“Tôi không dám nghĩ anh ấy có người khác, xưa nay không dám
nghĩ anh ấy sẽ không yêu tôi nữa. Đồng Đồng, sao anh ấy có thể không yêu tôi nữa
chứ? Chẳng phải tôi là bảo bối trong lòng anh ấy sao? Chẳng phải anh ấy là “ông
chồng ngốc” mà tôi đánh không đánh lại, tôi mắng không nói lại sao? Lúc tôi ốm
anh ấy dùng miệng bón nước cho tôi uống. Lúc bế tôi lên, thay đồ ra, anh ấy giặt
hộ tôi. Lúc đi học, vì gặp tôi mà anh ấy mặc cho trời tuyết ngồi mấy tiếng xe lửa
đến thăm tôi, mời tôi ăn KFC, sau đó lại vội về ngay trong đêm đó. Cậu nói xem
anh ấy không yêu tôi sao? Sao anh ấy có thể không yêu tôi? Sao anh ấy lại có thể
thích người khác chứ? Tôi không dám nghi ngờ anh ấy, cậu nói xem nếu ngay cả
anh ấy tôi còn nghi ngờ thì tôi còn có thể tin ai chứ?”
“Tôi càng ngày càng cảm thấy không đúng, càng ngày càng thất
vọng. Tôi giống như là một người phụ nữ oán giận lấy chứng minh thư của anh ấy
đi photo một bản nhật ký cuộc gọi di động. Tôi thấy có một số điện thoại, mấy
ngày gần đây đều xuất hiện vài chục lần trông nhật ký cuộc gọi, thêm vào tin nhắn,
hầu như lúc nào cũng liên lạc. Tôi không nhịn được lén dùng điện thoại công cộng
gọi một cuộc, đúng là một cô gái. Đồng Đồng, lúc đó tôi chân đã nhũn rồi, một
mình ngồi trên đường quốc lộ không đứng dậy giống như người thần kinh vậy.”
“Lúc đó tôi thật sự muốn nằm đó không dậy nữa, muốn Uông Tường
đi qua tôi. Nhưng tôi ngồi hai tiếng đồng hồ, tôi biết không thể có người tới…
Tôi khuyên bản thân, có lẽ người đàn bà đó là khách hàng, là lãnh đạo. Song
đáng chết gì mà sau 12 giờ đêm vẫn còn liên lạc chứ? Chẳng nhẽ nửa đêm anh ấy
đi vệ sinh cũng cầm di động sao? Tôi tin tưởng anh ấy thế… Chúng tôi đã sắp kết
hôn rồi…” Hân Hân túm tóc mình thật chặt, lại dùng móng tay tự cấu cánh tay
mình, vài vết máu chảy trên làn da trắng mịn của cô ấy trông thật gai mắt.
“Hân Hân, cậu đừng như vậy… tôi đau lòng…” Nghĩ một lát Uông
Tường đi lên, tôi muốn tát anh ấy hai cái bạt tai thật mạnh, anh ấy không phải
con người, hắn là đồ khốn! Lương tâm anh ấy bị chó ăn rồi!
Tiếng khóc nghẹn ngào… “Bây giờ công ty Hiếu Thiên đang cắt
giảm nhân viên quy mô lớn, lần này đi làng du lịch Thiên Nga trắng họp, trong
lòng tôi giống như mọc cỏ vậy, biết không thể xin nghỉ, song tôi thật sự không
đợi nổi, tôi lén về, ai ngờ… Vừa vào phòng đã nhìn thấy Uông Tường hốt hoảng chạy
ra. Tôi lao vào vừa nhìn, đã thấy người đàn bà đó nằm trên giường tôi, đắp chăn
của chúng tôi…”
“Cậu biết không? Lúc đó tôi còn muốn chết! Anh ấy nói anh ấy
và người đàn bà ấy chưa làm chuyện gì, nói tôi phát điên. Cậu nói xem, anh ấy
còn muốn làm gì? Anh ấy nói tôi điên trước mặt người đàn bà khác… hu hu… Đồng Đồng,
tôi có phải đúng là điên rồi không? Tôi thật sự là điên rồi, bị anh ta bức cho
điên rồi…”
Cửa vừa đẩy, Uông Tường từ bên ngoài đi vào, quay người đóng
cửa lại, vẻ mặt thất vọng không còn cách nào ngồi lên ghế sofa, cho tay lên vùi
đầu, một dáng vẻ buồn bực.
“Hân Hân, anh và cô ta đúng là không có gì, em làm thành thế
này, có cần thiết không?”
