Tôi vừa nói vừa lấy điện thoại từ trong túi gọi cho Thẩm Hân Hân. Dường như là đồng thời, anh đưa cánh tay ra, cướp điện thoại của tôi, ném sang một bên. Tôi cố gắng giằng lại, anh nói: “Giờ sắp lên đường cao tốc rồi, em không muốn xảy ra sự cố giao thông thì tốt nhất ngoan ngoãn ngồi yên.” Khi anh nói câu này, tôi thấy rõ anh đang lừa tôi.

“Rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu?” Tuy nói vậy nhưng trong lòng tôi sớm đã biết.

“Đến nơi em sẽ biết!” Anh xoay vô lăng, xe rẽ nhanh sang làn xe bên phải, tôi bị đau chân, còn người đàn ông này như đang rất vui.

Nhà anh ở khu đô thị cao cấp xa hoa trong trung tâm thành phố A, bốn tòa chung cư cao 30 tầng bao quanh một vườn hoa rộng. Có đài phun nước, núi giả, cỏ xanh, ở đây tấc đất tấc vàng thật xa hoa.

Thang máy lên thẳng tầng 26, anh bế tôi, đưa ngón trỏ ra, ấn lên máy vân tay ở bên phải cửa, cửa liền mở ra. Trước mặt là cửa sổ sát đất, cảnh đêm ở thành phố A đều trong tầm mắt, giống như những đám mây đang lướt nhẹ đều đang ở trước mắt tôi.

Căn hộ rộng khoảng 300m2. Phong cách thiết kế đơn giản, hiện đại, ngăn cách hợp lý các phòng. Giá căn hộ ở đây đứng ở vị trí đầu trong cả nước, một nhân viên bình thường dùng lương cả năm không mua nổi 1m2.

Nhớ sau khi tôi và anh tốt nghiệp, luôn coi việc mua nhà là đại sự hàng đầu, có lẽ với anh giờ đây ước mơ ngày đó thật nhỏ bé, thật nực cười.

Đợi anh cẩn thận đặt tôi lên sofa bên cửa sổ, tôi hỏi “Đây là nhà anh?”

“Nếu em muốn, đây là nhà em.”

Nhà tôi? Ở đây?

Nỗi đau khó nói thành lời trào dâng, tôi mong muốn biết bao có một tổ ấm thuộc về mình, không cần hào hoa như này, chẳng cần rộng rãi đến vậy, chỉ cần giống như nhà nhỏ tôi đã sống suốt bốn năm qua là được. Sẽ không bị chủ nhà đưa người lạ tùy tiện ra vào, không bị chủ nhà bắt chuyển nhà.

Nhưng không phải ở đây.

“Không muốn”, tôi nói chắc như đinh đóng cột. Trong cuộc sống hiện thực, tôi quen từng bước từng bước chắc chắn. Tất cả ở đây chỉ khiến tôi lạ lẫm, bất an. Giấc mộng dù có đẹp, có tốt, nhưng xa xôi, không chân thực, chẳng liên quan đến tôi.

Lại lần nữa đọc được sự thất vọng trong mắt anh. Anh không tiếp tục tranh cãi với tôi vấn đề này, anh nói “Anh giúp em chuẩn bị nước tắm”, nói xong quay người đi vào trong. Khi anh đi ra, trên tay cầm áo ngủ của đàn ông đưa vào tay tôi “Em mặc tạm cái này.”

Không thể cử động, anh bế tôi vào phòng tắm. Sợ tôi không biết điều chỉnh nhiệt độ, anh tự mình chuẩn bị nước sẵn cho tôi, nước phun ra làm ướt ống tay áo anh, anh cẩn thận điều chỉnh nhiệt độ lên cao, sợ tôi bị lạnh.

Cuối cùng anh cầm một chiếc túi bảo quản to, giúp tôi bọc lại chỗ bó bột, sau đó bế tôi lên cạnh bồn tắm, để chân vắt phía ngoài, đưa sữa tắm và dầu gội vào tay tôi.

Tôi cảm giác mặt mình nóng bừng, hơi cúi đầu, nhưng đợi hồi lâu anh vẫn đứng nguyên đó. Tôi cau mày nhìn anh, anh mới ngượng ngùng nói: “Có cần giúp đỡ không.”

Mặt tôi đỏ bừng, tuy tôi biết anh chỉ là không yên tâm vì chân bị thương của tôi.

“Không cần…”

“Vậy anh ra trước”, khi cửa phòng đã khép vào, tôi bất giác thở phào. Cố gắng cởi quần áo, hôm qua chưa tắm, lại ra nhiều mồ hôi, trên người dính dính khó chịu.

Nước trong suốt, từ từ lưu động ở đầu ngón tay tôi, giữa những giọt nước màu trắng, tôi nhìn thấy phòng tắm hoa lệ, trong gương đối diện, mái tóc dài của tôi buồn trên bờ vai, cơ thể sáng bóng như màu răng. Trên mặt nhìn thấy rõ màu máu hồng nhạt, hai con mắt đen như sơn vì có hơi nước càng trở nên trong trẻo.

Năm tháng không làm thay đổi dung mạo của tôi, nhưng lại thay đổi trái tim tôi.

Cẩn thận xoa sữa tắm lên người, sau đó bắt đầu gội đầu. Công tắc vòi nước ở bên tay, tôi ấn, ai ngờ nước phun ra thật lạnh, toàn thân tôi co ro, chân phải lại đau nhói.

“A”, tôi kêu lên nhưng không phải rất to.

Cửa phòng tắm mở ra, “Em sao vậy?” Anh bước vội vào, lo lắng.

Hai tay tôi ôm lấy ngực, cố gắng giấu mình trong nước, tim đập nhanh.

Anh đứng yên đó nhìn tôi, đôi mắt sâu lúc sáng lúc tối. Trong hơi nước mập mờ, tận sâu nơi mắt anh có ánh sáng lóe lên như giọt nước. Nước từng giọt từng giọt chảy xuống tóc tôi.

Tôi cúi đầu, không dám nhìn anh, lúng túng, “Em không biết điều chỉnh nhiệt độ.”

Không nhìn thấy biểu cảm của anh, chỉ nghe thấy âm thanh rất nhẹ phát ra từ cổ họng anh, sau đó nghe anh nói: “Anh giúp em!”

Anh đi đến, sau đó ấn công tắc bên cạnh tôi, nước được chỉnh đến nhiệt độ vừa phải. Ngón tay thon dài của anh lấy dầu gội, vò nhẹ mái tóc dài của tôi.

“Không cần, tôi tự làm.” Tôi đưa tay ra ngăn anh, nhưng lại quên để lộ phần ngực, tôi vội rút tay lại, che trước ngực.

“Nhắm mắt lại”, giọng anh dịu dàng có chút vỡ vỡ, khiến tôi run lên, ngoan ngoãn nhắm mắt. Dòng nước ấm nóng từ đầu từ từ chảy xuống, trượt xuống theo ngón tay anh.

Trong phòng tắm yên tĩnh, ngoài tiếng nước chảy, trái tim tôi cũng như muốn nổ tung.

“Anh giúp em thay nước.”

Tôi cuộn người lại, cúi đầu xuống. Thay nước một lần, mang theo bọt sữa tắm trên người tôi, cả thân hình lộ ra trong bể nước trong suốt. Tôi nghe thấy tiếng thở nhẹ của anh, dường như đang khống chế cái gì đó. Sau đó anh với chiếc khăn tắm trắng như tuyết quấn lấy tôi.

Chưa kịp phản ứng, đã bị anh bế ra khỏi phòng tắm, không hề làm đau chân tôi.

Trong phòng ngủ, vẫn là cửa sổ sát đất, chiếc rèm sa tanh màu cà phê rủ xuống, bay nhẹ khiến cả gian phòng mang màu sắc như mộng ảo.

Anh đặt tôi vào giữa giường, dường như đã nhẫn nhịn đến đỉnh điểm, đưa chiếc áo ngủ kẹp dưới nách cho tôi, nói “Em tự mặc áo, anh đi lấy đồ cho em.”

