Tôi nghĩ Chu Chính cũng chưa kịp xem bài báo sáng nay, huống hồ đó cũng không phải là bài báo có tiêu đề gì to lắm. Lúc này biểu hiện của anh ta lại có vẻ bị chấn động, đoán là anh ấy cũng không thể tin rằng Mộng Hàn lại làm ra chuyện như vậy.

Chu Chính nhìn xung quanh rồi nói: “Đến văn phòng tôi đi!”

Tôi gật gật đầu, đi theo sau anh ấy, bước chân như gió đưa.

Đột nhiên đáng căm hận! Vệ Tư Bình chính là một tên ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, ông ta vẫn dùng thủ đoạn bỉ ổi này để đạt được mục đích có được tôi.

Tôi xưa nay chưa từng nghĩ một chút gọi là “dung nhan” gì của mình có thể khiến cho nhân vật nổi tiếng như Vệ Tư Bình làm vậy.

Bất luận thế nào, rốt cục là tôi hại Mộng Hàn. Anh ấy là một kẻ nghèo không có thân thế, dựa vào sự nỗ lực của bản thân mới có được thành tựu như ngày hôm nay. Không thể không nói, ngoại trừ năng lực và sự phấn đấu ra, còn có yếu tố cơ hội và vận may trong đó. Nếu anh ẩy thật sự mất đi vị trí này, lần sau, anh ấy còn có thể có vận may như vậy nữa không?

Cuối cùng đến văn phòng của Chu Chính, cửa được anh ta đóng lại, hai chúng tôi đều không ngồi xuống.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Anh ấy lo lắng hỏi.

Tôi cố gắng lắc đầu, môi run lập cập, “không biết, anh ấy không nói gì.”

“Cô gặp anh ta rồi à?” Chu Chính có chút không dám tin.

“Tối hôm qua tôi đã gặp anh ấy, nhưng rất nhanh anh ấy nhận được điện thoại lại đi ngay, vừa rồi tôi gọi cho anh ấy, và vẫn không liên lạc được…” Lúc này tôi hận bản thân đã quá hận Vệ Tư Bình, gần như bị sự áy náy giày vò còn đau đớn hơn là chết.

“Đều là do tôi, nếu không phải vì tôi, Vệ Tư Bình không thể hãm hại anh ấy như vậy.” Ở đây chỉ có hai chúng tôi, tôi rốt cục không thể khống chế lại cảm xúc bị dồn nén của mình.

“Vệ Tư Bình?” Chu Chính vốn không phải mắt to lắm nhưng đột nhiên trừng lên, “Vệ Tư Bình và cô có liên quan gì?” Khẩu khí anh ấy có chút ác liệt, không biết anh ấy rốt cục đang tức giận điều gì.

Tôi tự cười chế giễu một cái, tôi cũng chưa từng nghĩ một nhân viên nhó bé như tôi lại có quan hệ gì với Vệ Tư Bình?

Không biết từ lúc nào, Chu Chính đã không đơn giản là một ông chủ đơn giản trong lòng tôi, từ khẳng định năng lực của anh ấy, đã dần thành một niềm tin. Tôi càng hy vọng anh ấy có thể giúp Mộng Hàn. Bây giờ tôi mới thật sự hiểu được sự nhỏ bé của mình. Tôi từng cho rằng trong xã hội này, chỉ cần mình cố gắng nỗ lực, thì sớm muộn cũng có ngày có thể có cuộc sống hạnh phúc. Lúc này, tôi mới biết, cách nghĩ của mình thật quá ngây thơ.

Cho nên tôi không giấu anh, kể chuyện vài lần tiếp xúc với Vệ Tư Bình cho anh ấy.

Ánh mắt Chu Chính u ám như tầng băng nghìn năm vậy, khóe miệng hơi run run khiến người ta rất dễ nhận ra sự tức giận mà anh ấy đang kiềm nén trong lòng lúc ấy.