Thẩm Hân Hân vừa nhìn thấy anh ta, môi đã run lập cập, nước
mắt cứ thể chảy, một câu cũng không nói nên lời.
“Uông Tường, trước mặt vợ mình, anh chăm sóc người đàn bà
khác như vậy, còn đưa cô ấy vào trong nhà của Hân Hân và anh, chăm sóc cô ấy, tốt
với cô ấy, anh còn dám thẳng thắn chất vấn Hân Hân vậy sao, có người nào ức hiếp
người như anh không? Anh có thể không kết hôn với Hân Hân, anh có thể nói anh
thích người đàn bà đó, song anh không thể trừng mắt mà nói hàm hồ vậy, Trư Bát
Giới phản công, không phải dùng lý mà nói.”
“Hân Hân là người yêu anh mười mấy năm nay, quãng thời gian
đẹp nhất của cuộc đời cô ấy đều dành cho anh, anh vì một người đàn bà khác mà một
chút cũng không quan tâm đến cảm nhận của cô ấy, chỉ bảo vệ cô gái kia. Hân Hân
khóc đến như vậy, anh không đau lòng, không khó chịu sao? Uông Tường, tôi cũng
quen anh bao nhiêu năm rồi, sao lại không phát hiện anh là một tên Trần Thế Mỹ
ngụy quân tử chứ?”
“Tôi nói rồi tôi đúng là không có gì với Uyển Uyển, sao ngay
cả cô cũng không tin chứ?” Anh ta cầm điếu thuốc và bật lửa lên, châm một điếu,
đặt vào trong miệng, hít hai hơi thật mạnh, “Lâm Uyển Uyển là đồng nghiệp mới
trong cơ quan tôi, làm trợ lý sales bộ phận tôi, một mình đất khách xa quê đến
tìm bạn trai, song lại bị bạn trai cô ấy bỏ rơi. Không có tiền, chỗ ở cũng đến
hạn trả, bây giờ lại ốm đau, tôi thấy cô ấy đáng thương, đã mang cô ấy về nhà.
Hân Hân, anh thực sự không làm chuyện gì có lỗi với em, em xem em làm gì, giống
như là anh bị em bắt quả tang trên giường vậy.”
Thẩm Hân Hân lảo đảo đứng dậy, tìm thấy túi của mình, từ
trong túi móc ra một tập giấy photo, ném vào mặt Uông Tường, “Anh dám nói số
này không phải là số của người đàn bà đó không? Nếu không phải cô ta, thì tôi sẽ
nhận lỗi xin lỗi cô ta, cúi đầu nhận tội; nếu phải, thì anh dám nói anh và cô
ta không có gì không? Một ngày thời gian anh nhớ tôi bao nhiêu, thời gian nhớ
cô ta bao nhiêu? Ngay cả thời gian anh nói một câu với tôi cũng không có, nhưng
đối với cô ta thì sao? Cô ta thất tình liên quan gì đến anh? Không phải anh đi
vỗ về tâm hồn bị thương của cô ta?”
“Thẩm Hân Hân, em còn kiểm tra nhật ký cuộc gọi của anh, lần
sau chẳng phải lại cử người đi theo dõi, như vậy có ý nghĩa không? Anh và Uyển
Uyển chỉ là bạn tốt.” Uông Tường vẫn thẳng thắn nói.
“Bạn tốt? Tốt đến mức nào? Anh để bạn nằm lên gường của
tôi!” Hân Hân cuối cùng phát cuồng lên.
“Hân Hân, Uyển Uyển thất tình là vì có người thứ ba chen
vào, cô ấy đã đủ đáng thương rồi, mà cô ấy biết anh và em sắp kết hôn rồi, còn
chúc phúc cho chúng ta. Em đừng có gây chuyện nữa được không, chúng ta đều là vợ
chồng lâu năm rồi, giày vò nhau vậy, có cần thiết không?” Ngữ khí của Uông Tường
giảm mạnh đi, những lời nói ra càng đáng thương.
Thẩm Hân Hân không gây chuyện nữa, ánh mắt đột nhiên vô hồn,
giống như đang cố gắng nhận ra người đàn ông trước mặt cô ấy có phải là Uông Tường
mà cô ấy quen mười mấy năm nay.
“Uyển Uyển chỉ là một cô gái đáng thương, hôm nay anh đón cô
ấy về nhà là không đúng, lần sau anh sẽ không vậy nữa, nhưng xin em có chút đồng
cảm…”
“Anh cút đi… cút ngay đi…” Mặt Thẩm Hân Hân tái mét, toàn
thân cứ run rẩy. Uông Tường cũng đứng dậy tức giận, “Thẩm Hân Hân, cô làm gì vậy?”
“Tôi làm gì à? Tôi không muốn kết hôn với anh, tôi muốn chia
tay, anh đi tìm Uyển Uyển của anh đi, cô ta đáng thương, tôi đáng ghét, cô ta
là thục nữ, còn tôi là người đàn bà chanh chua! Anh đi chăm sóc cô ta đi, anh
đi mà xót thương cô ta đi, tôi không lấy anh nữa, tôi không cần ai thương hại…”
“Hân Hân!” Tôi lao tới ôm chặt cô ấy vào lòng, “Tôi đau
lòng… Tôi đau lòng…” Tình cảm mười mấy năm chẳng lẽ cuối cùng đổi lại sự tuyệt
vọng sâu thẳm vậy?
Uông Tường cảm thấy hôn nhân đối với phụ nữ là gì, là bố thí
sao? Tinh thần lạc lối rồi còn có thể ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng?
Nếu Mộng Hàn có một ngày đối với tôi như vậy, tôi nhất định
sẽ vạch rõ giới hạn với anh ấy, mãi mãi không đi lại.
“Thẩm Hân Hân, em lý trí một chút đi được không?”
“Uông Tường, anh có thể bớt nói đi được không?”
Anh ta nhìn chúng tôi, trong ánh mắt đầy sự mệt mỏi, ném phần
đầu lọc điếu thuốc xuống đất, rồi dùng chân giẫm mạnh lên. Song anh ta vẫn đi tới,
kéo Hân Hân đứng dậy trong tay tôi, “Hân Hân, anh sai rồi… em đừng gây chuyện nữa…”
Thẩm Hân Hân tức giận đẩy anh ấy ra, nước mắt giàn giụa,
“Tôi đúng là muốn gây chuyện, anh thấy ai tốt thì đi tìm đi, anh cút đi.” Nói rồi
cô ấy giống như phát điên đẩy Uông Tường ra trước cửa, mở cửa ra, rồi cố hết sức
đẩy anh ta ra ngoài.
“Thẩm Hân Hân!” Khẩu khí của Uông Tường càng khiến cô ấy tức
giận, cô ấy giống như một con thú điên, dùng hết sức đẩy người đàn ông này ra, ầm
một tiếng, đóng cửa lại.
Uông Tường không ngừng đập cửa ở bên ngoài, giống như cho bõ
tức vậy, Hân Hân khóa trái trong lại, lao về phía cửa hét lớn: “Anh đi đi, đi
mà tìm Uyển Uyển của anh đi, anh không đi không chừng cô ấy khóc chết mất, tự
sát rồi…”
Gióng nói của Uông Tường vẫn còn như là cầu xin cô ấy mở cửa,
lúc này đột nhiên nói: “Thẩm Hân Hân, em nói anh là được rồi, sao phải rủa Uyển
Uyển?”
“Anh đi đi! Đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa…”
Không bao lâu sau, bên ngoài yên tĩnh lại.
Hân Hân giống như bị hút hết sinh khí, ngã vật xuống sofa.
“Hân Hân, hai người trước tiên nên bình tĩnh lại cũng tốt.”
Tôi đột nhiên có chút hối hận, hối hận đã không ngăn Hân Hân đuổi Uông Tường
đi, tôi biết, Uông Tường đi rồi, cô ấy càng khó chịu.
Quả nhiên, Thẩm Hân Hân đứng mạnh dậy, lại ra mở cửa, lao ra
bên ngoài hành lang trống không, khóc thét lên.
Tôi biết đêm nay không thể để Hân Hân một mình. Tôi vừa
khuyên cô ấy, vừa kéo cô ấy vào nhà, thay ga gường cho cô ấy, để cô ấy nằm xuống,
lấy nước giặt khăn lau mặt, lau tay cho cô ấy, ở bên cạnh dỗ dành cô ấy.
Con người Thẩm Hân Hân cả ngày cười hi hi, ríu ra ríu rít giống
như đã bị Uông Tường giết chết trong một đêm.
Đợi lúc Hân Hân ngủ thiếp đi, nhìn lên đồng hồ trên gường đã
hơn 4 giờ sáng.
Chạy ra phòng khách, móc di động trong túi xách ra. Hiện lên
hai cuộc gọi nhỡ của Mộng Hàn. Gọi lại, lúc đầu bên kia vang lên giọng nói của
anh ấy, trong lòng tôi mới yên tâm, “Hôm nay, em phải ở lại với Hân Hân, anh về
một mình đi, trên đường đi cẩn thận nhé!”
“Được!” Giọng nói của anh ấy rất mơ hồ, tôi nghĩ chắc là anh
ấy cũng mệt rồi.
“Người đàn ông đã sắp xếp ổn thỏa cho cô ấy rồi chứ? Anh có
thấy Uông Tường không?” Tôi hạ thấp giọng, không nhịn nổi lại hỏi một câu.
Giọng nói anh ấy rất nhỏ, “Sắp xếp ổn thỏa rồi, không thấy
Uông Tường.”
“Ừa!” Nghe ra sự buồn tẻ của anh ấy, muốn cúp máy, lại thấy
đột nhiên nghe anh ấy gọi tên tôi.
“Sao vậy?”
“Không có gì, sau này đừng quan tâm đến chuyện người khác nữa,
chúng ta… cũng tự có nhiều chuyện phải làm…”
Sáng sớm ngày hôm sau lúc Hân Hân mở mắt đã là gần 7 giờ rồi,
hầu như tôi trắng đêm không chợt mắt, toàn thân tê mỏi, nấu cháo cho cô ấy, vứt
chăn và ga hôm qua cô gái đó đắp vào trong máy giặt.
“Hân Hân, hôm nay cậu có đi làm không?”
“Không đi!” Cô ấy mắt nhìn chăm chăm đờ đẫn vào bức ảnh Uông
Tường và cô ấy ở đầu gường, hồi lâu lại nói với tôi, “Tôi muốn về nhà sống vài
ngày, một lát sẽ đi!”
“Hân Hân, tôi thấy cậu nên nói chuyện với Uông Tường, hôm
qua, hai người đều quá kích động.” Mới một đêm mà Hân Hân dường như đã không
còn ra thần người nữa.
“Tôi không ở lại đây, tôi sợ anh ta không đến tìm tôi, tôi sợ
hận anh ta đến chết trong sự chờ đợi.” Nói rồi, dáng vẻ cô ấy lại như muốn
khóc.
“Tôi tiễn cậu nhé!” Trên thế giới này điều bất lực nhất,
chính là chờ đợi một người, rõ ràng biết không đợi được nhưng lại vẫn cứ tiếp tục
đợi, cảm giác này không ai hiểu hơn tôi.
“Không cần đâu, tôi không mang theo đồ, cậu đi trước đi, sau
khi tôi về tới nhà thì gọi cho cậu, tôi còn muốn ngủ thêm một lát nữa.”
Lúc đi xuống lầu, từ xa đã nhìn thấy xe Mộng Hàn đứng ở đó,
gần như tôi không dám tin vào mắt mình.
Anh ấy sao vẫn ở đây?
Vào trong xe, bên trong mở điều hòa, khuôn mặt anh ấy mệt mỏi,
tay đặt lên tay trái nhìn tôi. Môi không biết có phải vì gió điều hòa không mà
khô không còn mềm mại nữa.
“Em sao giờ mới xuống?” Nói rồi anh ấy bắt đầu khởi động xe,
dường như một khắc cũng không muốn nán lại.
“Anh chờ ở đây cả đêm à?”
“Không yên tâm về em, thì cứ đợi vậy.”
“Đến thẳng công ty nhé?” Tôi nhìn đồng hồ, lúc này chỉ có đi
thẳng tới công ty mới không bị muộn.
“Đi về!” Sắc mặt anh ấy lạnh lùng, quay đầu nhìn tôi nói, “Từ
hôm nay em dọn về ở cùng anh.”
Tôi có chút không hiểu, “Tại sao muốn em dọn đến sống chỗ
anh, sống thử à?”
Tai tôi bị anh ấy véo nhẹ một cái, “Sống thử? Em thấy chúng
ta còn cần sống thử cái gì hả?” Vẩy tay anh ấy ra, xoa xoa cái tai đáng thương,
“Hừ, bây giờ là thời đại năm năm, chúng t ađều đã chia tay ba năm rồi, ai biết
anh có thêm bao nhiêu tật xấu. Huống chi vài năm nay nhỡ đâu có hồng nhan tri kỷ
nào anh còn vương vấn mà em không biết, dù sao cũng cần thời gian để em quan
sát… Mộng Hàn, cẩn thận!”
Ngã tư trước mặt đột nhiên hiện ra một ông lão đi xe đạp, Mộng
Hàn trở tay không kịp, lái sang phải một vòng, khiến tôi bị lảo đảo.
Ông lão đó đúng là trắng trợn, rõ ràng không tuân thủ luật lệ
giao thông, còn trừng mắt nhìn chúng tôi, ra hiệu, tuy không nghe thấy ông ta
nói gì, xong nhìn vẻ mặt cũng biết nhất định là đang chửi người ta.
“Thật đúng là không biết trong đầu óc em nghĩ gì!” Mộng Hàn
tức lên.
Tôi chớp chớp mắt làm mặt xấu, “Em đùa thôi!” Dựa đầu vào ghế
tựa, nghiêng mặt nhìn anh ấy thở dài, “Hân Hân bị Uông Tường làm tổn thương
suýt phát điên, anh nói xem cô gái tên Uyển Uyển đó, sao lại không có chút liêm
sỉ vậy chứ? Bản thân không hạnh phúc thì lại giả đáng thương đi phá hoại gia
đình người khác? Còn cái người bạn trai gì đó của cô ta, thêm vào Uông Tường, đều
là ba tên khốn. “Vô gian đạo” chẳng phải là có một câu mở đầu sao – gây chuyện
khốn, ắt có ngày phải trả giá. Không tin anh đợi xem, ba người đó sớm muộn sẽ
phải trả giá vì việc làm của mình.”
Khuôn mặt Mộng Hàn càng khó coi.
Tôi cười ha ha, “Chồng em trời sinh đã khiến người ta thích,
nhưng tuyệt đối không thể không chút vững vàng như tên Uông Tường kia, đúng là
kẻ tri thức bất lương, quá kém cỏi! Hân Hân miệng không nói nhưng em hiểu cô ấy
miệng bồ dao găm song tâm lại hiền lành, vẫn một lòng chờ đợi Uông Tường hồi
tâm chuyển ý. Nếu không phải hôm qua cô ấy quá đau lòng, thì em đã thẳng thắn
nói với cô ấy, người đàn ông như Uông Tường, dù cho có quỳ xuống cầu xin, cũng
không cần nữa. Đời người dài như vậy, mười mấy năm tình cảm bên người vợ lại
không bằng một cô gái đẹp bị bệnh mới quen có vài ngày ngắn ngủi, dù cho cô Lâm
Uyển Uyển đó đi, thì sau này còn có thể có Trần Uyển Uyển, Trương Uyển Uyển… Sống
trong sự ngờ vực, vậy khác nào sống không bằng chết.”
“Chuyện của người ta, em tốt nhất không nên quản quá nhiều.
Tình cảm như con người uống nước, nóng lạnh tùy cảm nhận mỗi người, người ngoài
không dễ gì đưa ra kết luận, em hãy đặt tâm tư của mình vào chỗ cần thiết ý.” Mộng
Hàn nói rất cương quyết, rồi tiện tay mở đĩa CD.
Cả dọc đường anh ấy buồn bực không vui, tâm trạng dường như
không tốt lắm.
“Về dọn nhà!” Anh ấy cau mày lại, rồi móc thuốc lá trong túi
ra, rút một điếu, cho vào miệng.
“Em còn chưa suy nghĩ xong!” Tôi đẩy cánh tay anh ấy ra, biểu
thị kháng nghị.
“Đừng làm ồn, đang lái xe!” Anh ấy đẩy tôi ra, nhếch mép lên
càng cao, trong mắt lộ ra một chút xảo quyệt.
“Đó là ở đâu?” Không lẽ đẻ tôi sống cùng anh ấy trong khách
sạn, đó có thể gọi là nhà sao?
“Đi rồi sẽ biết thôi.”
Đến căn phòng nhỏ của tôi, anh ấy ngồi xuống sofa, cười nói
với tôi: “Thu dọn đồ đi.”
“Anh điên rồi.” Tôi ngẩn người ngồi đó, không chịu nhúc
nhích.
“Em mau thu dọn đi, một lát còn phải đi chợ.” Anh ấy trừng mắt
nhìn tôi, sao tôi lại cảm thấy anh ấy giống như đang đùa giỡn với con cún vậy?
Còn có thời gian đi chợ?
Nhìn thấy tôi không động đậy, anh ấy tự đi vào phòng ngủ, mở
tủ quần áo, lôi hết ra đặt lên gường, sau đó hai tay túm lại, quay người đi ra
ngoài cửa.
“Mộng Hàn, anh làm gì vậy?” Tôi đuổi theo ra, anh lại sờ vào
chìa khóa, thành thục mở cửa căn nhà hai phòng đối diện.
Hả?
Đi theo anh, tôi cũng đi vào, trong nhà thu dọn sạch sẽ, đồ
dùng đẹp đẽ, phong cách nội thất đơn giản thời thượng, giống như căn phòng mới
của cô dâu vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT