Trần Hoa Nghiên nhìn đại diện phòng khám bệnh trước mắt tuyệt không thu hút, siết chặt danh thiếp trong tay đã nhăn không còn hình dáng, chân phải giơ lên, nhưng thủy chung không bước ra bước đầu tiên.

Trước khi tới nơi này, thật ra cô đã thì suy nghĩ gần một tháng.

Cô chưa từng nghĩ tới muốn chỉnh hình, thật chưa bao giờ, cho dù trước kia bị người ta cười nhạo thế nào, cô cũng không muốn dùng tới phương thức này để cho sự nghiệp của mình được nâng cao một bước, nhưng trong một tháng này, lời Leo nói cứ vang vọng trong óc của cô.

Trong giới người mẫu thật rất ít người không có chỉnh hình, trong bọn họ có người chủ động, cũng có bộ phận là công ty yêu cầu, mà mục đích chỉ có một, chính là để cho mình trở nên đẹp hơn, ở trước máy chụp hình càng thêm tỏa sáng.

Có không ít người bởi vì chỉnh hình, cho nên thành công.

Mặc dù trong miệng mọi người phủ nhận, nhưng chỉ cần lấy ra hình ảnh trước kia mà so sánh có hay không chỉnh hình tất cả mọi người trong lòng đều biết rõ. Cho nên, mọi người đối với chuyện chỉnh hình này phần lớn đều là thái độ ôm cười, cho dù cô chỉnh, cũng sẽ không có ai nói gì, hoặc là lên án gì với cô.

Hơn nữa cô có đôi mắt tròn đến kinh người lại lớn một cách quỷ dị, đích xác không quá phù hợp với yêu cầu của nghề người mẫu.

Chỉ là vì để cho sự nghiệp mình được thuận buồm xuôi gió hơn, cô lại muốn mình biến thành một người khác sao? Ba mẹ có thể hay không vì thế mà đau lòng? Mà mình sau khi đổi một khuôn mặt khác vẫn còn là chính mình sao?

Cô có chút mờ mịt, không quyết định chắc chắn được.

Đứng bên ngoài phòng khám bệnh cô cảm thấy cực kỳ khẩn trương, y tá ra ngoài lấy điện báo trong hộp thư bị cô làm sợ hết hồn.

Y tá vỗ vỗ ngực, sau khi lấy lại bình tĩnh, nhìn Trần Hoa Nghiên một hồi lâu, rồi sau đó đột nhiên đưa tay lôi kéo Trần Hoa Nghiên, xoay người trở lại phòng khám bệnh.

Rất nhiều kiểu phụ nữ tới phòng khám bệnh đều giống như Trần Hoa Nghiên đứng ở bên ngoài phòng khám bệnh ngẩn người như vậy, phần lớn họ do dự cũng bởi vì không quyết định chắc chắn được hoặc là không cách nào lấy đủ dũng khí mà đi vào phòng khám bệnh.

Nhưng mặc kệ là ai, cũng từ đáy lòng muốn để cho mình trở nên đẹp hơn, cho nên y tá kéo người ta vào phòng khám bệnh như vậy, cũng không phải lần đầu tiên rồi.

Trần Hoa Nghiên nhất thời mất hồn liền bị y tá kéo vào phòng khám bệnh, đến lúc ngồi trên ghế sa lon mềm mại, cô sững sờ ngẩng đầu, có chút không biết làm sao nhìn y tá trước mặt.

“Cô không phải lo lắng, trước tiên ở nơi này ngồi một chút.” Thấy thế, y tá cười nhẹ nhàng, tay chân gọn gàng đưa tới một ly trà nóng cùng với một đĩa điểm tâm nhỏ, lần nữa đưa lên bản điều tra “Cô ở đây điền một chút tài liệu cá nhân phía trên, cô yên tâm, chúng tôi chỉ dùng để làm ghi chép, sẽ không tiết lộ tất cả tài liệu ra bên ngoài.”

Trần Hoa Nghiên vẫn còn có chút sững sờ, chưa hoàn toàn phản ứng kịp, cho nên khi y tá đem bảng đưa tới thì cô nhận lấy theo bản năng.

Thấy cô nhận lấy bảng khai, mặc dù thấy cô ngơ ngác, y tá cũng không nói thêm cái gì, chỉ là đem một quyển bộ ảnh thật dầy để vào bên cạnh ly trà.

“Điền xong tài liệu cá nhân, chúng tôi sẽ cho cô cùng bác sĩ Phương gặp mặt, mời xem một chút hình ảnh bên trong, cẩn thận suy nghĩ một chút cô muốn phẫu thuật thay đổi cái gì, đợi đến lúc gặp mặt Phương bác sĩ thì bác sĩ Phương sẽ theo yêu thích của cô phối hợp ý kiến chuyên nghiệp của bác sĩ sẽ giúp cô trở thành mỹ nhân trong cảm nhận của mọi người.” Dứt lời, y tá để xuống tất hình ảnh cần thiết, trở về vị trí làm việc, không quấy rầy Trần Hoa Nghiên nữa.

Mỹ nhân trong suy nghĩ…

Trần Hoa Nghiên sững sờ nghĩ tới, sau một hồi khá lâu, một đôi mắt to bắt đầu nhìn một chút bút bi voi nhỏ, ngẩng đầu lại nhìn một chút, thấy y tá lẳng lặng làm việc của mình, sau đó lại nhìn một chút thiết kế trong phòng khám.

Thiết kế bên trong phòng cùng đại sảnh bên ngoài xem ra cũng có phong cách, ấm áp thân thiết, không khoa trương, cũng không có cảm giác lạnh lẽo như đặc thù của phòng khám bệnh, tóm lại chính là làm cho người ta thấy thư thái an tĩnh, cảm giác cũng thoải mái.

Cô nghĩ có lẽ là ý trời đi, ông trời thấy cô rối rắm thành cái bộ dáng này, cũng không nhẫn tâm để cho cô tiếp tục rối rắm tiếp nữa, cho nên khiến y tá này kéo cô vào.

Nếu cô đều đã đánh bậy đánh bạ tiến vào, không bằng liền thuận nước đẩy thuyền, đem đôi mắt tròn to đến mức dọa người làm nhỏ một chút, đuôi mắt vểnh lên một chút, đổi thành mắt phượng thôi.

Nghĩ xong, cô nắm chặt bút bi voi nhỏ, ở bảng tờ khai của mình điền tài liệu cá nhân, điền xong cô lấy trả cho y tá, sau đó chính mình trở lại chỗ ngồi lúc nãy.

Đối với bộ ảnh đặt cạnh ly trà, cô không có lật xem, bởi vì từ đầu tới đuôi cô chỉ đối với đôi mắt này cảm thấy bất mãn, những thứ khác cô cũng không tính làm ra bất kỳ thay đổi nào.

Cô lặng lẽ chờ, nhưng thời gian chờ đợi từng giây từng phút trôi qua, mười ngón tôiy thon dài lần lượt thay đổi nắm chặt.

Cô vừa hít sâu vừa nói với mình, đã quyết định tốt cũng đừng đắn đo miên man, đừng suy nghĩ những thứ thứ còn chưa có xảy ra, nhưng mà tim của cô đập càng lúc càng nhanh, để cho cô cảm giác như trái tim sắp từ cổ họng mình mà nhảy ra.

Trong lúc cô cảm thấy thời gian chờ đợi sắp đem tất cả dũng khí của cô hao hết thì cô y tá khả ái đi tới trước mặt cô, cong người xuống lộ ra cười ngọt ngào đối với cô, “Xin lỗi để cho cô chờ lâu, hiện tại xin Trần tiểu thư đi theo tôi.”

Như là một khẩu lệnh, Trần Hoa Nghiên cứng đờ đứng lên, đi theo sau lưng Tiểu y tá, trong lúc không nhịn được cô liếc đồng hồ trên cổ tôiy, kinh ngạc phát hiện thì ra cô sau khi cô nộp bảng khai chỉ mới đợi được 30 phút, nhưng 30 phút này thật để cho cô có loại cảm giác đợi thật lâu rất lâu rồi.

Trần Hoa Nghiên mờ mịt đi theo y tá, đi tới trước một cánh cửa đầy màu sắc.

Cánh cửa này xem ra đặc biệt ấm áp, để cho cô có một loại ảo giác dường như cánh cửa này sẽ kết nối với con đường đi vào tiên cảnh, chỉ cần cô mở ra đi vào, sẽ giống như Elice trong truyện cổ tích đi đến một thế giới khác.

Phương Lỗi ngồi vào trước bàn làm việc mình, thật ra thì nói là bàn làm việc cũng không đúng, bởi vì bàn này cũng chỉ dùng để bỏ mấy thứ đồ vật lẫn lộn mà thôi.

Bác sĩ chỉnh hình nói cho cùng thật ra thì cũng là một loại nghề phục vụ, hơn nữa còn có điểm đặc biệt so với bác sĩ tâm lý, cho nên Phương Lỗi rất để ý trang hoàng phòng khám bệnh, không để cho phòng khám bệnh quá mức lạnh lẽo hay thương nghiệp hóa.

Hơn nữa đối mặt khách hàng của mình, anh vĩnh viễn đều giữ một khuôn mặt tươi cười tiếp đón bệnh nhân, mặc kệ đối phương điều kiện ra sao, anh cũng tận lực nghênh đón, dùng sự chuyên nghiệp của mình đem khách hàng biến thành hình tượng lý tưởng trong lòng bọn họ.

Tuy nhiên anh cũng có đạo đức nghề nghiệp, sẽ không làm chuyện trái với lương tâm mình.

Tựa như lần trước, có một người có tiền mang theo tiểu tam của mình đến chỉnh hình, yêu cầu đem cô ta biến thành nữ nhân xinh đẹp, vậy cơ hồ là thay đổi hình dạng từ đầu đến chân, toàn thân cao thấp không có bất kỳ một chỗ nào là hình dáng lúc trước.

Chỉnh hình đối với Phương Lỗi mà nói, là làm một người tăng lên lòng tự tin của mình, để cho mình trở nên đẹp hơn, nhưng cũng không phải đem một người sống sờ sờ biến thành một người khác, thỏa mãn dục vọng người khác.

Huống chi anh nhìn ra thật ra thì tiểu tam cũng không có tính toán đó, bởi vì cô chỉ tính toán cùng người có tiền này chơi một năm, liền muốn ra nước ngoài sống cuộc sống của mình.

Kết quả là, anh nói bậy với cô nàng tiểu tam kia bởi vì vấn đề thể chất, không thể chỉnh hình quá độ, dọa cho người có tiền kia ngu ngơ sửng sốt, chỉ đáp ứng khiến cho cô nàng đổi một cái mũi hình cùng gương mặt, hoàn toàn phù hợp yêu cầu của cô, cũng dễ dàng mà đem người có tiền kia ra đùa bỡn một trận.

Ngón tay dài của Phương Lỗi đẩy Phương Từ Từ một cái, anh bắt đầu ngẩn người ra, chờ thời gian trôi qua.

Anh có một thói xấu, mỗi khi có bất kỳ khách hàng tới cửa, cho dù anh có rãnh rỗi cũng sẽ không lập tức thấy bọn họ, mà là để cho bọn họ điền xong tài liệu cá nhân sau lại chờ 30 phút, để cho bọn họ có thời gian có thể tĩnh tâm, suy nghĩ kỹ càng xem bọn họ có muốn phẫu thuật chỉnh hình hay không?.

Có vài người tới cửa là vì chút tức giận, cùng bạn bè nam nữ cãi nhau, lại vì một lời nói vô tâm mà lại muốn phẫu thuật chỉnh hình.