Trong văn phòng trở nên yên tĩnh vô cùng.

“Tôi cảm thấy việc này không đơn giản như vậy!” Im lặng hồi lâu anh ấy mới nói ra câu này.

Sau khi Chu Chính nói ra câu này liền quan sát tôi, vừa suy nghĩ vừa nói: “Trước đây cô quen Vệ Tư Bình à?”

“Không quen, chính vào tiệc rượu hôm anh để tôi đi đó, trước đó tôi không quen ông ta. Nhưng ông ta nói từng gặp tôi một lần.” Tôi nói thẳng vậy.

“Vệ Tư Bình là người nổi tiếng trong xã hội ở thành phố A. Tôi có tiếp xúc ông ta vài lần, tôi không cho rằng người giống như ông ta…” Anh ấy dừng lại, cầm ly bên cạnh lên.

“Anh muốn nói ông ấy không thể vì thèm muốn cái “dung nhan” của tôi mà gây nhiều trắc trở vậy?” Tôi nói thẳng ra cái điều mà anh ấy không dám nói thẳng.

Anh ấy vốn cầm ly uống nước, không ngờ tôi lại nói thẳng thừng như vậy, bị nước làm nghẹn, ho dữ dội lên. Vốn khuôn mặt anh ấy luôn nghiêm nghị, đột nhiên được thế bằng nụ cười không nén nổi, cười ha ha một hồi rồi dừng lại nhìn tôi, khóe miệng còn tươi roi rói, trong khẩu khí trêu chọc có vài phần nghiêm túc: “Tiêu Đồng Đồng, thực ra muốn gạt người phụ nữ như cô thật là không dễ dàng gì, cô rất thông minh.”

Tôi lại không có tâm trạng đùa cợt chuyện này với anh ấy, bất lực nói: “Mẹ tôi từ nhỏ đã nói tôi ngốc, có lẽ tôi không thông minh, nhưng tôi rất hiểu rõ bản thân mình.”

Chu Chính nhìn tôi sâu sắc, có vẻ có chút ngạc nhiên. “Thực ra tôi không có ý hạ thấp cô, tôi chỉ là đang phân tích con người Vệ Tư Bình, ông ta thật ra…” Anh ấy im lặng vài giây rồi tiếp tục nói, “vợ Vệ Tư Bình tôi từng gặp, là một người phụ nữ rất đoan trang xinh đẹp, và với thân phận và địa vị của Vệ Tư Bình, xung quanh chắc không thể thiếu người đẹp, theo lý thường và theo phong cách làm việc của ông ta mà suy đoán thì ông ta không thể làm chuyện này.”

Điều này tình cờ trùng hợp với cách nghĩ của tôi.

Tôi chỉ là một nhân viên tiêu thụ của một công ty nhỏ, cảnh tình yêu sét đánh trong phim, hiển nhiên quá là ấu trĩ trong xã hội hiện thực, đặc biệt là xảy ra với con người như Vệ Tư Bình, càng không thể nào.

Ông ấy rốt cục là vì cái gì?

Tôi suy nghĩ mà không tìm được câu trả lời, vừa ngẩng đầu lên nhìn đã thấy ánh mắt nghiêm túc của Chu Chính đang nhìn tôi.

Cùng lúc hai ánh nhìn chạm nhau, anh ấy cố ý né tránh, nhìn vào nước trong ly và từ tốn nói: “Có lẽ mục tiêu ngay từ đầu của ông ta là Mộng Hàn, chỉ là con người Mộng Hàn hành sự quá cẩn thận, Vệ Tư Bình luôn tìm không ra khuyết điểm mà thôi. Thương trường như chiến trường, có lúc vì mở rộng doanh nghiệp, nên không thể bỏ qua bất cứ cơ hội nào.”

Tôi đột nhiên nghĩ đến vẻ mặt lúc Mộng Hàn từ phòng bao ở khách sạn trước đây đi ra. Lẽ nào là anh ấy đã nhận lời yêu cầu vô lý của Vệ Tư Bình?

“Mộng Hàn vì sao lại ngốc vậy, tôi chỉ là một nhân viên tiêu thụ nhỏ bé, anh ấy không dễ gì mới phấn đấu có ngày hôm nay, sao có thể lấy tiền đồ của mình ra làm trò đùa chứ? Bao nhiêu người có năng lực có tài hoa phấn đấu cả đời, cũng chưa thể có được vị trí như anh ấy, anh ấy cho rằng cơ hội đời người thật sự có thể có vô số lần sao?”

“Vì anh ta yêu cô!” Lời Chu Chính quá ngắn gọn, bất ngờ, khiến tôi nhất thời quên mất phản ứng thế nào.

“Sự nghiệp là thứ đàn ông vô cùng quan tâm, có sự nghiệp có lúc có nghĩa là có tất cả. Nếu anh ấy vì một người phụ nữ mà cam tâm tình nguyện mạo hiểm như vậy thì chỉ có thể là vì lý do này.”

Chu Chính nói, rồi ngửa đầu uống hết ly nước.

Người đàn ông rời bỏ tôi ba năm chưa từng liên lạc với tôi, người mà có chuyện gì cũng không muốn giải thích với tôi, anh ta thật sự yêu tôi sao?

“Về việc khác, Mộng Hàn có lẽ đều có thể xử lý rất bình tĩnh, song anh ấy nghe được đối thủ lớn mạnh mà ngay cả anh ta cũng không chạm tới được lại đang có ý với vợ anh ta, tôi có thể tưởng tượng được lúc đó anh ấy nhất định là muốn điên rồi. Huống hồ, dù cho Vệ Tư Bình không phải thực sự nhìn trúng cô, nếu có tâm muốn gây chuyện thì cô cũng không thể ứng phó. Mộng Hàn làm như vậy có lẽ thực sự là bất đắc dĩ.”

“Các người sao mà biết tôi không có cách ứng phó?” Tôi tức giận to tiếng, giận dữ nhìn người đàn ông trước mặt, dường như trong mắt tôi thấy không phải là Chu Chính, mà là Mộng Hàn, kẻ luôn cho mình là đúng, không chịu nói một lời thành thật với tôi.

“Cô ứng phó làm sao?” Chu Chính cau mày hỏi lại.

Môi tôi run run, kể lại chuyện hôm đó dùng điện thoại di động ghi âm lại cuộc nói chuyện cho Chu Chính.

“Nếu Vệ Tư Bình còn dám làm xằng bậy, không chịu buông tay, tôi sẽ cầm đĩa ghi âm kiện thẳng ra tòa án. Đến lúc đó ông ta cũng đừng có mà nghĩ có thể hoàn toàn đứng ngoài cuộc.” Ông ta cho rằng dễ ức hiếp người khác vậy sao?

“Cô đúng là làm vậy sao?” Chu Chính ngạc nhiên nhìn tôi.

“Tiêu Đồng Đồng, theo tôi biết, cô và Mộng Hàn đã ly hôn rồi. Vệ Tư Bình là người nổi tiếng trong xã hội, bề ngoài cũng rất hấp dẫn phụ nữ, nếu cô thật sự đi cùng ông ta, ông ta “chăm sóc” cô, có lẽ sẽ là một cuộc sống hưởng thụ mà cô có phấn đấu thế nào cũng không thể có. Cô thật sự chưa từng động lòng hoặc vì hư vinh mà cảm kích sao?” Chu Chính hỏi tôi cẩn trọng song rất thẳn thắn.

Tôi không chút do dự lắc đầu: “Mẹ tôi nói tôi từ nhỏ đã cố chấp, chuyện gì cũng thích thật. Là thứ của tôi tôi sẽ cần, không phải thứ của tôi, có đặt trước mắt tôi, có tốt mấy cũng không phải của tôi. Hơn nữa tôi cảm thấy bất luận chuyện gì, cái bỏ ra và cái đạt được không ít, nhưng thực tế cái mất đi lại càng nhiều hơn.”

