏ lược xuống nói: "Tập Thu, ngươi đi phủ nội vụ nói với Lưu công công một tiếng là để Sở quý nhân chọn mấy cung nữ cơ trí chút, còn có, lựa nhặt mấy thứ đồ ngươi cảm thấy tốt đưa qua chỗ Sở quý nhân." Tập Thu đi theo Đức phi bên người từ lâu nên đã quen thuộc cách nàng nói chuyện, dạ xong liền đi phủ nội vụ.

Cũng may tên Hoàng đế này dù liên tục sủng hạnh Sở uyển dung mấy ngày nhưng vẫn cho hậu cung mưa móc cùng dính, trở về bên các phi tần khác, chỉ có điều vẫn không có phần của Lương phi. 

Kim Lăng từ khi tiến cung đến hiện tại đã nửa tháng, ngoại trừ Lương phi lúc trước mời đi ngắm hoa thì nàng rất ít ra ngoài, nghe Phạm Âm nói xong mấy tin tức gần nhất trong cung, chả là bởi vì Sở quý nhân những ngày gần đây danh tiếng cực thịnh, mọi người sớm đem chuyện của Hứa Kim Lăng quên không còn một mảnh, Lâm mỹ nhân từ lần đó cũng không có tới Tây Đình các nữa, Hứa Kim Lăng đúng là rất vui vẻ, chí ít chuyện của nàng cuối cùng cũng qua.

Phạm Âm nhìn Hứa Kim Lăng dần dần lộ ra nụ cười, rất là sốt ruột: "Tiểu thư, người nếu không cố sức tranh giành thì thật sự sẽ bị người quên lãng."

Kim Lăng nhìn Phạm Âm nhíu nhíu khuôn mặt nhỏ, cười hì hì nói: "Tiểu thư nhà ngươi tự có chừng mực." Bởi vì vừa nãy ăn một ít bánh ngọt, cảm thấy có chút khát nước, liền đưa tay rót nước trà, kết quả ấm trà trống không.

Phạm Âm sững sờ.

Hứa Kim Lăng đang tươi cười đột nhiên trầm xuống: "Phạm Âm, đi pha ấm trà mới."

Phạm Âm rất là quen thuộc vẻ mặt này của nàng, cầm ấm trà liền chạy tới phòng bếp.

Chờ Hứa Kim Lăng ăn uống xong liền ở tiểu viện của mình đi bộ, bên cạnh sân có một mảnh vườn hoa nhỏ, tuy rằng không lớn, thế nhưng làm chỗ viện quạnh quẽ này đúng là thêm mấy phần sắc thái.

Không lâu lắm, Phạm Âm mới chạy đến cạnh Kim Lăng nói: "Đã đến đông đủ."

Hứa Kim Lăng cúi đầu ừ một tiếng, sau khi vỗ tay phủi bùn đất, rửa tay mới chậm rãi đi vào trong phòng, nhìn bọn cung nữ thái giám đứng thành một hàng đang cúi đầu.

Hứa Kim Lăng thu hồi gương mặt tươi cười, ánh mắt nhàn nhạt nhìn bọn họ: "Phạm Âm, trước tiên rót cho ta chén nước."

Phạm Âm đáp một tiếng, sắc mặc nhìn không tốt: "Tiểu thư, không có nước, ta đây phải đi nấu."

Lời nói này xong, có một cung nữ phù phù một tiếng liền quỳ xuống đất, kinh hoảng nói: "Chủ tử tha mạng, là nô tỳ thất trách."

Hứa Kim Lăng mí mắt cũng không nâng: "Phạm Âm." Liền xoay người ngồi ăn bánh ngọt.

Dứt lời, Phạm Âm lấy ra bạc đã sớm chuẩn bị kỹ càng: "Chủ tử nói, tâm các ngươi nếu không ở chỗ này, chủ tử cũng không bắt buộc, dù sao từng là chủ tớ một hồi, nếu muốn rời đi, cầm chút bạc này liền về phủ nội vụ đi, ta sẽ không nói mấy việc xấu các ngươi đã làm."

Bọn cung nữ thái giám hai mặt nhìn nhau, hóa ra những việc mình mờ ám làm sớm đã bị người chủ nhân này nhìn ở trong mắt, một lúc lâu thấy vẫn không ai dám động.

Hứa Kim Lăng mở mắt ra: "Nguyên lai mọi người đều muốn lưu lại" dứt lời liền đứng dậy đi vào trong. 

Các nô tài thấy chủ tử đi rồi nháy mắt liền thở phào nhẹ nhõm, lập tức cầm bạc chạy lấy người.

Phạm Âm nhìn tốc độ lấy bạc của bọn chúng mà hung hăng ở trong lòng chửi bới một hơi, sau đó còn ba người là không hề động một chút nào.

Một là nha hoàn vừa quỳ hồi nãy, một là thái giám nhìn vóc người nhỏ gầy, cùng với chưởng sự cung nữ, Phạm Âm lúc thấy nàng cũng cảm thấy nàng trầm mặc ít lời.

Phạm Âm thấy dáng vẻ mấy người này không nghĩ đi liền dẫn bọn họ đi vào nhà.

"Tiểu thư."

Hứa Kim Lăng chính đang lật xem sách vở thấy ba người này ở lại liền hơi bất ngờ, nàng đều đã chuẩn bị tốt dự tính xấu nhất, bỏ sách xuống: "Các ngươi đều muốn ở lại?"

Bọn họ gật đầu tán thành.

Hứa Kim Lăng quét mắt thì phát hiện cung nữ thất trách vừa rồi, hơi hơi không rõ: "Không nghĩ tới ngươi sẽ ở lại."

Cung nữ đột nhiên quỳ xuống sau đó dập đầu một cái: "Thỉnh tiểu chủ thứ tội, bởi vì nô tỳ nghe tin muội muội đột nhiên sinh bệnh nóng ruột thăm viếng, đã quên làm tốt công việc được giao, đây là nô tỳ thất trách, thế nhưng nô tỳ thật tâm nghĩ muốn ở lại Tây Đình các." Dứt lời lại dập đầu. 

Kim Lăng nhíu mày, lý do này...: "Đứng lên đi." Sau đó nhìn tên thái giám gầy như que củi: "Nếu thủ lĩnh thái giám đều đi rồi, vị trí này liền cho ngươi làm đi."

Trong các phi tử mới được sắc phong, ngoại trừ Lâm mỹ nhân cùng Hứa Kim Lăng, còn có Sở quý nhân được ở một mình thì những mỹ nhân thường tại khác đều là trú tại cung điện của các phi tử có chức vị cao. Chưởng sự cung nữ cùng thủ lĩnh thái giám dĩ nhiên là thay các phi tử sai khiến người dưới. 

Sau đó Hứa Kim Lăng hỏi bọn họ vài điều nên biết chưởng sự cung nữ tên Thanh Liên, là một cung nữ đặc biệt an tĩnh, lớn hơn vài tuổi so với Hứa Kim Lăng nhưng làm việc phi thường tỉ mỉ, đây là Phạm Âm nói cho nàng biết.

Tiểu Thuận Tử (Linh: cái này ta chém:v bản cv ghi là Gương Nhỏ nhưng ta thấy ko hay nên đổi, bởi vậy bạn nào từng đọc cv đừng thắc mắc nhé ^^) là người cơ trí, tốt bụng nên dễ dàng bị các thái giám chức vụ hơi hơi cao hơn hắn ghen tị, không ưa hắn, luôn làm khó dễ hắn, bộ dáng gầy trơ xương này chính là bằng chứng hắn mỗi ngày bị bọn họ ức hiếp.

Về phần cung nữ nói bởi vì lo cho muội muội mình mà bỏ lỡ việc hầu hạ chủ tử, Hứa Kim Lăng chỉ cười "Ha ha." Trong hậu cung này đúng là một người so với một tinh. Cung nữ này tên Lan Hòa.

Kim Lăng vừa ngủ một giấc, sau khi tỉnh ngủ mới phát hiện trong cung xảy ra một chuyện rất ghê gớm.

Phạm Âm nói: "Tối hôm qua Sở Uyển Dung không cẩn thận bị trặc chân, Hoàng thượng nửa đêm chạy đi thăm, có thể thấy được Sở Uyển Dung thật sự rất được lòng Hoàng thượng." Vì tiểu thư nhà mình luôn luôn không có làm gì mà cảm thấy tiếc hận, Sở Uyển Dung chỉ đẹp một chút mà thôi, còn tiểu thư nhà nàng mới là vẻ đẹp chân thực, càng xem càng thấy đẹp. 

Hứa Kim Lăng nghe đến nửa đêm vội hỏi: "Trước khi Hoàng thượng đến chỗ Sở uyển dung thì đang nghỉ ở chỗ vị nương nương nào?"

Phạm Âm nói: "Là Lương phi nương nương."

Phốc...

Hứa Kim Lăng không khỏi bật cười, tùy ý nói: "Chó lại bắt đầu cắn người." Ngẫm lại nàng từng bị cắn oan a.

Bên trong Chung Thúy cung. 

Tập Thu nghe được chuyện xảy ra đêm qua, cười cười, nương nương nhà nàng đoán đúng.

Đức phi chẳng qua mỉm cười, nói Sở uyển dung liên tục được thị tẩm mà nàng không thèm để ý đó là việc không có khả năng, chỉ có điều từ trước đến giờ đối phó sủng phi của Hoàng thượng nàng chưa bao giờ tự mình động thủ, Lương phi là con chó ngoan, ngươi chỉ vào ai nàng có thể thay ngươi nhào đi lên cắn ai.

Một lúc lâu mới thu hồi nụ cười: "Tiểu Ninh làm việc không có bị phát hiện đi."

Tập Thu con mắt cười thành trăng lưỡi liềm: "Hồi nương nương, không có."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play