Tôi nắm chặt chiếc khăn quấn trên người “ừm” một tiếng.

Anh dường như không thể dừng lâu hơn trước mặt tôi, quay người đi ra, theo đó là cửa đóng sầm lại.

Hồi lâu anh vẫn không quay lại, lúc trước hoảng loạn, hoàn toàn không biết trời đã rất tối. Tôi mặc áo ngủ rộng, nằm giữa giường, cảm giác thoải mái lan tỏa trong tôi, dịch máu trong cơ thể cũng như đang hưởng thụ sự dễ chịu. Tôi rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Khi mở mắt ra, anh đã ngồi trước giường, trên người tôi còn đắp một chiếc chăn không biết từ khi nào.

Cảnh đêm từ ngoài xuyên vào, đầu giường là chiếc đèn bàn tinh xảo, hai thiên sứ nhảy múa dưới ánh đèn. Trên mặt đất là hành lý mà tôi mới dọn đến nhà mới thuê chưa lâu.

Trong đó một túi vải màu phấn đã được mở ra.

Anh đã thay đồ, dưới ánh đèn mông lung, khuôn mặt quen thuộc càng trở nên tuấn tú.

Lúc này tôi mới chú ý trên tay anh là một bộ đồ nội y lấy từ trong túi của tôi.

“Ai cho anh cầm cái này.” Tôi kéo cao chăn, giấu quần áo anh đưa tôi vào trong chăn.

Anh khẽ cười, “Đợi chân em khỏi thì tự đi lấy.” Nhưng nhìn anh cười, tôi lại cảm giác giá mà chân tôi mãi mãi không khỏi có khi anh còn vui hơn.

Anh nhìn tôi thật lâu, tôi cuối cùng cũng bại trận, ho khẽ, lên tiếng trước: “Muộn rồi, tôi muốn ngủ rồi!”

“Đợi em ngủ rồi anh sẽ đi.” Anh nói thành khẩn, khiến sự cảnh giác và căng thẳng trong tôi dịu đi.

Lần mở mắt sau đó đã là sáng sớm ngày hôm sau. Xin nghỉ, nằm trên giường, tim tôi như bị chú mèo nhỏ cào xé, giá mà cái chân trong một đêm sẽ khỏi thì tốt biết mấy.

“Đồng Đồng, ăn sáng nào!” Anh bưng một chiếc bàn ăn nhỏ vào, đặt trước mặt tôi.

Tôi nhìn lên bàn, một đĩa trứng chiên hun khói, vài miếng bánh mì mạch, một cốc sữa bò.

Trứng chiên làm rất ngon, lửa vừa phải.

“Trưa anh gọi điện cho Bồng Thiên Lầu mang bữa trưa cho em, em nghỉ ngơi ở nhà cho khỏe, không được đi lung tung, tan ca anh sẽ mang bữa tối về.”

Chuyển đến chỗ anh, tôi có thể cảm nhận được anh đang cố gắng bù đắp, nhưng tôi không những không thích ứng mà lại rất muốn thoát ra.

Mọi thứ ở đây đã từng là mộng tưởng của tôi và anh, nhưng giờ anh đã thực hiện được giấc mơ đó nhưng lại không còn liên quan đến tôi.

Với tôi, hạnh phúc là cùng với người mình yêu lên mục tiêu, sau đó cùng nhau phấn đấu, là quá trình bắt đầu từ con số 0 đi đến thành công mà không phải theo đuổi một kết quả đơn thuần.

Giống như bạn trúng sổ xố 5 triệu tệ mua căn hộ, và bạn thông qua nỗ lực, kế hoạch từng bước thực hiện cuối cùng thực hiện mộng tưởng ở căn hộ của mình, cảm giác hoàn toàn không giống nhau.

“Sở Mộng Hàn, bình thường anh sống như thế nào cứ tiếp tục như vậy, không cần cố thay đổi vì tôi.” Tôi chỉ chiếc gậy chống bên cạnh, nói với anh: “Trong tủ lạnh có gì, tôi tự giải quyết là được, không cần quá phiền phức!”

