Trữ Khác sững người cứ nhìn nàng mãi không thôi, mãi đến khi Tống Trường Tuyết hắt hơi một cái hắn mới hoàn toàn phản ứng lại. Nhanh chân bước tới, nét mặt vừa khẩn trương lại đau lòng, trong tim ngập tràn hối hận và tự trách.

Trữ Khác khụy gối xuống rồi ôm trọn lấy nàng như trước đây từng ôm. Nàng rất nhẹ, lạnh như băng khiến hắn run lên. Trữ Khác không nói một câu, ôm nàng vào nhà mà hai tay cũng hơi run.

Tống Trường Tuyết được chàng ôm nhưng chút sức để vươn tay ôm cổ chàng cũng không có. Nàng chịu lạnh hai canh giờ bên ngoài trời giá rét nên đã sớm không còn tri giác. Giờ đây chỉ cảm nhận được cuối cùng cũng có nơi ấm quá, sẽ không còn bị cóng nữa. Tống Trường Tuyết rất phấn khích, nàng nâng đôi mắt lặng lẽ ngắm chàng. Trước đây nàng thường ngắm chàng từ góc này lên, tuy đây không phải góc nhìn đẹp nhất nhưng lại khiến con người ta có cảm giác yên bình. Chỉ là không biết chàng có hối hận rồi lại đưa mình trở về hay không…

Nghĩ đến đây Tống Trường Tuyết sợ sệt thều thào.

“Thiếp không làm cái Quận chúa gì đó đâu… Thiếp sẽ thật ngoan, sẽ không làm phiền chàng, đừng đuổi thiếp đi.”

“Thiếp vẫn muốn theo chàng…”

Giọng nàng hơi khàn nhưng chỉ là vài chữ nên vẫn nghe rõ. Mỗi một chữ khẳng định đều là lời chân thành từ đáy lòng.

Nàng nhìn chằm chằm đánh giá sắc mặt của chàng, chỉ sợ nhìn thấy phía trên không thích điều gì đó. Thế nhưng lại phát hiện ra viền mắt của chàng có hơi đỏ…

Nhưng mà chỉ có đỏ thôi, Trữ Khác chẳng nói gì hết, động tay đặt nàng lên giường. Giúp nàng cởi bỏ y phục bên ngoài bị dính bông tuyết tan, quấn chăn khắp người nàng. Nơi đây thật sự không hề ấm áp vậy mà nàng cũng không biết tại sao một lúc thôi đã khiến nàng ấm dần lên.

Hắn lo lắng đưa mắt nhìn đôi môi bị lạnh đến trắng bệch kia, lập tức không quan tâm gì nữa, cởi áo ngoài rồi chui vào chăn, gắt gao ôm cả người nàng vào lòng. Tống Trường Tuyết cứng người nghiêng đầu nhìn chàng, có hơi không quen cựa nhẹ lại càng bị ôm chặt hơn. Cõ lẽ do người mình quá lạnh, nàng cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể Trữ Khác, được chàng ôm như vậy rất thoải mái… Tâm tư này vừa được khai phá nàng liền ngại ngùng nghiêng đầu đi.

Thật ra hai người họ vốn là phu thê nên không có chuyện gì là không tiện. Tay Trữ Khác bị cóng một lúc liền quen lối đưa ra sau lưng nàng, tựa như muốn truyền tất cả hơi ấm của mình cho nàng. Cách hai lớp áo, một kẽ hở cũng không có. Gian nhà này đã lâu không có người ở, tuy rằng xung quanh dọn dẹp sạch sẽ nhưng chăn bông trên giường rất thô khiến hắn không quen. Trữ Khác cau mày kéo người bên dưới, tâm tình phức tạp.

Hắn vốn nghĩ rằng bọn họ cũng chỉ là đôi phu thê, hắn đối tốt với nàng nên nàng cũng đối xử tốt với hắn vậy thôi. Thật không nghĩ đến nàng lại chấp nhất như vậy, cho dù phải từ bỏ vị trí Quận chúa đầy ngưỡng mộ trong mắt thế gian, cũng nhất quyết cùng hắn sống cuộc sống không có gì, thậm chí ngay cả đuổi cũng không đi… Nếu đổi thành Lương Chiếu Đường thật nên gả cho mình, chắc chắn bỏ đá xuống giếng vẫn chưa đủ chứ sao có thể một mực khăng khăng đòi theo hắn?

Tri giác Tống Trường Tuyết đang dần trở lại, nàng quay mặt lên xà nhà và ngạc nhiên khi thấy trên đó có rất nhiều mạng nhện. Có lẽ Trữ Khác cũng nhìn thấy nên dáng vẻ có hơi lúng túng, đưa tay che lại mắt nàng.

“Không được nhìn, ta sẽ quét dọn sạch sẽ…”

Hiếm khi Tống Trường Tuyết được thấy bộ mặt khó chịu của chàng, lập tức liền cười hắc hắc. Mắt nàng bị một tay che mất, nàng cười nhiều đến hắt xì một cái, lúc này lại đổi sang Trữ Khác cười nàng.

Vốn định trêu nàng một chút nhưng mũi chợt chua xót. Trữ Khác buông bàn tay che mắt nàng ra, lướt qua nàng rồi trở mình đặt nàng xuống phía dưới.

Tống Trường Tuyết bị động tác đột ngột của chàng mà giật nảy mình, không dám lên tiếng.

“Nàng là cô nương ngốc nhất ngốc nhất trên cái thế gian này. Thấy rét mà không biết gõ cửa hả? Đúng là quá ngốc mà.” Lúc hắn mới nói đã thấy hối hận nhưng vẫn không dừng lại ở đó luôn.

“Nếu thiếp gõ cửa chắc chắn chàng sẽ không để ý đến thiếp…” Tống Trường Tuyết như con quỷ khôn lỏi đạt được mục đích, phản bác, “Thiếp đúng là cô nương thông minh nhất thế gian mà.”

Trữ Khác im lặng ngắm nàng, lúc lâu sau đột nhiên chôn mặt xuống cổ nàng, sầu muộn: “Phải rồi, nàng đúng là thông minh…”

Cổ ngứa quá… Tống Trường Tuyết bứt rứt uốn éo chợt thấy chàng thoắt cái ở đối diện hôn lên mặt mình. Nàng lập tức trợn tròn mắt, có hơi thất kinh.

Trữ Khác đè lên người nàng, chỉ dùng lực nhẹ từ cùi chỏ chống đỡ, hai bàn tay luồn vào tóc nàng. Mặt đối mặt với nàng, nghiêm túc hôn lên… Ừ, đây là mắt của cô nương ngốc, nơi này là mũi của cô nương ngốc, nơi này… Là môi của cô nương ngốc, vừa nhỏ lại vừa mềm.

Hắn nhắm mắt lại, từ từ thưởng thức nụ hôn này. Tống Trường Tuyết bị chàng hôn đến thở không thông, ngượng ngùng đẩy nhẹ chàng nhưng không sao đẩy ra được. Răng và môi dây dưa một lúc Trữ Khác mới tha cho nàng, trong đầu đều là dáng vẻ làm nũng đáng yêu thường ngày của nàng, khi rập khuôn theo đuôi hắn thì là vẻ mặt khiếp đảm, dưới trời tuyết lại là bộ dáng luống cuống.

Thấy chàng dừng lại, Tống Trường Tuyết ngơ ngác cắn cắn môi dưới hồng nhuận thì nhận ra một giọt nước mắt nóng hổi bé nhỏ đậu trên mặt mình. Nàng ngạc nhiên mở đôi mắt mù mịt ra lại phát hiện Trữ Khác đang nhìn mình chằm chằm.

Viền mắt của chàng có hơi hồng hồng nhưng không có dấu vết nào khác…

Tống Trường Tuyết lẩm bẩm: “Chỉ là hôn thiếp có tý, chàng khóc gì chứ.”

Trữ Khác hơi chột dạ nhưng mặt không biến sắc, “Là nàng khóc lại còn đổ cho ta?”

A? Tống Trường Tuyết tỉnh mộng, không lẽ thật sự là mình khóc? Xưa nay lời chàng nói không bao giờ là sai, chắc chắn là mình không tự chủ được khóc nhè, chắc chắn là vậy.

Sau đó nàng liền cúi đầu xấu hổ.



Trữ Khác lướt qua dáng vẻ của nàng mà chột dạ vươn tay lau đi giọt nước mắt kia.

Nhưng rồi hắn cũng rất nhanh nhanh ra mình ủ ấm lâu như vậy nhưng cơ thể nàng chỉ ấm hơn so với khi nãy mà vẫn còn lạnh.

“Nàng có lạnh không?” Trữ Khác biết rõ vẫn hỏi.

Tống Trường Tuyết thấy đúng là phí lời liền đáp: “Phí lời.”

“…” Trữ Khác ghé vào bên tai nàng, giọng nói có phần nham hiểm, “Ta có một cách có thể giúp nàng nhanh ấm hơn…”

Tống Trường Tuyết hiếu kỳ: “Cách gì?”

Không cho nàng kịp phản ứng, Trữ Khác đột nhiên ngang ngược che kín miệng nàng, bàn tay trong chăn cởi đi chỗ y phục còn sót lại. Tim Tống Trường Tuyết như sắp nhảy ra bên ngoài, giãy giụa nửa ngày mới phát hiện sức mình đúng là lấy trứng chọi đá, đối phương vững chắc như sắt thép cứ quấn lấy nàng. Mặt nàng lập tức đỏ ửng, thầm mắng đúng là đồ lưu manh nhưng cũng không có ý giãy giụa tiếp mà chỉ đỏ mặt không dám cựa quậy.

Trời vẫn sáng đấy, mất mặt lắm nha!

Quả thật đúng là “ban ngày phóng túng”!

Mặc kệ tâm tư lệch lạc của nàng, Trữ Khác hôn từ mặt xuống đến ngực, một khắc cũng không dừng lại. Như thể cảm giác được cơ thể nàng cũng như hai khối đậu hũ kia lạnh ngắt, động tác của Trữ Khác liền giảm xuống, chỉ sợ mình dùng thêm chút sức nào thì sẽ làm hỏng nó mất…

Cả người Tống Trường Tuyết như bị nướng chín. Giờ phải làm sao… Chàng đang sờ ngực nàng, ngứa lắm khó chịu lắm nha… Không được, nàng là một cô nương đứng đắn đâu thể làm cái chuyện mất mặt như vậy. Tống Trường Tuyết cứ nghĩ loạn hết lên nhưng không đẩy chàng, từ cổ họng phát ra một tiếng rên khẽ.

Vẫn giống như trước, vẫn thẹn thùng như vậy. Trữ Khác cười nhẹ, hướng xuống dưới, vùi cả người trong chăn rồi hôn rốn nàng, từng bước loại bỏ mọi rào cản. Thời điểm chàng bất chợt động thân tiến vào, Tống Trường Tuyết thật sự không chịu được mà hét lên. Lúc sau nhận ra thì khuôn mặt lập tức đỏ như cà chua chín. Dùng sức cắn răng không nói, chỉ sợ lại truyền ra âm thanh xấu hổ nào đó.

Trữ Khác cũng không nói lời nào, im lặng va chạm thân thể của nàng, thoáng dịu dàng lại một thoáng tiến sâu vào trong. Cơ thể vừa lạnh như băng đang dần ấm lên, chuyện đó đã không cần phải lo lắng nữa. Cả người Tống Trường Tuyết run run, cắn chặt răng, hai tay chống trên lồng ngực của chàng, nàng có cảm giác không nói nổi nữa nhưng vẫn truyền âm họng ra được những chữ lẻ lẻ, “Chàng, chàng lại bắt nạt thiếp…”

Trữ Khác dịu dàng đặt tay ở gáy nàng, thân dưới vẫn không ngừng lại, giọng biếng nhác: “Được rồi… Về sau mỗi lần ta bắt nạt nàng, nàng cũng có thể đề nghị một yêu cầu với ta… Như vậy có được không?”

Tống Trường Tuyết vừa khẽ rên vừa tính toán trong bụng, nói như thế là nàng có bị thiệt không? Nhưng mà nàng nghĩ mãi cũng không nghĩ thông được, mặt khác cả người lại bị chàng làm cho nóng lên, đành bám chặt lấy lưng chàng, ngại ngùng không dám nói chen vào nữa.

Đồ ngốc đáng thương cứ thế bị hắn trừng trị thỏa đáng…

Sợ nàng không chịu được nên nghỉ một lúc rồi lại thêm lần nữa, hai người cứ dây dưa trong chăn đến khi trời tối…

Xong chuyện, Trữ Khác ngẩng đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ thì có cảm giác bản thân rất có năng lực. Tống Trường Tuyết thấy trời đã tốt, quán bánh bao kia chắc chắn đã đóng cửa từ lâu rồi. Hừ một tiếng đẩy Trữ Khác ra, tự hờn dỗi nằm quay lưng về phía chàng, dáng vẻ giống như đã quên chính mình mới đây thôi còn không biết thẹn mà cầu xin chàng bao nhiêu lần…

“Hôm nay muộn rồi, trước cứ dùng tạm một ngày, mai ta sẽ đến chợ mua một chiếc giường cùng đệm giường thật thoải mái, còn có củi và nồi đun nước nữa…” Trữ Khác ôm lấy nàng từ đằng sau, lần đầu tiên nói ra những lời này.

Tống Trường Tuyết rầu rĩ: “Rắc rối đến vậy ạ?”

“Nàng vốn may mắn hơn ta, chưa từng trải qua tháng ngày thế này… Như vậy cũng tốt.” Giọng Trữ Khác rất nhạt nhưng trong đó lại mang theo mùi của sủng nịnh, “Về sau ta nuôi nàng, cả đời cũng không khiến nàng phải chịu khổ.”

Trong đầu Tống Trường Tuyết đều ngập tràn quán bánh bao đóng cửa, quán bánh bao đóng cửa… Không có chút rung động nào đối với lời hứa hẹn đầy cảm động của chàng, rầm rì uốn tới ẹo lui.

Dường như Trữ Khác đã quá quen với dáng vẻ này của nàng, nhớ lại chuyện vừa nói, khẽ cười: “Trường Tuyết có mong ước gì không?”

Nàng quay lưng về phía chàng, nhắm mắt cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ, có vẻ như đang suy tư về yêu cầu nào có lợi cao. Cái đầu nhỏ dụi dụi nửa ngày mới nghĩ ra, hưng phấn: “Thiếp muốn ngày nào cũng được ăn bánh bao hành thơm ngào ngạt!”

“Ừ… Yên tâm đi, chúng ta vẫn có thể sống qua ngày được.”

Trường Tuyết tò mò: “Vậy chàng có mong ước gì không?”

“… Ta hy vọng mỗi ngày đều có thể kiếm được tiền mua bánh bao hành cho nàng.”

“Hừ hừ hừ, chàng đúng là cái người không có tiền đồ, thiếp không để ý đến chàng nữa đâu!”

Nghe được lời này hắn chỉ cong cong khóe miệng mà không lên tiếng.

Bên ngoài tuyết vẫn rơi rất dầy, căn phòng nhỏ cũ nát không thể tả nhưng đáy lòng lại vô cùng ấm áp. Vốn dĩ trong phòng không thắp đèn nên không lo đi thổi đèn, trong căn phòng tối mịt không ai nhìn rõ mặt ai nhưng bất kể người nào trong phòng cũng nhìn thấu được tâm tư đối phương. Ánh trăng bên ngoài kia chiếu xuống đất một mảng sáng vàng nhạt tựa như một mặt nước tao nhã, yên tĩnh cũng rất yên bình.

Trên thế gian này có một chuyện hạnh phúc nhất.

Đó là khi cả thiên hạ ruồng bỏ ngươi, bấy giờ có một cô nương ngốc đồng ý theo ngươi cả đời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play