Vẻ thê lương trên khuôn mặt Uyển Uyển không kém gì Hân Hân,
cô ta vừa khóc vừa cười nói với Hân Hân: “Tại sao? Tôi thất tình, người tôi yêu
không yêu tôi, tôi gặp Uông Tường, sống cùng người yêu tôi, như vậy là sai
sao?”
“Cô yêu Uông Tường không? Họ đã sống cùng mười mấy năm rồi,
người đàn ông như vậy, cô cũng dám yêu?” Tôi kéo Hân Hân lại, hét lên chỉ trích
Uyển Uyển.
“Người đàn ông tôi yêu vứt bỏ tôi, sống cùng cô, tại sao
Uông Tường lại không thể vứt bỏ cô ta yêu tôi chứ?”
Trong phòng vì câu nói này mà đột nhiên yên tĩnh lại.
Hân Hân dừng khóc, mắt trừng lên.
Uông Tường há hốc mồm ngạc nhiên, khóe miệng co rút.
Tôi thì không thể động cựa.
“Qua đêm qua, tôi mới hiểu ra, tôi yêu Uông Tường, tôi muốn
sống mãi mãi với anh ấy, anh ấy là sự ấm áp duy nhất của tôi, là dũng khí cho
tôi sống tiếp, ai cũng không thể cướp anh ấy đi khỏi tôi…”
Những lời sau đó cô ấy nói, tôi dường như không nghe thấy
gì, tôi chỉ thấy Hân Hân dùng ánh mắt hận thù nhìn tôi một cái, rồi quay người,
chạy đi.
“Hân Hân…”
Hân Hân vừa dùng ánh mắt hận thù khắc cốt ghi tâm như vậy
nhìn tôi, cô ấy không thể là bạn tôi nữa sao?
Trên hành lang chỗ nhập viện bao nhiêu người đi lại, bóng
dáng cô ấy thoắt ẩn thoắt hiện trong dòng người, tôi thực sự hoảng loạn, máu
toàn thân đều như chảy ngược, ngay cả lần Mộng Hàn một đi không trở lại cũng
chưa từng sợ hãi như vậy.
Lời Uyển Uyển như mũi dao đâm vào tim tôi vậy, tôi không kịp
nghĩ gì, không kịp đau đớn, không kịp liên tưởng, hay chất vấn, lúc này tôi chỉ
muốn kéo tay Hân Hân. Nếu ngay cả cô ấy cũng không quan tâm đến tôi nữa, thì
tôi còn có gì?
Hân Hân không đi thang máy, dường như giọng nói của tôi là
ác mộng, khiến cô ấy tránh tôi lao chạy xuống lầu. Khi tôi túm được vạt áo cô ấy,
cô ấy thét lên.
“Cút đi! Tôi thấy người đàn bà đó sao lại nhìn trúng Uông Tường,
anh ấy không có tiền, không địa vị, ở trong nhà bao nhiêu năm, tuổi không nhỏ,
có lúc còn như đứa trẻ ngốc nghếch. Cô ta không yêu anh ta, chỉ là muốn báo thù
Mộng Hàn, báo thù cô Tiêu Đồng Đồng. Còn tôi tôi chỉ là một vật hy sinh trong
cái vòng đó.”
Hân Hân khóc, chửi tôi, nhìn thấy Uông Tường đuổi tới, cô ấy
nhắm mắt, nghiến răng nói ra một từ rất dứt khoát: “Cút!”
“Hân Hân…” Tôi lao tới, đau lòng lau nước mắt cho cô ấy.
“Cút, cô cũng cút đi!” Hân Hân run cầm cập, vung bỏ tay tôi,
“Đều cút hết đi cho tôi!” Hân Hân ngồi phệt xuống đất, bưng mặt, tiếng kêu khóc
ầm ĩ bao trùm cả hành lang.
“Hân Hân, anh xin lỗi, em…” Uông Tường áy náy muốn ôm cô ấy,
nhưng bị Uyển Uyển chạy tới kéo lại. Cái kéo đó, khiến Uông Tường dừng bước như
chết đứng.