“Tủ lạnh chẳng có gì, nếu em muốn mau đi được tốt nhất ngoan ngoãn ở trên giường, đừng đi lung tung.” Nói xong anh đưa cốc nước đã đặt ống mút đến bên miệng tôi.

“Cuộc sống quá dễ chịu, sẽ biến con người ta thành ếch xanh trong nước ấm. Anh thế này là muốn em làm ếch xanh sao?”

Anh đưa bánh vào miệng tôi, cắn răng nói: “Anh muốn để em làm công chúa hạnh phúc nhất, chỉ cần em muốn.”

“Em năm nay đã 26 tuổi rồi, nhờ phúc của anh nên đã trải qua một lần hôn nhân thất bại, những lời ngon ngọt, anh hãy giữ lại cho người phụ nữ khác.”

Tôi đã từng luôn nghĩ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế gian, là chính anh đã phá vỡ hạnh phúc đó, nhưng giờ vẫn nói với tôi những lời này, sao tôi có thể tin? Huống hồ dù anh nói là thật lòng, cho đến hôm nay tôi nhất định phải đón nhận sao?

“Tiêu Đồng Đồng, em nhất định phải hiếu sai lệch ý của anh sao?”

Vấn đề được mở ra, tôi hỏi, “Em ở chỗ anh có gây ra phiền phức không cần thiết cho anh không.” theo suy đoán, trong ngôi nhà sang trọng này nhất định anh thường xuyên qua đêm với nhiều người phụ nữ, sự tồn tại của tôi nhất định gây phiền phức cho anh.

Anh đang ăn trứng rán, buồn buồn nói: “Không!”

“Nhà em thuê, anh đã giúp em trả lại rồi!” Anh thản nhiên, tôi mở to mắt nhìn anh. Căn nhà nhỏ tuy rẻ, nhưng tôi đã trả tiền một quý, mới chỉ ở có hai ngày mà thôi. Anh không thương lượng với tôi đã trả phòng, đợi chân tôi khỏi lại phải tìm nhà sao?

Trong lòng thở dài, tôi không kìm nén nổi, “Sở Mộng Hàn, anh hơi quá rồi.”

“Mấy ngày nữa sau khi anh rời khỏi thành phố A, căn nhà này không ai ở, em muốn ở bao lâu cũng được, không ai làm phiền em kể cả anh.”

Tôi biết anh không thể ở mãi trong công ty con ở thành phố A, nhưng không ngờ anh muốn để lại nhà cho tôi.

“Ừm, tôi sẽ sớm tìm nhà để chuyển”, bữa sáng kết thúc bằng sự im lặng.

Anh đi làm, trong ngôi nhà xa hoa trống trải chỉ còn lại tôi, đột nhiên có ý muốn tham quan ngôi nhà này.

Tôi cầm chiếc gậy chống đi một vòng quanh nhà. Trong nhà không có đến một hạt bụi, không giống như nhà của người đàn ông độc thân, trong đầu tôi xuất hiện vô số giả thiết.

Ví như hình ảnh Khang Nhiên mà tôi đã gặp thường đến dọn dẹp nhà cho anh, sau đó hai người ăn tối dưới ánh nến, rồi ở lại qua đêm, nằm trên chiếc giường tôi đã ngủ đêm qua.

Tôi sao vậy, trong đầu toàn nghĩ đến thứ linh tinh? Chân bong gân lẽ nào đầu cũng hỏng? Vấn đề này căn bản không cần nghĩ, tất nhiên là vậy. Quay một vòng về chỗ cũ, trong lòng vẫn có cảm giác lạ lẫm như ban đầu.

Nằm xuống giường, nhìn trần nhà, không có anh, gỡ bỏ toàn bộ vũ trang, nhưng tôi vẫn không thể bình tĩnh lại. Ba năm nay rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, cuộc sống của anh thế nào?

Trước kia trong tivi thường có cảnh, dù là nam hay nữ đều đặt ảnh của người mình yêu ở chỗ gần mình nhất khi ngủ. Tôi nhìn tủ đầu giường ở hai bên, không đặt ảnh của ai, tò mò kéo ngăn kéo ở tủ đầu giường gần tôi nhất.

