Kệ tôi có lay anh ta thế nào, anh ta cũng không mở miệng, cứ nhắm mắt, khóe miệng hơi cười.

“Xem ra sếp Sở nghiên cứu về tiêu chuẩn đối với tình nhân rất thấu đáo nhỉ.” Tôi phản kích lại.

Vì câu nói này mà anh ta mở mắt, muốn ôm tôi ngoài áo khoác. Tôi lùi lại tránh, nhảy xuống sofa, chạy về phòng ngủ của mình, đóng sầm cửa lại.

Ngồi giữa giường ngơ ngẩn, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên người vẫn khoác áo của anh ta, xung quanh toàn hơi thở của anh ta.

Ba năm của tôi đều đã bày ra trước mặt anh ta, song ba năm của anh ta thì tôi lại không biết gì cả. Trong lòng anh ta có thể không chút băn khoăn mà mở miệng muốn tái hôn với tôi, nhưng tôi lại không có bất cứ lý do gì thuyết phục mình lại chấp nhận anh ấy. Tuy có lẽ như lời Tưởng Nhược Phàm nói, tôi có thể vẫn còn yêu anh ta, nhưng hôn nhân không phải chỉ cần tình yêu là có thể gắn kết được.

Ngoại trừ yếu tố gia đình, tôi không tìm thấy bất cứ cảm giác an toàn nào đối với anh ấy. Tôi thà sống cô độc một mình, cũng không muốn cả ngày thấp thỏm lo âu, đoán tới đoán lui mà sống. Có lẽ năm đó chúng tôi rất nghèo, chúng tôi có thể cãi nhau, song so với những tháng ngày đó, anh ấy như thế này còn khiến tôi không thể yên tâm hơn.

Thực ra, rất nhiều lúc tôi muốn hỏi anh ấy nhưng lại sợ kết quả nhận được khiến mình càng thất vọng, hoặc thậm chí chỉ là một lời nói dối. Tôi thừa nhận mình rất nhỏ nhen, chỉ là một người đàn bà không chịu nổi một hạt cát trong mắt.

Ngày thứ hai đến văn phòng của Chu Chính, đã sắp tan ca rồi. Trong tay anh ta đang có một hộp quà nho nhỏ, nhìn rất tinh tế, trên mặt hộp còn thắt nơ màu hồng. Tôi nghĩ món quà như vậy nhất định là tặng cho phụ nữ. Nghĩ đến lần đầu tiên gặp Chu Chính ở “quán mì thịt bò Gia Châu”, tôi nhịn không nổi cười. Đoán là cuộc sống riêng của anh ấy nhất định cũng rất màu sắc. Nhưng với trí tuệ của anh ấy, có đi qua bao nhiêu người phụ nữ cũng nhất định không bị lung lay gì.

Theo tôi được biết, Chu Chính không có gia thế hiển hách như Tưởng Nhược Phàm, dường như cũng tương tự như Sở Mộng Hàn, anh ấy cũng tự thân lập nghiệp sau khi tốt nghiệp đại học.

“Nào, đến đây, mời ngồi!” Nhìn thấy tôi vào, Chu Chính vội chào hỏi tôi. Xem ra anh ấy giống tôi, tâm trạng rất tốt. Hôm nay, đối với tôi mà nói là một ngày tốt, hợp đồng với Công ty Thương mại Thanh Hoa mấy ngày trước đã chính thức ký kết rồi, còn chi phiếu khoản đầu tiên hôm nay đã giao đến phòng tài vụ rồi. Và điều quan trọng là lúc phát lương vào tháng tới tôi sẽ có thể lấy được khoản hoa hồng đầu tiên.

Chu Chính đưa chiếc hộp trong tay cho tôi, “Tặng cô này!”

Tôi giật mình, thì ra món quà đó là cho tôi, mặt tôi đỏ lên, khách sáo nói lịch sự: “Sếp Chu, cái này ngại quá.” Anh ta nói không nhanh không chậm: “Món quà này đáng ra là Lý Phong tặng cô mới đúng, song tôi biết, cậu ta có chút ý kiến với cô ở hạng mục này, nhân viên ưu tú như cô, tôi chỉ có thể vượt cấp khích lệ thôi.”

Có thể được sếp đích thân cổ vũ như vậy, trong lòng tôi vô cùng cảm kích, hận là không thể đầu tư hết thời gian vào công việc, để đối đáp ân tình của ông chủ.

“Mở ra xem đi!” Anh ấy cười và nói.

Tôi cẩn thận bóc ra, thì ra là một chiếc xắc tay màu hồng, tuy tôi không hiểu là nhãn mác gì, nhưng được gia công rất tinh xảo, vừa nhìn đã biết là giá không rẻ.

Nhưng điều tôi quan tâm lại không phải giá cả, mà là thành ý này.

“Cảm ơn sếp Chu!” Nhớ lại quá trình hạng mục này, tôi nhất thời đan xen nhiều cảm xúc.

“Biết tôi tại sao lại tặng xắc tay cho cô không?” Vẻ mặt của anh ấy lúc này đối với tôi rất hài lòng.

Tôi lắc lắc đầu, anh ấy nói: “Tôi hy vọng ví tiền của cô có thể càng ngày càng đầy, như vậy công ty cũng có thể kiếm được càng nhiều tiền.”

Ha ha, anh ta đúng là đang chọc tôi. Và tôi vẫn thật lòng nói một câu cảm ơn anh ấy, “Sếp Chu, cảm ơn sự khích lệ của anh từ xưa tới nay, tôi nhất định không để anh thất vọng.” Lời nói như vậy dường như nói ra rất quê, nhưng lại xuất phát từ trong lòng tôi.

Anh ấy lắc đầu, “Thực ra tôi chưa từng giúp gì cô, tất cả thành tích đều là tự cô giành lấy, là tôi phải cảm ơn sự nỗ lực của cô đối với công ty mới phải.”

Sao tôi lại cảm thấy ông chủ của mình đáng yêu đến vậy, lời nào từ miệng anh ấy cũng đều khiến người ta thoải mái đến thế.

Tôi lại nhớ đến Mộng Hàn, Chu Chính nói cái người họ Sở đó là người mà trong lòng anh ấy tương đối khâm phục, nhưng tôi tưởng tượng không ra trong công việc thì anh ta là như thế nào.

Sau khi tan làm tôi nhận được điện thoại của Mộng Hàn, anh ấy muốn cùng tôi đi ăn cơm. Hôm này là một ngày đáng kỷ niệm, tôi hy vọng có thể có người cùng tôi chia sẻ, dù sao Mộng Hàn chủ động gọi điện, vậy thì là anh ta rồi.

Đã hẹn gặp mặt ở quán ăn trước Trung tâm Thương mại Isetan. Nhưng lúc thấy anh ta, anh ta lại không cùng tôi đi vào, mà là kéo tôi quay người vào Isetan.

“Đi đâu?” Trước kia anh ấy là một người rất giản dị, nhưng trong căn hộ của anh ta, tôi lại phát hiện trang phục anh ấy lại không ít, lẽ nào anh ta để tôi cùng anh ta đi mua quần áo? Tôi luôn không thích người đàn ông đặc biệt thích làm đẹp, càng bài xích những gã dùng nước hoa, lẽ nào Mộng Hàn ngày nay đã trở thành một người thích chải chuốt, làm đẹp.

Lên khỏi cầu thang vịn mới biết anh ấy đưa tôi đến quầy nữ trang tầng 3.

Cảnh chúng tôi gặp lại nhau lại hiện lên rõ mồn một trước mắt tôi. Tôi nhìn bộ quần áo hàng hiệu đối diện, nghĩ rằng dù sao tháng tới cũng sẽ có một khoản lớn, mình quyết định mua một bộ tự thưởng.

Chọn chọn lựa lựa, chuyển mấy chỗ, cuối cùng tầm mắt của tôi đã ngắm vào một bộ công sở kiểu cách rất giản dị, dù cho vậy cũng cần 1.200 tệ. Và thời tiết cũng sắp lạnh rồi, bộ đồ này đúng là tôi cần.

Tôi để cô phục vụ giúp tôi lấy một bộ, lúc đi ra từ phòng thử, tôi nhìn thấy mình trong gương, trẻ trung hơn, màu đen nhìn có vẻ khiến tôi càng thêm điềm đạm hơn bình thường vài phần.

Mộng Hàn đi đến bên cạnh tôi, cau mày với tôi: “Em không hợp mặc đồ đen, như vậy chỉ khiến khuôn mặt em trông rất nhợt nhạt.”

“Công việc cần!” Không quan tâm anh ta nói gì, tôi đi tới phòng thử thay đồ, quay đầu ra nói với cô bán hàng, “Gói giúp tôi với!”

Bình thường đúng là tôi không có thời gian đi mua sắm, ở đây đúng là tìm không thấy bộ nào rẻ cả. Có lúc, thời gian chính là vàng bạc, tôi không muốn để mình tay không mà về. Lúc tôi đưa thẻ tín dụng cho nhân viên bán hàng, sắc mặt Mộng Hàn đã rất khó coi rồi. Anh ta đòi thanh toán cho tôi nhưng bị tôi cự tuyệt từ chối, anh ta không kiên trì thêm, chỉ là nghiêm mặt cả quãng đường, song vẫn đi xách túi hộ tôi rất phong độ, một mình đi đằng trước.

Cho đến lúc ra khỏi Isetan, tôi nhìn thấy anh ấy đi về hướng xe của mình, không thể không gọi anh ta lại: “Mộng Hàn, không phải nói đi đâu ăn cơm sao?” Tôi chỉ tay vào quán đồ Tây đối diện.

Cuối cùng anh ấy nhìn tôi một cái, nói lạnh lùng: “Đau dạ dày còn ăn đồ Tây? Rốt cục em có đầu óc không vậy?”

Thì ra anh ta vốn không định cùng tôi đến ăn cơm, là đặc biệt anh ấy muốn đưa tôi đến đây mua quần áo.

Bên trên viết “Quán ăn nhà vườn Thuần Hoa”, tôi nhìn xe dừng ở trước cửa, biết là người đến đây ăn cơm đều rất giàu có.

Lên đến tầng hai, anh ấy ngồi xuống ở chỗ gần cửa sổ. Chỗ bên cạnh cách chúng tôi không xa, một cô bé đang gảy đàn tranh cổ.

Nhìn tôi nhìn thực đơn với vẻ do dự, hiển nhiên anh ấy đã bỏ ý định để tôi chọn món, tự chọn mấy món cho phục vụ viên.

“Anh có thể không nghiêm mặt được không?” Cuối cùng tôi bắt đầu kháng nghị.

Vẻ mặt anh ấy luôn lạnh lùng, nhìn tôi một cái, nói rất đáng tiếc, “Tiêu Đồng Đồng, cô là người phụ nữ khó chịu nhất tôi từng gặp.”

“Như nhau thôi.”

Rất nhanh món ăn được đưa đến cả, đều là món ngon dễ tiêu hóa, ngay cả món cá cũng hấp.

“Ngày mai tôi phải đi Nhật, cô có muốn đi cùng không?” Sự im lặng đem vào bữa ăn bị một câu nói không đầu không đuôi phá vỡ.

Tôi lắc lắc đầu, ngoài các yếu tố khác, mấy ngày tới chính là giai đoạn chạy nước rút cuối tháng, dù cho trời có sập xuống, tôi cũng không thể xin nghĩ, “Không được, công việc mấy ngày tới của tôi sẽ rất bận!”

“Ông chủ của cô nên vui mừng vì có một nhân viên tốt như cô!”

Tâm trạng tôi hôm nay đúng là rất tốt, cười ha ha đáp lời anh ta: “Ông chủ tôi luôn cho là vậy.”

Anh ta hừ nhẹ một tiếng: “Tôi dự tính phải đi một tháng.”

Tôi cũng giật mình, “Một tháng, lâu vậy?” Vẻ mặt anh ấy vì câu nói này của tôi mà dần dần dịu lại.

Tôi uống một hớp canh, nói với anh ấy: “Ồ, có thể tôi không đợi được anh về, đến lúc đó tôi sẽ để lại chìa khóa trên bàn trà, anh về thì nhận nhé.” Anh ấy đột nhiên ho lên, giống như bị hóc xương cá vậy.

Tôi bổ sung giải thích thêm: “Đầu tháng phát lương, sẽ đi tìm nhà thuê…”

Ánh mắt Mộng Hàn lướt tôi một cái, đầy vẻ sắc nhọn, “Căn hộ này cô có thể ở luôn, nếu không muốn nhìn thấy tôi, tôi có thể không xuất hiện nữa, lời tôi đã nói, luôn có hiệu lực.”

“Căn hộ này vốn dĩ là của anh.” Tôi múc một thìa vây cá trong bát, cho vào trong miệng, sau khi nuốt vào tiếp tục nói: “Nếu không phải là đêm đó chân tôi bị sái, thì tôi cũng không thể đến nhà anh. Căn hộ xa hoa như vậy, tổ yến, vây cá những thứ đáng quý đó xa vời với cuộc sống của tôi, tôi chỉ là một viên chức nhỏ vất vả lao động kiếm sống, cuộc sống như vậy khiến tôi không thể yên tâm hưởng thụ.”

“Đây chính là lý do cô cố chấp chuyển đi?” Mộng Hàn nhìn vào mắt tôi, muốn nhìn rõ tâm ý của tôi trong đó.

“Không hoàn toàn vậy, nếu tôi thực sự tìm thấy người bạn đời trong lòng tôi, có lẽ tôi sẽ thử tận hưởng tất cả những gì anh ta cho tôi. Anh không phải là người để tôi cùng chia sẻ cuộc sống.”

“Là cô nói, tôi đã mất tư cách vậy sao?” Mộng Hàn đầy vẻ thất vọng.

Tôi lắc đầu, hôm nay là một ngày đẹp khó có, tôi không muốn bất cứ chuyện gì phá vỡ tâm trạng tốt của tôi, “Chúng ta có thể không nói chuyện này không? Dù sao qua đêm nay, có lẽ chúng ta sẽ không thể cùng ngồi ăn cơm như lúc này nữa.”

Anh ấy im lặng một lát, cuối cùng giống như là hạ quyết tâm vậy, nói với tôi: “Được”. Tôi biết cái từ “được” của anh ta, trong lòng anh ta đã tiếp nhận hiện thực tôi phải chuyển đi. Tuy điều này không cần anh ta đồng ý, nhưng trong lòng tôi vẫn dấy lên một cảm giác khó nói nên lời. Ăn xong cơm, ngồi vảo xe anh ấy, im lặng nghe nhạc trong CD, tôi ngẩng đầu lên, lại phát hiện đây không phải hướng về căn hộ chung cư.

Để đầu dựa vào chỗ tựa lưng của tay lái, tôi không hỏi anh ấy. Tôi muốn đêm như thế này có lẽ sau này không thể có lại nữa? Dứt khoát để anh ấy đưa tôi đến nơi anh ta muốn đi. Anh ấy đã từng là người tôi tin tưởng nhất, dù cho chúng tôi đi đến nước như ngày hôm nay, dù cho đã không còn yêu nhau nữa, song ở một thời khắc nào đó, trong lòng tôi anh ấy mãi mãi không phải là người tôi cần đề phòng.

Thì ra ba năm đã qua rồi, một vài thói quen vẫn vậy, không thể thay đổi.