Lúc Chu Chính nghe tôi nói, đầu cứ cúi xuống, lúc ngẩng đầu lên, trong ánh mắt bỗng chốc sáng lấp lánh: “Cô chuẩn bị làm gì?”

“Bất luận thế nào, cũng là vì tôi, anh ấy mới gặp phải phiền phức như vậy, tôi nhất định sẽ giúp anh ấy.” Tôi kiên quyết nói.

“Thực ra nếu thật sự phải chọn con đường pháp luật, vì khả năng thêm bớt và ngụy tạo là quá lớn, khả năng cuốn băng ghi âm được làm chứng cũng không cao.” Chu Chính nghiêm túc nói thật với tôi.

Tôi hừm một tiếng: “Nhưng anh cũng đừng quên, có lúc áp lực dư luận và đạo đức cũng có tác dụng đối với con người như Vệ Tư Bình.”

“Cô có ý gì?” Chu Chính có chút lo lắng hỏi tôi.

“Nếu ông ta dám khiến Mộng Hàn rời TPC, tôi sẽ gửi cuốn băng ghi âm cho vợ con ông ta hoặc trực tiếp đưa lên mạng.”

Chu Chính giật nảy mình, nhắc nhở tôi: “Nếu cô thực sự làm vậy, cuộc sống của cô cũng sẽ bị ảnh hưởng lớn như thế.”

“Không sao cả, điều gì đến nên đến! Cứ nhún nhường cũng không phải là cách giải quyết vấn đề hay.”

“Tôi muốn hỏi cô vài câu.” Chu Chính thở dài, “hai người đã ly hôn rồi đúng không? Là nguyên nhân gì khiến cô và Mộng Hàn ly hôn?”

Câu hỏi của anh ấy khiến tôi sững sờ.

Gọi điện thoại cho Vệ Tư Bình, tôi nói thẳng ý của mình, ông ta đương nhiên phủ nhận hoàn toàn chuyện của Mộng Hàn, nhưng cuối cùng vẫn nói lạnh lùng với tôi: “Cô và Mộng Hàn đã ly hôn rồi, đừng vì một người đàn ông đã không còn liên can gì mà gây họa cho mình, hậu quả sẽ ngoài khả năng cô có thể chịu đựng đấy.”

Tôi cười nhạt trong điện thoại: “Ngày mai chúng tôi sẽ tái hôn, như vậy chẳng phải là tất cả mọi người sau khi nghe xong đoạn ghi âm đó, sẽ càng tin chuyện ông hãm hại Mộng Hàn sao?”

Tôi cuối cùng cũng thấp thoáng cảm nhận được tiếng thở không còn bình tĩnh của Vệ Tư Bình.

Sáng ngày hôm sau, đầu rất choáng váng, mất ngủ bao nhiêu ngày khiến cơ thể tôi đã không chịu nổi.

Từ ngày hôm qua đến giờ, một chút nhiệt huyết với công việc cũng không còn nữa, dường như chỉ cần Mộng Hàn không xuất hiện, là tất cả đều không có sinh khí.

Nhìn đồng hồ mới sáu giờ sáng. Gửi tin nhắn cho Lý Phong nói anh ấy hôm nay xin nghỉ nửa ngày, tôi đi ra ban công, nhìn trong tiểu khu vẫn còn đèn đường chưa tắt, ngơ ngẩn đứng đó.

Không biết bao lâu, một bóng người quen thuộc từ từ đi về hướng nhà tôi.

Tim tôi đập thình thịch, là anh ấy, đúng là anh ấy!