Bên trong không có gì, xem ra đồ đạc của anh ở đây không nhiều. Đột nhiên có một chiếc hộp rất đẹp nằm ở góc ngăn kéo đã gây cho tôi sự tò mò, chiếc hộp bao bọc tinh xảo có cảm giác rất quen, nhưng không nhớ ra đã từng thấy ở đâu.

Tôi cầm nhẹ nó lên, sau đó cẩn thận mở ra.

Tôi kinh ngạc bởi đồ vật trong đó.

Một chiếc nhẫn kim cương hình trái tim hoa lệ giống như nữ thần nằm trong hộp. Tại sao lại có cảm giác quen đến vậy, là vì chiếc nhẫn đó chính là chiếc tôi và Chu Chính đã thử đeo ở tiệm vàng hôm đó.

Giờ tôi vẫn nhớ nó trị giá 199.999 tệ.

Lúc đó người bán hàng nói chiếc nhẫn đã được người khác đặt trước, hoá ra chính là anh.

Cuộc sống của anh có quy tắc hơn tôi tưởng tượng, cách ngày sẽ có một người đến dọn dẹp. Những ngờ vực về những người phụ nữ trước đó đều không hề có, mấy ngày đầu anh như những người nhân viên bình thường khác.

Sáng sớm anh làm sẵn bữa sáng cho chúng tôi rồi đi làm, trưa, tối đặt cơm ở khách sạn hoặc giữa đường gọi điện hỏi tôi muốn ăn gì, sau đó mua đồ ăn tự mình nấu.

Tối sau khi ăn xong anh thường vào trong phòng sách để xử lý một số việc cần tiếp tục hoàn thành.

Tôi rất thích chiếc cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, khác với cửa sát đất trong phòng khách là từ cánh cửa nhìn ra ngoài nhìn thấy chiếc hồ nhân tạo trong khu đô thị.

Mỗi khi tôi ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, anh thường ôm máy tính lên mạng hoặc chơi trò chơi.

Nhưng thỉnh thoảng khi tôi vô ý quay lại nhìn anh, anh đã ngủ rồi, lông mi dài phủ xuống, môi hơi cong lên, khác hoàn toàn với lúc bình thường, khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc.

Lúc đó tôi mới phát hiện anh gầy hơn nhiều so với lần đầu tiên tôi gặp anh ở thành phố A, sắc mặt cũng không tốt lắm, ngủ sâu như vậy chắc chắn là rất mệt mỏi.

Tôi nhìn anh, cảm thấy trái tim mình như mềm nhũn, nhưng sau đó lại vội kìm nén mình vứt bỏ cảm xúc đó.

Hai người chúng tôi đều không phải là người nói nhiều, bình thường cũng không nói nhiều, hơn nữa quan hệ mỏng manh, yếu ớt giữa chúng tôi lúc này khiến anh còn ít mở miệng hơn. Vì dù anh nói gì, tôi luôn muốn dùng những lời kích bác. Im lặng kéo dài, quan hệ giữa chúng tôi cũng cải thiện hơn nhiều.

Ngày tháng trôi qua thật nhanh, chân phải của tôi đã hồi phục khá ổn, hôm đó sau khi từ bệnh viện tháo bột trở về, cơ bản đã đi lại như bình thường.

Thấy tôi thu dọn đồ trong phòng, anh đứng sau tôi, “Em đang làm gì?”

“Chân tôi khỏi rồi, rất cảm ơn anh những ngày này! Tôi nghĩ tôi vẫn nên đến chỗ Thẩm Hân Hân sống một thời gian.”

Anh tiến đến vức quần áo mà tôi đã sắp xếp sang một bên, “Anh đã nói tháng sau anh rời khỏi thành phố A, em yên tâm sống ở đây, không có ai làm phiền em.”

Vẫn chưa đủ, anh nhét toàn bộ túi, ba lô mà tôi đặt trên mặt đất vào tủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play