Anh ấy bắt đầu lái xe rất nhanh, nhìn ra ngoài cửa sổ xe thấy rất nhiều xe bị bỏ đằng sau. Ráng chiều và ánh đèn lấp lánh ven đường, khiến chúng tôi giống như đang tản mạn trong dòng ngân hà vô biên vậy. Hồi ức dần dần hiện về trước mắt: Một thanh niên nhanh nhẹn ánh mắt buồn rầu, một cô gái mặc bộ váy liền màu trắng, hai người họ tay trong tay cùng nhau tản bộ bên dòng sông nổi tiếng này.

“Mộng Hàn, lúc nào, chúng ta cũng có thể có một chiếc xe? Em từ nhỏ đã thích ngồi xe hơi, dù cho là xe buýt, vừa lên xe đã không muốn dừng lại. Dù cho con đường có xa nữa cũng có lúc đến bến, lúc đó thật xa xôi… Đợi khi chúng ta có xe rồi, anh đưa em đi trong dòng xe, lái mãi đến khi nào em không muốn ngồi nữa thì thôi, được không anh?”

Anh ấy nhìn dòng xe lưu động bên đường, gật gật đầu nặng nề: “Được!”

Trong lòng cô gái rất thật thà, bởi vì cô ấy biết con người này xưa nay không thể coi nhẹ lời hứa, chỉ cần anh ấy nhận lời thì sẽ có cách làm được.

Lời hứa còn đó, nhưng chúng ta lại để vuột mất bao lâu rồi.

Cửa trên mui xe đã được anh ấy mở ra, kính hai bên cũng dần dần hạ xuống. Gió đêm nhè nhẹ thổi vào, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái. Xe giảm tốc độ, lái vào một con đường nhỏ tương đối yên tĩnh, trước mặt là khu rừng rậm rạp, còn đối diện khu rừng là một công trường đang xây dựng. Hiện tại công nhân đều đã tan ca, chỉ còn vài ánh đèn thưa thớt sáng ở đó.

Mộng Hàn dừng xe lại, tự xuống xe rồi đi về phía trước xe. Tôi theo sau anh ta.

“Đây là đâu vậy?” Gió ở đây đúng là mạnh hơn so với trong thành phố, song ít có khói xe, không khí sạch sẽ hơn nhiều. Dường như là một bầu oxy thiên nhiên trong lành, khiến tâm hồn con người không nóng nảy nữa, tâm trạng cũng dễ chịu theo.

“Đây là một khu chung cư đang xây dựng, hai năm nữa, anh tin là anh đã có thực lực có một căn hộ thuộc về mình ở đây.” Nói rồi anh ta nghiêng đầu, nhìn tôi có dụng ý.

Chu Chính từng không chỉ một lần tán tụng anh ta trước mặt tôi, trong trí nhớ của tôi, anh ấy càng chưa từng nói lời trống rỗng. Tôi gật gật đầu, để ánh mắt nhìn về đằng xa, tưởng tượng cảnh tượng nơi đây được xây thành khu chung cư cao cấp.

“Em biết động lực làm việc lớn nhất của người đàn ông là gì không?”

Tôi nghĩ kỹ một lát, “Công thành danh toại, có thể thực hiện giá trị đời người của bản thân.” Thực ra tôi muốn nói không chỉ đàn ông, mà phụ nữ cũng cần được sự chấp thuận và tôn trọng của xã hội.

Anh hơi cười, nhìn về phía công trường đang xây nói: “Em nói chỉ là một phương diện, thực ra động lực lớn nhất của anh, chính là có thể có một người phụ nữ có thể cùng anh chia sẻ tất cả.”

Gió mát thổi vào mái tóc dài của tôi, anh giơ tay ra ôm tôi vào trong lòng, dịu dàng hôn lên môi tôi. Anh hôn thật dịu dàng, tỉ mỉ nhưng lại rất sâu sắc, đến mức như muốn tôi tan hoàn toàn vào trong nụ hôn đó.

Tôi quên cả giãy dụa, giơ tay ôm lấy eo anh, anh càng ôm tôi chặt vào lòng.

Hôm nay sau ba năm, lần đầu tiên tôi hoàn toàn không cự tuyệt, anh không chút cưỡng ép, dưới ánh trăng rực rỡ, chúng tôi tan vào nhau trong nụ hôn.

Lúc trở về căn hộ chung cư, đã rất muộn rồi, sau khi nằm xuống, tôi rất nhanh chìm vào giấc ngủ, lúc nửa mơ nửa tỉnh, tôi nghe thấy có tiếng gõ cửa.

Nhìn thấy chiếc đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, chỉ mới 1 giờ 40 phút sáng.

“Đồng Đồng, ngủ rồi ư?”

Tôi không trả lời.

Anh ta lại nói nhè nhẹ bên ngoài, “Anh biết em chưa ngủ, mở cửa ra một lát, anh có chuyện muốn nói với em”. Tôi nghe khẩu khí anh ta rất thật, thế là mở chăn, xuống giường đi đến trước cửa.

Mở cửa ra, nhìn thấy anh ta mặc bộ đồ ngủ màu xanh sậm đứng ngoài cửa, trong tay cầm một túi giấy.

“Gì vậy?” Tôi chắn ở cửa không muốn để anh ta vào.

“Thứ trong túi là cho em!” Nói rồi, anh ta đưa cái túi qua.

“Đây là cái gì?”

“Đây là giấy chứng nhận nhà đất ngôi nhà này”. Anh ta nói rất thản nhiên, song tôi lại không hiểu gì.

Lúc tôi đang ngơ ngẩn, anh ấy đã đi vào, lại cầm chiếc túi trong tay tôi đi, tự đi đến bên giường ngồi xuống, lấy cái quyển sổ màu đỏ trong đó ra, đưa vào tay tôi. Tôi mở ra xem, phát hiện tên trên đó đúng là của tôi.

“Mộng Hàn, anh có ý gì?”

“Căn nhà này trước đây anh đã ủy thác cho luật sư đăng ký dưới tên em, đây là nhà của em, em yên tâm sống ở đây, không cần chuyển đi.”

“Sao tôi lại cần nhà anh chứ? Hơn nữa, anh lấy chứng minh thư của tôi lúc nào vậy?”

Khuôn mặt anh ta vẫn vẻ bình thản, “Chúng ta sống chung dưới một mái nhà, lấy chứng minh thư của em còn không dễ sao? Em đừng quên, hành lý của em, do anh thu dọn đến đây.”

“Anh …” Tôi tức giận nói không nên lời.

Anh ta cau mày nói: “Em không phải không quen sống trong nhà anh sao, hôm nay đây là chỗ của em! Lúc chúng ta ly hôn không đề cập đến việc phân chia tài sản, đây là cái em nên được!”

Nhìn vẻ sững sờ của tôi, anh ta thở dài, “Nếu em không thích ở, thì tìm cơ hội bán đi, tất cả tùy em …”

Bán đi?

Tính sơ lược qua, nếu thật sự căn hộ này quy ra tiền mặt, không chỉ khoản vay căn nhà cũ không cần trả nữa, mà còn có thể lại mua thêm một căn nhà tốt diện tích nhỏ hơn chút. Số tiền dư cũng có thể khiến tôi không cần tiếp tục đi làm nữa.

Đúng là quá hào phóng.

“Sếp Sở, anh đúng là quá có tiền rồi, nếu luôn tặng nhà hào phóng vậy cho người khác, rất dễ phá sản đấy.” Khẩu khí tôi lại có chút không tốt.

“Lần này, đã sắp phá sản rồi.” Anh ấy dịch người, tựa đầu vào đầu giường, nửa người nằm trên giường, nhìn tôi vẻ mỉm cười.

Tôi ngồi xuống, thử hỏi: “Anh còn có căn hộ khác ở thành phố A à?” Nhất định có, nếu không thì, anh sao lại cho tôi sống ở căn hộ này?

“Đây là bất động sản duy nhất tôi từng mua.”

Tôi mở tôi mắt, có chút không dám tin.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play