Một đầu năm mở phòng khám, anh còn trẻ không có kinh nghiệm, cho là bọn họ thật tâm muốn chỉnh hình, nhưng là sau đó có không ít người quay lại nói muốn trở về bộ dáng trước kia.

Ví dụ tương tự quá nhiều, đến nỗi sau này anh trực tiếp đặt ra quy định chờ 30 phút này, giảm bớt thật lớn số lượng bệnh nhân hối hận.

Thời gian ngẩn người vô cùng dễ dàng qua, 30 phút rất nhanh đã qua.

Nghe được tiếng bước chân, anh biết là cục cưng bé nhỏ, cũng chính là y tá Dương Tâm Nhụy dẫn khách hàng mới tới.

Anh nâng đỡ mắt kính trên sống mũi, kéo cổ áo sơ mi màu hồng trên người, nâng lên nụ cười tất cả già trẻ gái trai không chê vào đâu được, chờ khách hàng mở cửa.

Phương Lỗi ngây ngẩn cả người, nhìn không chớp mắt cặp mắt kia làm anh không dời mắt sang chỗ khác được.

Con mắt hình tròn trong suốt mà sáng long lanh, một đôi mắt to như vậy trên căn bản sẽ chỉ làm người khác cảm thấy đột ngột, kỳ dị, chỉ bởi vì bình thường người phương Đông tuyệt đối sẽ không phải có một đôi tròng mắt kỳ lạ như vậy.

Nhưng quỷ dị thay, đôi mắt này sinh trưởng ở trên mặt cô gái này, anh cư nhiên tuyệt không cảm thấy đột ngột cùng kỳ dị, ngược lại, anh cảm thấy không còn có bất luận kẻ nào so với cô thích hợp với đôi tròng mắt này hơn.

Nhịp tim khó có thể tự kiềm chế mà tăng gia tốc, thậm chí ngay cả tay cũng không nhịn được run lên, cơ hồ khó mà tự khống chế ý nghĩ xông lên trước, nhìn ngắm cặp mắt tròn vo kia đủ để cho thế giới của anh hoàn toàn thất sắc.

Lấy phán đoán chuyên nghiệp của anh, đôi mắt tròn này tuyệt đối là thiên nhiên tinh khiết.

Đã thật lâu chưa từng thấy qua đôi mắt to tự nhiên lại mỹ lệ như thế, Phương Lỗi cảm giác mình thật sự quá may mắn, không ngờ anh tìm tìm kiếm kiếm vài chục năm mắt to mỹ lệ lại có thể tự chủ động đưa tới cửa.

Lập tức anh cười đến so với bất kỳ thời khắc nào đều muốn rực rỡ, thậm chí ngay cả mắt phượng mang theo điểm tà khí xinh đẹp cũng cong lên.

Nếu như đổi thành những người khác, nhìn thấy một đàn ông xinh đẹp đối với mình cười như vậy, không động tâm, nhịp tim không gia tốc nhất định là gạt người.

Chỉ là nhịp tim Trần Hoa Nghiên gia tốc không sai, nhưng cũng không phải bởi vì động lòng, mà là bởi vì hoảng hốt, bởi vì cô cảm thấy người đàn ông cười trước mắt này, tựa như chồn đến chúc tết gà vậy thật đúng rất dọa người.

Trần Hoa Nghiên chân phải không nhịn được lặng lẽ lui về sau một bước, Phương Lỗi để cho cô có loại cảm giác muốn chạy trối chết, chỉ là một cái khác chân của cô còn không kịp lui về phía sau thì sau lưng cô cánh cửa liền bị y tá khả ái đóng lại thật chặt.

“Hai vị từ từ nói chuyện.” Dương Tâm Nhụy hoàn thành nhiệm vụ, liền vội vàng trở lại vị trí của mình.

Mặc dù công việc của cô không bận rộn lắm, nhưng cô rất tiếc thời gian của mình, có rãnh rỗi không vô ích cũng sẽ nặn ra thời gian tiến hành nghề phụ vĩ đại của cô, lên net đánh trang bị bán lấy tiền.

Dương Tâm Nhụy một lòng nhớ tới muốn đi đánh boss kiếm tiền, cô hoàn toàn không có nhìn thấy ánh mắt tựa như cầu cứu của Trần Hoa Nghiên, liền nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Trần Hoa Nghiên sững sờ nhìn cửa, chỉ cảm thấy lông măng trên người từng cây một dựng đứng, mà nguyên nhân chính là từ cái người đàn ông đang đến gần mình.

Cô cứng đờ xoay người, nhìn về phía người đàn ông không biết lúc nào đã đi tới cách cô chỉ có khoảng cách hai bước mà mắt của anh tôi vẫn nhìn cô không chớp mắt như vậy.

Trong mắt cô lộ rõ vẻ mặt hốt hoảng và luống cuống, rõ ràng ngay cả đến Phương Lỗi cũng không thể tự lừa gạt mình rằng cô chỉ là nhất thời khẩn trương.

Phương Lỗi âm thầm báo cho mình chớ đem người tôi hù dọa chạy mất, hơi quay mặt sang, thanh thanh cổ họng, “Trần tiểu thư thật sao? Xin chào, tôi là Phương Lỗi, là bác sĩ trưởng phòng khám bệnh này.”

Cho dù đè nén lần nữa, nhưng mắt anh vẫn nhịn không được chuyển đến trên mặt cô lần nữa.

Khi bị người tôi nhìn thẳng tắp như vậy, bọn họ phần lớn cũng sẽ theo bản năng tránh đi tầm mắt, cho nên Trần Hoa Nghiên cũng không có thói quen cùng người lạ nhìn thẳng vào nhau như vậy.

Trần Hoa Nghiên mất tự nhiên tránh xa tầm mắt kia, chỉ có cảm giác biểu hiện của mình giống như một nữ sinh mười lăm mười sáu tuổi, hoàn toàn mất đi bình tĩnh bình thường.

“Chào anh.”

“Trần tiểu thư, ngồi xuống trước.” Thấy cô quay mặt đi, Phương Lỗi có chút thất vọng, nhưng vẫn là lấy phong độ, mời cô ngồi vào ghế sa lon mềm mại màu sáng kia.

Không tiếp tục cùng anh nhìn nhau, thần kinh Trần Hoa Nghiên cũng không có được thả lỏng, chỉ là thân thể của cô còn không có tỉnh táo lại, trong lúc đi lại cứng rắn tựa như người máy vậy.

Đợi cô ngồi lên trên ghế sa lon, Phương Lỗi ngồi đối diện cô, cái góc độ này tốt vô cùng, thứ nhất không ngại anh tiếp tục nhìn cô, thứ hai cũng sẽ không khiến cô cảm thấy mình quá mức đến gần.

“Trần tiểu thư, cô đối với mình có bộ phận gì không hài lòng sao?” Anh theo lệ mở miệng hỏi, chỉ là trong lòng không cảm thấy cô có chỗ nào cần thay đổi.

Mặt của cô hiện lên hình trái tim, cằm thật nhọn, lại sẽ không quá mức bén nhọn, làm cho người tôi cảm thấy cay nghiệt; cái trán đầy đặn, xem ra lại cảm thấy tinh thần lanh lẹ; đôi mắt trong suốt sáng long lanh giống như hai khỏa thủy tinh xinh đẹp, để cho anh không cách nào chớp mắt; sống mũi cao thẳng tắp xinh xắn, cánh môi bôi lên một chút son bóng màu sáng không dầy cũng không mỏng.

Tổ hợp như vậy vừa cân đối lại vô cùng hài hòa, anh thật sự không cách nào phát hiện ra một chút xíu vấn đề nào trên gương mặt này, ngược lại, nếu như thay đổi một vị trí trong đó, vốn là hài hòa cân đối cũng sẽ bị phá hư, ngược lại được không bù mất.

Không phải để chỉnh mặt, cho nên là tới nâng ngực hay sao?

Ánh mắt dời xuống, anh giống như lơ đãng xẹt qua trước ngực cô, rồi sau đó chân mày không nhịn được nhíu lại.

34C lớn nhỏ, khiến bất kỳ một gã đàn ông nào cũng phải vỗ tay lớn nhỏ tha thiết ước mơ, hơn nữa vòng eo kia chỉ có 24 tấc, tỷ lệ phù hợp hoàng kim, Phương Lỗi gãi bể da đầu cũng không nghĩ ra rốt cuộc cô đối với nơi nào của mình không hài lòng.

Nghe vấn đề của anh, Trần Hoa Nghiên xoay mặt hướng tới anh, ánh mắt lại không có nhìn về phía anh, chỉ là hạ tầm mắt, che kín một nửa tầm mắt, mở miệng trả lời anh, “Tôi muốn đem mắt mình chỉnh nhỏ xuống một chút, đuôi mắt hơi nhếch lên, xem ra quyến rũ một chút.”

Trong công tác mấy cái người mẫu đứng đầu nhất đẹp nhất, tất cả đều là phải có một đôi mắt phượng quyến rũ, cho nên cô muốn biết thành như vậy là được rồi.

Cô trả lời xong, đợi một hồi lại không nghe tới Phương Lỗi đáp lại, cô nghi ngờ ngước mắt, lại phát hiện anh đang nhìn cô ngẩn người, một bộ dáng vẻ căn bản cũng không có đang nghe cô nói chuyện.

Cô có chút tức giận, thân là bác sĩ hơn nữa còn là một bác sĩ chuẩn mực, tại sao có thể ở lúc khách hàng nói yêu cầu của mình mất hồn ngẩn người.

Hơn nữa quan trọng nhất là, Trần Hoa Nghiên căn bản cũng không biết ánh mắt của Phương Lỗi nhìn cô ngẩn người, là bởi vì anh yêu thích đôi mắt tròn của cô.

Kinh nghiệm từ nhỏ đến lớn nói cho cô biết, một khi có người nhìn ánh mắt của cô ngẩn người, cũng bởi vì cảm thấy ánh mắt của cô kỳ quái, cũng không phải bởi vì yêu thích.

“Anh rốt cuộc có đang nghe tôi nói chuyện hay không?” Cô tức giận dùng giọng chất vấn hỏi.

Giọng nói lanh lảnh khiến Phương Lỗi phục hồi lại tinh thần, chỉ thấy cặp mắt tròn kia để cho mình động lòng không dứt, thế nhưng lúc này dính vào vầng sáng tức giận, cảm xúc sinh động khiến đôi mắt càng thêm mê người rồi.

Phương Lỗi không khỏi ảo tưởng đôi mắt này dính vào cảm xúc khác thì sẽ có phong tình như thế nào, một loạt ý nghĩ trong đó nếu như bị Trần Hoa Nghiên biết, nhất định tới đây cho anh một cái tát.

Mắt thấy mình lại lần nữa vì đôi mắt này mà mất hồn ngẩn người, Phương Lỗi miễn cưỡng điều chỉnh lại hành vi nghề nghiệp thường ngày, ho nhẹ một tiếng, “Thật xin lỗi, hôm nay tôi có chút không quá thoải mái, uống một chút thuốc cảm, cho nên lúc này có chút chậm lụt, chỉ là cô yên tâm, sẽ không ảnh hưởng chúng ta thương thảo chi tiết.”

Trần Hoa Nghiên rất hoài nghi lời của anh, nhưng nét mặt trên mặt anh viết sẵn 4 chữ “Xin tin tưởng tôi”, thật sự làm cho người ta rất khó lại đi chất vấn anh, cho nên dù trong lòng vẫn không tin tưởng quá, nhưng cô cũng không có nói cái gì nữa, chỉ là đem ý nghĩ muốn chỉnh hình mắt mình nói cho anh biết một lần nữa.

Nhưng mà thật không ngờ lần đầu tiên cô nói thì Phương Lỗi không có phản ứng gì, nhưng khi nói lại lần thứ hai, Phương Lỗi thế nhưng cả người từ trên ghế salon bật lên, dọa cô một cú sốc.

Cô còn sững sờ chưa tỉnh hồn lại, Phương Lỗi đối diện cũng đã dùng âm thanh xấp xỉ gầm thét rống to: “Không cho phép! Tôi không cho phép cô động vào đôi mắt này!”

Anh quả thật chính là khó có thể tin, cô gái này lại muốn hủy diệt ước mơ anh tha thiết tìm kiếm đôi mắt to tròn nhiều năm như vậy.

Anh quá kích động, hoàn toàn quên rằng anh đối với cô mà nói chỉ là một người xa lạ, chỉ là một bác sĩ, căn bản cũng không có tư cách đi ngăn cản cô, không cho phép cô thay đổi đôi mắt của cô.

Trần Hoa Nghiên phục hồi lại tinh thần, phản ứng đầu tiên chính là cầm túi xách xoay người đi.

Có ai sẽ chịu được đối mặt một người xa lạ đang mắng mình mà mặt không đổi sắc, ít nhất là cô Trần Hoa Nghiên không làm được!

“Đợi đã nào…!” ý thức được việc mình làm khác thường chậm nửa nhịp, Phương Lỗi lập tức đuổi lên trước, ngăn lại Trần Hoa Nghiêntức giận đang muốn rời đi.

Trần Hoa Nghiên không muốn xông ra, theo lời dừng bước, nhưng là một đôi mắt nhìn anh chằm chằm, biểu tình bất mãn không vui lộ ra không bỏ sót.

Cô ngừng lại, nhưng là Phương Lỗi còn không có nghĩ kỹ nói những gì tiếp theo, tài ăn nói khéo léo ở trước mặt cô, cư nhiên không phát huy được chút nào.

Thấy anh thật lâu cũng nói không ra nửa chữ, Trần Hoa Nghiên càng thêm cho rằng anh đang chọc ghẹo mình, không ngờ mình mang theo dũng khí lớn như vậy, cuối cùng lại gặp cá đục trướng đồ.

Trần Hoa Nghiên tay phải dùng sức đẩy, muốn đem cái người đàn ông ngăn ở cửa này đẩy tới một bên, nhưng mà anh thậm chí lùi một bước cũng không có, vẫn như cũ đứng ngăn ở trước cửa.

“Anh rốt cuộc muốn làm gì?” Cô tức giận phải cắn răng nghiến lợi.

“Tôi không có ý tứ gì khác, tôi chỉ muốn nói cô không cần chỉnh ánh mắt của mình, chỉnh về sau chỉ biết trở nên xấu xí hơn, không cần lãng phí tiền.” Bị cô hung tợn quở trách, Phương Lỗi liều chết nghĩ tới giải thích, thế nhưng không chút nghĩ ngợi bật thốt lên.

Anh cũng không có ý chê bai cô, anh vốn ý tứ chính là nếu phẫu thuật chỉnh hình đôi mắt này sẽ bị phá hủy, không hề đẹp nữa, muốn cho cô giữ vững bộ dáng bây giờ không cần thay đổi, nhưng là hoàn toàn không có sửa chữa lời nói lúc nãy làm thế nào nghe cũng cảm thấy chói tai, nhất là nghe vào trong tai Trần Hoa Nghiên khiến cô càng tức hơn.

Nghe vậy Trần Hoa Nghiên càng nổi giận hơn, cái gì gọi là chỉnh về sau chỉ biết trở nên xấu xí hơn, không cần lãng phí tiền? Chẳng lẽ ánh mắt của cô thật xấu xí đến nỗi ngay cả một bác sĩ chỉnh hình cũng không muốn giúp cô?

Cô cực kỳ giận dữ, không cách nào ở lại căn phòng này nữa, đối mặt với Phương Lỗi khinh người quá đáng.

Tức giận, bất bình cô dùng hết hơi sức đẩy cưa, lần này cô thành công ngăn Phương Lỗi chận đường đẩy tới một bên, khi anh không còn kịp ngăn cản nữa, cơ hồ vành mắt ửng đỏ chạy nhanh cách phòng khám bệnh.

Cô tuyệt đối sẽ không trở lại nơi này, cô thề!

Phương Lỗi không kịp ngăn cản nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô rời đi, tự mình vì lời mình nói mà ảo não.

Anh thô lỗ níu lên con rối gấu kia, đôi tay đặt ở đầu gấu dùng sức mà giày xéo, “Thật vô dụng! có ý tốt với người ta mà không giải thích, lại nói những thứ kia làm cho người ta hiểu lầm, khiến người ta tức giận bỏ đi, mày hiện tại vui mừng đi, thật vô dụng!”

Con rối gấu vô tội chịu khổ, cho đến lúc người đàn ông tàn bạo này nhớ tới Trần Hoa Nghiên sẽ có khả năng đến những phòng khám bệnh khác, mới ném con rối gấu xuống, móc điện thoại ra bắt đầu liền hệ mấy người bạn học cũ.

Mấy cú điện thoại đều là giống nhau, anh nửa là uy hiếp nửa là cầu khẩn mấy người bạn học cũ, nếu như có một cô gái tên là Trần Hoa Nghiên tới cửa nói muốn chỉnh hình, bất luận cô nguyện ý giao bao nhiêu tiền, đều không giúp cô, nếu như cô hỏi nguyên nhân, liền trực tiếp báo ra tên của anh, để cô đi đến tìm anh.

Mấy bạn học cũ này, đảm nhiệm chức vị quan trọng trong phòng khám bệnh chỉnh hình chia ra ở cả nước, chỉ cần bọn họ nguyện ý giúp việc khó của anh, như vậy trên căn bản trừ phi là ra khỏi nước, nếu không thì sẽ không có người giúpTrần Hoa Nghiên làm phẫu thuật chỉnh hình.

Bạn học cũ cũng không quá quan tâm sự việc rõ ràng thế nào, còn tưởng rằng Trần Hoa Nghiên đắc tội Phương Lỗi, nhưng là bất luận nguyên nhân như thế nào, nếu Phương Lỗi mở miệng, bọn họ cũng không thể không giúp một tay, thứ nhất, bọn họ có chút buôn bán trung gian qua Phương Lỗi, nhận ân tình của anh, cũng liền phải hồi báo; thứ hai, bọn họ cũng không muốn cùng Phương Lỗi không qua được.

Trước không nói người này phía sau đài rất cứng, không có mấy người dám đắc tội anh, lại nói anh kỹ thuật chỉnh hình lừng danh trong ngoài nước, nước ngoài một chút seminar càng thêm cố ý mời anh xuất ngoại, kinh nghiệm giảng thuật cùng với kỹ thuật mới nhất, đắc tội anh nhất định không có kết quả tốt.

Phương Lỗi cúp điện thoại, kế tiếp chỉ cần ôm cây đợi thỏ.

Anh có dự cảm, Trần Hoa Nghiên nhất định sẽ trở về tìm anh nữa, bất luận là vì chỉnh hình, hay bởi vì anh khiến tất cả bác sĩ chỉnh hình cả nước không chịu giúp cô làm giải phẫu.

Nếu như là lần trước, anh còn là không nói hai lời, không giúp cô chỉnh hình chính là không giúp cô, về phần lần sau chứ sao… Làm đàn ông nếu có thể cúi có thể duỗi, loại chuyện nhỏ xệ mặt xuống nói để lời xin lỗi này anh làm được, cũng thường làm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play