Tôi mở cửa, lao xuống lầu với tốc độ nhanh nhất. Anh ấy vừa đi đến cửa cầu thang, tay trái đang cầm áo khoác ngoài, dáng vẻ lên lầu vẫn đạo mạo, phóng khoáng.

“Mộng Hà…” Quên đi tất cả, tôi lao vào lòng anh, hai tay ôm chặt anh. Nước mắt cứ thế rơi lã chã, tôi nghẹn ngào nói không ra lời.

Trên cơ thể anh vẫn mùi quen thuộc, khiến tôi yên tâm phần nhiều. Ôm anh như vậy, khiến tôi có cảm giác thỏa mãn chưa từng có.

“Cô gái ngốc ạ, nhớ anh à?” Trong giọng nói của anh lộ rõ nụ cười.

Tôi không ngẩng đầu, vùi mặt vào ngực anh, nước mắt rơi ướt cả áo sơ mi của anh: “Ừm!”

Anh dùng tay vuốt mái tóc của tôi, rồi kéo tôi lên, giơ tay lau nước mắt cho tôi, vẫn cười: “Không đuổi anh đi nữa chứ?”

Tôi lắc đầu, ôm lấy cánh tay anh không chịu buông, tham lam hít lấy mùi hương riêng trên cơ thể anh.

Về tới phòng, tôi như đứa trẻ vậy cố chấp không chịu buông tay. Anh kéo tôi ngồi xuống sofa, rồi sủng ái nhìn tôi. Bao lâu rồi, tôi đã quên mình từng dựa dẫm vào anh như vậy, cứ dính lấy anh. Cảm giác trong ký ức đó vượt qua cả sự bất lực hiện tại, rốt cục vẫn còn mãi trong ký ức.

“Sớm vậy, sao không ngủ thêm một lát?”

“Nhớ anh không ngủ được!” Rõ ràng là chuyện buồn phiền ngày hôm qua, song nói ra lại chỉ thêm đau lòng.

Mộng Hàn hai tay kéo tôi ngồi lên đùi anh, rồi hai tay ôm chặt lấy tôi, khiến tôi hoàn toàn dựa vào lòng anh.

Nhìn khuôn mặt anh, tuy có chút tiều tụy, nhưng vẫn tự tin ung dung. Trong lòng tôi đã không còn buồn bã như trước.

“Tại sao vì em mà đùa cợt với sự nghiệp của bản thân?” Từng chữ từng chữ, đều như một mũi kim đâm vậy.

Anh sững sờ một lát: “Em đã biết rồi sao?”

“Ừm!” Tôi gật đầu trách móc anh, “Anh thật ngốc! Tên Vệ Tư Bình đó, không thể là gì với em cả. Anh làm như vậy không đáng, thậm chí có khả năng là trúng mưu của hắn. Anh lẽ nào thật sự cho rằng em là người đáng để hắn như vậy, hao công tốn lực như vậy sao?”

“Em mãi mãi không thể biết cảm giác của anh lúc anh nghe thấy chính miệng Vệ Tư Bình nói ra với anh, rằng muốn em thành người phụ nữ của hắn. Ánh mắt quyết tâm của ông ta, cả căn phòng toàn là hoa hồng, và ông ta liệt kê từng cái tốt đẹp của em trước mặt anh. Lúc đó anh thật sự muốn giết ông ta. Cho nên khi anh đưa ra điều kiện, anh biết là cái bẫy, cũng không kìm nổi mà nhảy vào. Có lẽ ông ta chỉ là lợi dụng em, nhưng anh là một thằng đàn ông, anh nghe thấy từ trong lời nói của ông ta, anh cũng thực sự suy nghĩ về em. Anh sợ ông ta sẽ quấy rầy em, làm tổn hại em, thậm chí sẽ không tiếc một thủ đoạn nào để có được em, mỗi một ý nghĩ đều khiến anh mãi mãi không thể quay trở lại.”

Ánh mắt anh ấy từ phẫn nộ dần trở nên dịu dàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play