“Uông Tường, phải nói rõ đi…” Uyển Uyển cau mày, khẩn thiết
cầu xin anh ta. Cô ta lại quay đầu tức giận nhìn tôi, khuôn mặt vẫn đầy nước mắt,
ngay cả dáng vẻ chỉ trích cũng đáng thương, yếu đuối bất hạnh. “Tiêu Đồng Đồng,
cô đừng giả thanh cao gì. Năm đó khi Mộng Hàn không có gì, ba năm cô cũng không
hề liên lạc. Bây giờ anh ta có tiền, có địa vị rồi, cô lại dính lấy anh ta như
keo dán vậy, cũng chẳng qua cô là người đàn bà tham hư vinh, tham tiền bạc mà
thôi. Năm đó, lúc anh ta ốm đau là tôi ở bên cạnh chăm sóc anh ta, bây giờ anh
ta lựa chọn cô, tôi không có gì để nói…Từ sáng ngày hôm nay, anh ta đến tìm
tôi, tôi hoàn toàn nản lòng rồi, hoàn toàn nản rồi. Dù sao tôi từng yêu anh ta,
tôi vui lòng tác thành cho anh ta… Từ nay về sau, tôi muốn ở cùng Uông Tường,
chỉ có anh ấy mới là người đàn ông thực sự yêu tôi, tôi yêu anh ấy, sau này đời
đời kiếp kiếp đối tốt với anh ấy. Cô chẳng phải là tham hư vinh sao, chẳng phải
thích tiền của Mộng Hàn sao, thích địa vị của anh ta sao? Vậy tôi chúc hai người
đầu bạc răng long…” Cơ thể Uyển Uyển nửa dựa vào Uông Tường, dường như mất đi
chỗ dựa đó thì sẽ đổ ngã bất cứ lúc nào vậy.
Cô ấy quay đầu nói với Hân Hân: “Chị Hân Hân, tôi rất áy náy
với chị, nhưng tôi không có cách nào khác. Mấy ngày trước tôi còn không xác định
yêu Uông Tường, tôi từng định buông tay. Khi tôi thấy hai người Mộng Hàn và Đồng
Đồng chàng chàng thiếp thiếp bên nhau, thì tôi hiểu rõ lòng mình. Cả đời này có
thể tìm thấy một người đàn ông không ghét mình, thực sự đối tốt với mình thật khó,
tôi là người phụ nữ ích kỷ, lần này tôi tuyệt đối không thể buông tay với hạnh
phúc.”
Hân Hân dừng khóc, trừng mắt nhìn tôi, trong ánh mắt to vô hồn
đó dần dần đỏ lên, “Tiêu Đồng Đồng, tôi hận cô!”
Tôi hết sức lắc đầu, “Hân Hân, không phải như vậy, tôi
không…”
Ngồi trên ghế băng ngoài bệnh viện, trời rất lạnh, những
bông tuyết lất phất trong không trung. Nước mắt từ khóe mắt đã khô, gió lạnh
kéo căng mặt rất đau, tôi ngơ ngẩn ngồi đó, đầu óc trống rỗng.
Một người đàn ông từ từ đi đến bên cạnh tôi, cầm một cốc giấy
đưa cho tôi, “Sữa socola nóng, uống chút gì nóng cho tâm trạng tốt lên.” Tôi ngẩng
đầu, Chu Chính hai tay cầm cốc, đưa vào tay tôi.
“Cảm ơn!” Tôi giơ tay đón lấy, qua vỏ cốc, cũng cảm thấy sự
nóng hổi của nó.
“Gặp Mộng Hàn rồi à?”
Tôi cay đắng nhếch mép, “Không gặp, điều anh muốn tôi biết
tôi đã biết rồi.” Lời Uyển Uyển cứ phảng phất trong đầu tôi, giống như cơn ác mộng
vậy. Tôi không dám tin, Mộng Hàn lại có thể giả như không quen Uyển Uyển trước
mặt tôi, anh ta sao có thể lừa tôi như vậy?
Tất cả hạnh phúc mà trước đây tôi ngộ nhận, lại một lần nữa
bị đạp đổ.
Anh ấy, sao lại phải lừa tôi?
Anh ấy dọn đến sống cùng tôi, anh ấy sắp cưới tôi, tất cả điều
này đều chứng minh anh ấy đang chột dạ, là sợ hãi. Lừa gạt tôi vì anh ấy đang
quan tâm đến Lâm Uyển Uyển đúng không? Anh ấy không thể thẳng thắn như với Lưu
Tân và Khang Nhiên, là vì anh ấy đối với cô ta, hoàn toàn là không giống.
Tình cảm của anh ấy trong ba năm không phải là trống rỗng,
anh ấy từng yêu cô ta? Phải chăng vì cô gái đó, mà ba năm nay anh ấy không hỏi
han gì tôi, kệ tôi sống chết? Lúc tôi chịu khổ, anh ấy và người đàn bà đó chàng
chàng thiếp thiếp, ngọt ngào vui vẻ?
Điều càng đáng buồn là, Lâm Uyển Uyển nói, cô ta từng chăm
sóc anh ấy, quan tâm anh ấy, tình yêu của cô ta bù đắp cho sự trống rỗng về
tình cảm trong ba năm khi anh ấy rời khỏi tôi, tôi mới là kẻ thứ ba ly tán họ?
Các phỏng đoán và liên tưởng cứ hiện lên trong đầu óc tôi,
như khiến tôi điên lên. Anh ấy đã ác độc đẩy tôi rơi xuống từ trên đỉnh cao nhất
của hạnh phúc. Thì ra từ thiên đàng xuống địa ngục đúng là chỉ cần trong chốc
lát.
“Anh còn biết điều gì, nói hết cho tôi đi.” Đáng cười, tất cả
mọi người dường như đều biết, chỉ có một mình tôi bị che mắt. Lần này, thứ mất
đi cũng không chỉ là tình yêu, không chừng cả tình bạn cũng không còn nữa… Muốn
cười, song nước mắt lại cứ rơi vào trong cốc, rất nhanh bị hơi nóng nhấn chìm.
“Tôi cũng vô tình phát hiện Mộng Hàn cùng một cô gái trong
quán cà phê, lúc đó cô ta nước mắt ròng ròng nói với Mộng Hàn. Tôi biết người
giống như Mộng Hàn, có phụ nữ chủ động theo là điều rất bình thường, trước đây
tôi cũng từng thấy anh ta cự tuyệt rất dứt khoát thế nào với một cô gái cứ lao
vào anh ta. Nhưng lần đó, tuy không nghe rõ họ nói gì, từ đầu đến cuối hầu như
Mộng Hàn đồng không nhếch mép, cuối cùng tôi thấy anh ta lấy một chiếc thẻ ngân
hàng đưa cho cô ta. Một người đàn ông, đặc biệt là người lạnh lùng như Mộng
Hàn, đã lăn lộn bao nhiêu năm trên thương trường, sao lại có sự qua lại không
rõ ràng với cô gái như vậy? Tôi buồn thay cô, tuy tôi chỉ là ông chủ của cô,
nhưng bao nhiêu năm nay, tôi chưa từng gặp người con gái nào yêu một người đàn
ông như vậy. Tôi ngưỡng mộ anh ta, kính phục cô, tôi có thể tưởng tượng thấy cô
một người không chịu nổi một hạt cát trong mắt, nếu biết sự nhập nhằng giữa anh
ta và người đàn bà khác, thì sẽ đau lòng thế nào. Cho nên từ hôm đó, tôi bắt đầu
lưu tâm tới Mộng Hàn. Cho đến khi biết trước mặt ba người Mộng Hàn còn lừa dối
cô như vậy, biết rằng sáng nay anh ta lén lút sau lưng cô đến bệnh viện, tôi
không thể nhịn nổi nữa, liền trực tiếp dẫn cô tới đây. Tôi nghĩ cô có quyền biết
tất cả. Nếu hai người làm lành rồi, tôi chúc phúc cho hai người, nếu hai người
chia tay, hy vọng cô vẫn có thể giống như hồi tôi mới quen, kiên cường sống tiếp.
Tình cảm không phải là tất cả của cuộc sống, cô còn công việc, còn người nhà,
còn bạn bè… Sau này còn có tình yêu mới, chỉ cần cô bằng lòng…”
Vì sao tất cả lời này, lần đầu tiên lại nghe từ miệng người
khác vậy? Anh nói yêu tôi, vậy mà lại đối với tôi như vậy?
Chu Chính đưa tôi về nhà, tôi và anh ấy chào tạm biệt, anh ấy
thở dài đặt tay lên vai tôi, lấy khăn giấy ra lau nước mắt cho tôi. Có lẽ là
quá đau lòng rồi, tôi quên cả từ chối.
Đằng sau vọng lại tiếng bước chân, tôi quay đầu lại, thì
nhìn thấy Mộng Hàn, anh ta đi thẳng tới. Lúc nhìn thấy anh ta, cơn tức giận
trong tôi bỗng nổi lên, tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt hận thù. Mộng Hàn lạnh người.
“Đồng Đồng, em sao vậy?” Mộng Hàn kinh ngạc nhìn tôi, muốn
giơ tay ra ôm tôi. Tôi giật lùi vài bước đẩy anh ta ra. Anh ta cho rằng tôi còn
không biết gì sao? Cho rằng có thể tiếp tục lừa tôi sao?
“Không có gì, tôi chỉ là cảm thấy tự ti, nghĩ bản thân mình
tại sao lại bị người ta gạt đến mức xoay tròn vậy, còn cho rằng mình có được hạnh
phúc chứ.” Tôi nhìn anh ta, nhìn người đàn ông tôi yêu sâu sắc, nước mắt rơi xuống.
Tôi lao lên lầu, anh ta lao theo sau, không ngừng gọi tôi, “Đồng Đồng, Đồng Đồng…”
Tôi trượt ở giá dép, quỳ xuống đất co lại. Tôi xin lỗi Hân
Hân, xin lỗi mẹ tôi, càng xin lỗi bản thân mình.
“Mộng Hàn, anh đúng là tên khốn, anh không xứng với tình yêu
của Đồng Đồng! Tên lừa gạt đùa giỡn với tình cảm!” Chu Chính và anh ta cãi vã.
“Anh đừng cho là tôi không biết anh có tình ý với Đồng Đồng,
anh nói gì với cô ấy, đồ tiểu nhân!” Tiếng cãi vã của hai người càng lúc càng
to.
“Ầm!” Tôi mở cửa, hai người đàn ông cùng lúc bị hóa đá, đều
đứng im nhìn tôi.
Cùng với ánh mắt phẫn nộ của tôi, trên khuôn mặt Mộng Hàn
cũng lộ vẻ tức giận, “Đồng Đồng, chỉ tin lời anh nói với em, đừng tin người
khác nói lung tung, em hiểu không?”
Tôi hít thở sâu, nở một nụ cười với Chu Chính, “Chu Chính, cảm
ơn anh. Tôi không sao, anh về trước đi, tôi sẽ mãi mãi ghi nhớ lời anh nói với
tôi, có người bạn như anh, tôi thật vinh hạnh.”
Sắc mặt Mộng Hàn bỗng lạnh đi. Chu Chính lo lắng nhìn tôi,
nghĩ một lát, rồi anh ta nói: “Vậy tôi đi trước, muộn chút sẽ gọi cho cô.”
Lúc Mộng Hàn đi vào, tôi đã ngồi chỗ xa nhất trên sofa, tôi
sợ nếu tôi đứng thì sẽ vì đau lòng mà ngã xuống đất, tôi không phải cô Lâm kia,
tôi thà một mình đơn độc cũng không muốn sự dịu dàng của người đàn ông đã lạc lối
này cho tôi.
“Tôi đã biết rồi, anh và Uyển Uyển…” Sao lại không tranh cãi
như vậy, sao lại hất mặt lên như vậy, nước mắt vẫn không kiểm nổi cứ rơi xuống,
ngay cả giọng nói cũng run rẩy.
Tất cả lời nói đều thể hiện sự bất lực, tôi chỉ hỏi giới hạn
tôi có thể chịu đựng, “Anh và cô ta từng lên giường với nhau chưa, cô ấy chẳng
phải từng là bạn gái của anh sao…” Tôi không dám hỏi, anh ta từng yêu cô ta,
ngay cả từ yêu cũng không nói ra nổi.
“Đồng Đồng…” Vẻ mặt anh ta rất khổ sở, dường như cũng đang sụp
đổ.
“Đừng tới đây, trả lời câu hỏi của tôi. Xin anh đó, đừng gạt
tôi nữa, tôi yêu anh bao nhiêu năm nay, anh hãy nói với tôi một câu thật đi.”
Tôi đang cầu xin anh ta, khóc thét lên khẩn cầu anh ta.
Mộng Hàn toàn thân sững sờ, chúng tôi không động đậy gì cứ
nhìn nhau, “Cô ta không phải bạn gái của anh, xưa nay chưa từng, người anh yêu
chỉ có em…”
“Tôi không muốn nghe!” Tôi tức giận ngắt lời anh ta, trong
lòng lại đang chờ đợi câu trả lời của anh ấy.
Thời gian cứ từng giây từng giây trôi qua, là tùng xẻo, là
khoan vào tận trái tim…
“Sau một lần say rượu, anh không biết gì cả, lúc tỉnh lại,
cô ấy đã nằm trên giường anh… Lúc đó anh muốn điên lên, anh không rõ trong tình
huống nào nữa, là người đàn ông đầu tiên của cô ấy, anh…”
Sau đó anh ta nói gì, tôi đã nghe không rõ, mắt mờ đi, rồi
ngất đi…
Lúc tỉnh lại, bị anh ta ôm vào lòng, vẫn hơi thở quen thuộc,
nhưng không tìm thấy một vị trí thích hợp cho tôi.
“Đồng Đồng, em tỉnh rồi?” Mộng Hàn co chặt hai tay.
Tôi rất muốn cười… tôi tỉnh rồi, hoàn toàn tỉnh táo rồi.
Thì ra hạnh phúc giữa tôi và anh ta là một giấc mộng dài của
bản thân, là bản thân tôi cứ cố chấp giữ mãi tình yêu gọi là thuần khiết đó
trong tim. Sớm nên biết rằng, ba năm trước, thủy tinh thuần khiết đã vỡ rồi, có
nhặt lại lần nữa, đổi lại cũng chỉ là máu chảy dầm dề đầy hai bàn tay.
Là tôi không nên tiếp tục xây mộng, là tôi quá ngốc quá ngây
thơ, tôi không có quyền yêu cầu anh ta phải giữ thân vì tôi, nhưng anh ta không
nên gạt tôi! Lừa tôi tin vào tình yêu vẫn thuần khiếp, đẹp đẽ.
Ngay cả giãy dụa cũng mất đi sức lực rồi, tôi run rẩy dùng tất
cả sức lực nói: “Mộng Hàn, chúng ta… chấm dứt ở đây thôi.”
Đời này kiếp này, đời sau kiếp sau, giữa chúng ta ngoại trừ
lời nói dối và lừa gạt không thể chấp nhận ra, thì còn thêm sự tồn tại của một
người phụ nữ khác, sau này lúc anh ta có ôm tôi như vậy, tôi cũng sẽ nghĩ tới vị
trí này từng có một người con gái khác chiếm giữ. Từng có người nói, phụ nữ một
khi điên lên thì tính hủy diệt còn hơn cả bom nguyên tử, tôi không thể hủy diệt
họ, càng không thể hủy diệt bản thân.
“Đồng Đồng, tha thứ cho anh được không, trong lòng anh xưa
nay chưa từng có ai khác… Anh không thể để em xa anh một lần nữa!” Anh ta ôm chặt
tôi, ngăn tôi đứng dậy, dường như có hơi chút sự thay đổi giữa chúng tôi, đã tự
mất đi như vậy.
“Anh buông tôi ra, Mộng Hàn, anh sớm đã biết Uyển Uyển là cố
ý tiếp cận Uông Tường phá hoại hạnh phúc của Hân Hân, đúng không? Anh gạt tôi,
đùa giỡn tôi chưa đủ, lại còn hại bạn của tôi?”
“Đừng nói xằng.” Mộng Hàn mặt sững sờ, “Đùa giỡn, trái tim của
anh dành cho em, em không thôi sao?”
“Tôi nói xằng sao?” Không biết sinh khí từ đâu, tôi dùng
toàn lực đẩy anh ấy ra, “Anh thừa nhận từng lên giường với Uyển Uyển đúng
không? Anh ôm cô gái từng có quan hệ thân mật như vậy với anh mà lại giả như
không quen trước mặt tôi, nhìn tôi như con ngốc chạy ngược chạy xuôi! Anh phục
vụ cô ta là chuyện đương nhiên, là tôi ngốc, giống như con khỉ bị hai người lừa
gạt quay vòng. Cô ta đâu có muốn tìm Uông Tường, người cô ta muốn tìm chỉ có
anh, là người năm đó bỏ rơi sau khi đã lên giường cùng cô ta, chiếm được người
ta dễ dàng thì không chịu chịu trách nhiệm sao? Còn từ miệng cô ta, tôi lại
thành kẻ thứ ba tham hư vinh, tham tiền bạc cả ngày dính lấy anh. Mộng Hàn, là
anh biến tôi thành dáng vẻ vừa đáng thương vừa đáng cười như vậy.”
Tôi nhìn thấy mình trong mắt anh ta, hai mắt đỏ au, nước mắt
phẫn nộ tuôn ra, “Năm đó bên cạnh anh không có ai, lúc ốm đau là Uyển Uyển chăm
sóc anh, lúc thất vọng là cô ấy động viên anh, còn bây giờ vì tôi quyết định lại
ở cùng anh, mà khiến hạnh phúc mười mấy năm của cô ta trong một đêm đã mãi mãi
không còn…” Nước mắt nhạt nhòa, tôi như có lửa đốt trong họng, chỉ có thể phát
ra tiếng khóc nghẹn ngào.
Mộng Hàn không động đậy cựa quậy gì, dường như thành khúc gỗ
vậy, ánh mắt đờ đẫn, một lúc lâu, anh ta mới định thần lại giơ tay ra ôm lấy
tôi.
“Đừng chạm vào tôi!” Tôi lùi vài bước, ôm chặt hai vai, bảo
vệ mình, “Mộng Hàn, cả đời anh, tôi chỉ có thể… cùng anh… đến đây thôi…”
“Đồng Đồng…” Mộng Hàn cắn môi, không từ bỏ giơ tay ra. Tôi
vung tay, anh ta vẫn giơ qua, cuối cùng một tay ôm chặt lấy tôi. Tôi giãy dụa
không được, tức giận cắn vào tay anh ta. Anh ta đau đến mức rít lên, cánh tay
như gọng kìm, ôm chặt eo tôi.
“Xin lỗi, anh chưa từng nghĩ, Uyển Uyển sẽ dùng cách này trả
thù anh. Em sao lại giận anh vậy mà không hiểu, đừng hận anh, đừng hận anh…”
“Uyển Uyển nói cô ta từng chăm sóc anh khi bệnh, đó chắc là
chuyện không lâu sau khi chúng ta chia tay chứ? Với tình hình của anh lúc đó,
anh để một người phụ nữ xa lạ tiếp cận anh sao? Sau khi anh say rượu tại sao lại
cùng cô ta lên giường, lẽ nào không phải anh cố tình hay vô tình cho phép cô ta
tiếp cận? Cô ta đến thành phố A tìm anh, anh đưa tiền cho cô ta, là vì thấy áy
náy với cô ta. Còn tất cả những gì cô ta làm chẳng qua là muốn có được sự
thương hại của anh, cô ta đã làm được rồi. Anh dám nói, hôm qua lúc anh ôm cô
ta, anh không đau lòng sao? Mộng Hàn, anh đừng lừa gạt tôi nữa, cũng đừng tự gạt
mình nữa…”
Lòng tự tôn vốn từng kiêu ngạo, cùng với vài lời buột ra đã
bị tôi giẫm đạp lên, mặc cho mình giày xéo.
“Anh chưa từng yêu Lâm Uyển Uyển, anh hiểu rõ lòng mình, đối
với cô ấy trước đây không có, bây giờ cũng không có, sau này càng không. Anh chỉ
áy náy với cô ta, dù sao anh…”
“Anh đừng nói nữa!” Nghĩ tới những lời anh ấy định nói tiếp,
tôi dùng hai tay che tai lại.
Mộng Hàn bị dáng vẻ của tôi khiến hoảng sợ, giữ vai tôi,
“Anh không nói nữa… Sau này chúng ta sống tốt với nhau, anh thề anh sẽ dùng cả
cuộc đời còn lại bù đắp cho sai lầm anh đã phạm phải.”
“Anh bù đắp thế nào? Anh là người đàn ông đầu tiên của Uyển
Uyển, cả đời này, chỉ cần cô ấy bằng lòng, sẽ mãi mãi vướng mắc không rõ ràng với
anh. Lúc đầu anh đã không kiềm chế được sự mê hoặc thì cả đời phải chịu trách
nhiệm vì sai lầm đó… Còn tôi…” Ngẩng đầu lên nước mắt ướt nhòa, “Tôi không cần
anh chịu trách nhiệm, nếu anh còn cảm thấy giữa chúng ta từng thực sự tồn tại một
tình yêu thuần khiết, thì hãy mãi mãi rời xa tôi… đừng để sau này khi tôi nhớ đến
anh toàn là đau đớn, toàn là hận thù…”
Tay Mộng Hàn buông vai tôi ra, ánh mắt sâu thẳm buồn bã, tất
cả đều là sự bi thương, “Uyển Uyển sẽ không làm phiền cuộc sống của chúng anh nữa.
Tiền bạc, danh dự, địa vị, anh đều không quan tâm, chỉ cần em có thể ở bên anh…
Chỉ cần có em, anh có thể bắt đầu lại từ đầu. Trước đây anh quá ngốc, anh cho
là có tiền, có địa vị, mới có thể mang lại hạnh phúc cho em. Nếu thời gian có
thể quay lại, anh nhất định không rời xa em…”
“Anh đừng nói nữa…” Trước mắt tôi hiện lên cảnh Lâm Uyển yếu
đuối như cây liễu, khuôn mặt lấp lánh nước mắt, còn cả giọng nói khiến thép
cũng trở nên nhu mềm. Mộng Hàn sao có thể không động lòng? Một người phụ nữ như
vậy chắc chắn lúc anh ấy chán nản mà chăm sóc anh ấy, quan tâm anh ấy, anh ấy
sao có thể không động lòng?
Tôi thật sự muốn cười to thành tiếng, nếu những lời hôm nay
Lâm Uyển Uyển nói ở bệnh viện mà tôi kể cho anh ấy nghe thì không biết anh ấy
còn có thể nói vậy nữa không.
Lúc Mộng Hàn rời khỏi đã là sáng ngày hôm sau.
Trong một đêm, mà dường như ruột đau như xé, nỗi đau này còn
đặc biệt hơn cả nỗi đau của ba năm trước.
Hai cú sốc mất đi tình yêu và tình bạn, tôi đứng trước
gương, nhìn thấy bản thân vừa xa lạ vừa tiều tụy, gần như không ra thần người nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT